Xuân Thu Một Buổi

Chương 9: Một lòng với em



Năm nay mùa đông tựa hồ lạnh hơn trước kia rất nhiều. Gần tới ngày tết, Đàm Minh chờ đến buồn bực lẫn tuyệt vọng. Qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Tạ Xuân Thu không tặng quà ngày Tết cho hắn.

Bay trở về L thị, Đàm Minh cảm thấy sinh hoạt càng thêm nhàm chán. Biết rõ Tạ Xuân Thu ở cách mình không xa, lại cố tình không thấy được mặt cũng không thể đến gần, lúc này hắn mới hiểu được tại sao có cái gọi là gần trong gang tấc mà xa tận chân trời.

Đêm 30, Đàm Minh giúp Đông thẩm làm một bàn đồ ăn lớn, cha mẹ Đàm Minh nói rằng sẽ về ăn tết, nên cố ý chuẩn bị thêm một chút.

Đây ngược lại là chuyện đáng ngạc nhiên, bởi vì từ lúc Đàm Minh có thể nhớ, hắn đã không cùng cha mẹ ăn Tết. Không thể nói có vui hay không, giống như thái độ cha mẹ đối với Đàm Minh, bọn họ đối với hắn cũng không có gì đáng kể. Trước mặt người khác là một gia đình ấm áp hòa thuận, sau lưng thì đến người xa lạ cũng không bằng.

Cũng không đoán được, Tết năm nay, trải qua cũng không tính là bình an.

Cha mẹ Đàm đến gần 11 giờ đêm giao thừa mới về đến nhà, cơm cũng không ăn liền gọi Đàm Minh từ trong phòng ra.

"Quỳ xuống!"

Cha Đàm dùng hết khí lực tàn nhẫn cho Đàm Minh một cái tát, khóe miệng Đàm Minh rách ra, rỉ ra chút máu.

"Cha uống rượu?"

Lần đầu tiên Đàm Minh thấy cha tức giận như vậy, không chuẩn bị gì đột nhiên bị ăn một cái tát, vẻ mặt vẫn còn mờ mịt.

"Tao đánh chết mày thằng ranh con, mày, mày có phải ở trường qua lại với đàn ông không? Cái mặt già này của tao với mẹ mày đều bị mày làm cho mất hết!"

Đàm Minh run lên, rũ mắt xuống, không có mở miệng.

Loại thái độ này không nghi ngờ gì càng chọc cha Đàm giận hơn.

"Tao bây giờ đánh chết mày, Đàm gia ta không có loại người bại hoại như mày!"

Cha Đàm càng nói càng tức, vào phòng quần áo lấy ra một thắt lưng da muốn đánh lên người Đàm Minh.

Mẹ Đàm coi như còn tỉnh táo, lập tức bảo giúp việc trong nhà ngăn cha Đàm đang giận điên lên lại.

"Đàm Minh, com mau giải thích với cha đi, có phải thằng bé kia không biết xấu hổ câu dẫn con không? Hai đứa không có quan hệ gì có đúng không?"

Mẹ Đàm một bên gắt gao giữ cha Đàm lại, một bên thay Đàm Minh giải vây.

Đàm Minh đối với việc này cũng chẳng cảm kích, mê man qua đi hắn ngược lại bình tĩnh một cách kỳ lạ, ngồi trên sopha mím môi không lên tiếng.

"Mày thế mà thật giỏi, còn dám chơi đàn ông? Xem tao đánh chết cái đồ không biết xấu hổ như mày!"

Tiếp theo là một roi quất tới. Đàm Minh không hề động đậy, cũng không rên một tiếng, chỉ lúc vô cùng đau đớn liền nhíu mày.

Đàm Minh không nói lời nào, cha Đàm một bụng lửa giận như bị nén lại không thoát ra được, đánh thế nào cũng không cảm thấy thoải mái, ông ta cười lạnh một tiếng:

"Bất quá cũng chỉ là một thằng sinh viên không quyền không thế, bóp chết nó so với bóp chết một con kiến không phải còn dễ hơn sao?"

"Cha dám?"

Đàm Minh nghe vậy cuối cùng mới có phản ứng, giương mắt mạnh mé trừng cha mình.

"Mày không đoạn tuyệt sạch sẽ với nó liền biết tao có dám hay không."

Hai cha con giằng co không ai nhường ai, khí thế hùng hổ.

Đàm Minh thật sự rất lâu rồi không có tức giận như vậy, hoặc là chính mình từ trước đến giờ đối với cha mẹ đều có cũng được không có cũng được, hắn ngược lại nở nụ cười.

"Mày cười cái gì?"

Có thể nụ cười của Đàm Minh quá hung tàn khiếp người, thanh âm của cha Đàm cư nhiên lại mang theo một tia run rẩy khó nhận ra được.

"Tôi đang cười, Đàm Minh tôi đây thế mà cũng có cha mẹ cơ đấy, thật không nghĩ đến."

"Có ý gì?"

Cha Đàm cảm thấy được lời tiếp theo của Đàm Minh nhất định không hay ho gì, nhưng vẫn không nhịn được hỏi.

Đàm Minh vẫn cười.

"Nếu không phải có việc ngày hôm nay, tôi e là mình thực sự quên mất mình còn có có cha mẹ quản... Lại nói cách khác, các người dựa vào cái gì mà quản tôi?"

Cũng không quản sắc mặt vợ chồng Đàm gia khó coi thế nào, Đàm Minh vẫn tự nhiên nói tiếp.

"Các người, thật sự coi tôi là con sao?"

Viền mắt đỏ hồng, nụ cười trắng bệch, biểu tình của Đàm Minh lúc này thực sự khủng bố như lệ quỷ, cha mẹ Đàm dĩ nhiên nhất thời mất đi ngôn ngữ, hắn nói tiếp:

"Các người, có từng làm cho tôi một bữa cơm chưa? Giặt quần áo cho tôi chưa? Lúc tôi bị bệnh, các người đang ở nơi nào? Trả lời không được phải không? Được thôi, tôi liền hỏi cái đơn giản nhất, sinh nhật tôi là ngày mấy?"

"Mày, mày đừng có nhập lại làm một! Bây giờ đang nói chuyện mày chơi đàn ông!"

Cha Đàm lên tiếng, nhưng hiển nhiên khí thế không đủ.

Đàm Minh châm chọc liếc mắt nhìn ông ta một cái.

"Sao phải nhập làm một? Cậu ấy cùng các người không giống nhau. Cậu ấy yêu tôi."

Lúc nói câu này, Đàm Minh hiển nhiên là vui sướng, nhưng vui sướng này bên trong còn kéo theo một chút điên rồ, ánh mắt hoài niệm mà trống trải.

"Cậu ấy, nấu cơm cho tôi, giặt quần áo cho tôi, lúc tôi bị bệnh cậu ấy sẽ chăm sóc, ngày lễ, ngày Tết, sinh nhật đều sẽ vắt óc nghĩ nên tặng gì cho tôi. Cậu ấy biết tất cả về tôi, biết tôi thích gì ghét gì, so với tôi còn để ý tâm trạng của tôi hơn, quan tâm thân thể của tôi hơn, cũng không quản tôi đối với cậu ấy thế nào, cậu ấy đều ở bên cạnh tôi, toàn tâm toàn ý mà yêu tôi... Tôi đều biết, cậu ấy yêu tôi như vậy..."

Biểu tình trên mặt Đàm Minh chợt lóe ôn nhu, tiếp theo liền trở nên càng nham hiểm.

"Nhưng còn tôi? Tôi con mẹ nó vì bộ mặt của mấy người! Đối với cậu ấy lặp đi lặp lại nhiều lần làm như không thấy! Từ nhỏ đến lớn, đều vì cái bộ mặt chết tiệt của mấy người, tôi thích trò gì đều không thể chơi, phải luôn là hạng nhất, phải học giỏi hạnh kiểm tốt, phải trở thành con người hoàn mỹ trong mắt mọi người, không thể hút thuốc, không thể yêu sớm, tất cả mọi người đều ghen tỵ với tôi, tất cả mọi người đều yêu thích tôi, bọn họ đều cảm thấy tôi vô dục vô cầu... Nhưng mẹ nó có ai nhìn xem tôi có vui không? Có ai chân chính biết tôi muốn cái gì?! Trong mắt các người ngoại trừ tiền cùng mặt mũi còn có gì khác được sao?"

Có lẽ Đàm Minh cũng không phát hiện, nước mắt hắn đã sớm chảy đầy mặt.

Trong phòng khách nhất thời yên tĩnh lại.

Ngực Đàm Minh phập phồng lên xuống, phát tiết phân nộ xong, càng cảm thấy thanh xuân của mình thật sự là chó má.

Cạch!

Tiếng bật lửa phá vỡ trầm mặc. Ảnh hậu yên lặng rút một điếu thuốc để cho bản thân bình tĩnh lại.

Vị ảnh hậu xinh đẹp phóng khoáng, kỹ năng diễn xuất tinh xảo, gia đình mỹ mãn, diễn vai người thắng cuộc mãi cuối cùng cũng chán, nếu lời cũng đã nói ra, tiết mục mẹ hiền con hiếu này bà cũng không muốn diễn nữa.

"Đàm Minh, ta lần mò trong giới giải trí nhiều năm như vậy, có người nào chưa từng thấy qua. Con chính là quá ngây thơ rồi. Con cho rằng nó thật sự yêu thích con sao? Yêu thích con chỗ nào nói một chút thử xem?"

Mẹ Đàm ưu nhã chậm rãi phun ra một vòng khói, thấy Đàm Minh kinh ngạc nhìn bà liền nói tiếp.

"Nếu như con không phải con trai Đàm gia, con nghèo rớt mùng tơi, không có gì cả, nó có còn giống như bây giờ theo đuổi con như vậy không? Tỉnh lại đi! Nói cho cùng cũng là vì lợi ích cả thôi, cũng giống như cái gia đình này của chúng ta, đối mặt với lợi ích thì nó cũng chẳng là cái thá gì, ha ha..."

Nói xong lời cuối cùng, tay kẹp thuốc lá của ảnh hậu khẽ run. Kỳ thực cái nhà này đã sớm chỉ có trên danh nghĩa, vợ chồng Đàm gia cũng là mỗi người một đường đi riêng, đối với nhau đều không có tình cảm, chỉ là xưa nay ai cùng xem thường việc trực tiếp vạch trần tấm màn che này mà thôi.

Đàm Minh nghe vậy lại như xưa nay chưa từng nhìn thẳng cha mẹ như vậy, vành mắt đỏ hoe chặt chẽ nhìn bọn họ, không nói tiếng nào.

Nếu đã phơi bày ra rồi thì trái lại không phải lo lắng, ít nhất tất cả mọi người không cần phải giả vờ giả vịt. Trầm mặc một hồi lâu, cha Đàm mở miệng nói:

"Hai chúng ta sở dĩ có ngày hôm nay đều phải chọn hi sinh, gia đình tình yêu tình thân con cái, cái gì cũng có thể bỏ qua. Mày còn nhỏ, trước đây không biết bên nào nặng bên nào nhẹ cũng không trách được mày, bắt đầu từ hôm nay sửa lại là được. Mày nhìn xem, bên ngoài kia biết bao nhiêu người cầm ống kính liều mạng xoi mói, bôi đen. Mày cho rằng bị bắt được chuôi thì một mình tao xong đời sao? Tiền đồ của mày cũng xong đời!"

"Xong đời..."

Đàm Minh đem hai chữ cuối cùng của cha Đàm lẩm nhẩm trong miệng.

"Các người, biết cái gì gọi là xong đời không?"

Đột nhiên lại nở nụ cười, máu ở khóe miệng lại rỉ ra, lần này Đàm Minh thẳng thắng đưa lưỡi liếm một cái, đôi môi đỏ tươi thêm vào nụ cười cổ quái thật sự toát ra vẻ lẳng lơ mê hoặc không nói thành lời.

"Tạ Xuân Thu không để ý tới tôi, không yêu tôi nữa... Đó mới thật sự là xong đời!"

Đàm Minh nói xong cũng quay người đi ra cửa, hắn thật sự không muốn ở trong ngôi nhà đầy rẫy dối trá này nữa.

"Mày nếu muốn đi, thì đừng nghĩ đến lấy được một phân tiền trong nhà này! Chúng tao coi như không có đứa con trai như mày nữa!"

Âm thanh của cha Đàm từ phía sau truyền tới.

Nhưng nghe vậy, bước chân Đàm Minh vẫn không dừng lại một giây.

Mẹ Đàm đuổi theo vài bước, nói lớn: "Đàm Minh, con sẽ hối hận!"

Đàm Minh dừng bước chân lại, hơi nghiêng đầu nở nụ cười, dưới ánh sáng nhàn nhạt, ngũ quan trở nên mờ ảo, trong cơn mông lung vẫn tuấn tú như trước.

"Tôi ngược lại thật sự hi vọng hai người vĩnh viễn không cần hối hận, được cả danh và lợi, mặt mày rạng rỡ sống hết đời này..."

Tiếng chuông giao thừa vang lên, Đàm Minh đến cùng cũng không ở Đàm gia qua hết một năm này.

Đàm Minh rời khỏi Đàm gia, quả thực không cần lo lắng chuyện tiền bạc. Từ mấy năm trước, hắn đã chán ghét phương thức kiếm tiền của cha mẹ, bắt đầu tự mình viết một vài chương trình nhỏ kiếm tiền. Bây giờ triệt để từ mặt người trong nhà, ngược lại cũng tính là một sự giải thoát. Chỉ là, đêm giao thừa một mình lẻ loi ở tại khách sạn quả thật có chút thê thảm. Lần đầu tiên Đàm Minh cảm thấy được, trời đất bao la, lại không có một nơi nào, một người nào thuộc về hắn, những lúc thế này, hắn càng nhớ Tạ Xuân Thu.

Nếu như đổi thành trước đây, hắn hoàn toàn có thể đi tìm Tạ Xuân Thu, có thể nắm tay Tạ Xuân Thu, nói cho cậu biết những uất ức của mình.

Tạ Xuân Thu là một người ôn nhu như vậy, nhất định sẽ đau lòng cho mình, sẽ an ủi mình. May mắn chút nữa, có lẽ sẽ được ôm cậu vào lòng một lúc... Nhưng mà bây giờ, dù có đến trước mặt Tạ Xuân Thu, cậu có còn muốn gặp hắn nữa không?

Đàm Minh cuối cùng cũng hiểu rõ rồi, không có ai có thể mãi đứng một chỗ chờ một người.