Xuân Trướng Hoài Kiều

Chương 2: Đa tạ dì Tú nâng đỡ



Edit: DiDi

- -----------------------------------------------------------

Chương 2: ĐA TẠ DÌ TÚ NÂNG ĐỠ

Thanh Y cuống quít chạy ra khỏi phòng, sợ chậm một bước sẽ khiến Hợp Hoan tức giận.

Hợp Hoan nhìn chằm chằm chính mình trong gương, một đóa hồng hoa mở rộ giữa mày, y chỉ cảm thấy có chút lóa mắt, ngón tay vuốt ve máu tươi tràn ra môi mỏng, dòng máu đỏ thẩm theo lòng bàn tay trượt xuống, Hợp Hoan bỗng nhiên cười, đôi mắt y trời sinh rất đẹp, là kiểu mắt phượng tiêu chuẩn, một đôi con ngươi hẹp dài mị ý câu nhân.

Bờ môi của y nâng lên.

"Hợp Hoan, Hợp Hoan..." Y lẩm bẩm gọi ra cái tên này, sau đó nhắm lại hai mắt, che giấu hận ý trong hốc mắt, thật lâu sau y mới mở mắt ra, đáy mắt đã khôi phục thanh minh.

Thật ghê tởm.

Thanh y cuống quít đẩy cửa ra, lại nhìn thấy dì Tú đứng ở lan can, dường như đã biết trước chuyện gì sẽ xảy ra, bà cầm quạt bồ hương trong tay nhẹ nhàng phe phẩy, hỏi: "Lại nổi điên?"

"Là nô tỳ mạo phạm công tử..." Thanh Y còn có chút thất thần, nàng mới vừa rồi thật sự bị Hợp Hoan dọa choáng váng, một mỹ nhân xinh đẹp như vậy, sao lại có tính cách điên cuồng thế chứ?

"Được rồi." Dì Tú dùng quạt hương bồ gõ đầu Thanh Y: "Ngươi đi đi, tính cách y chính là như vậy đấy, đã đến tay ta cũng gần 3 năm rồi, vẫn là tính tình kiêu ngạo khó thuần như cũ."

Dứt lời, bà lại thở dài, có chút đáng tiếc nói: "Cũng là do quý nhân không cho ta động vào y, nói muốn tự mình dạy dỗ, nếu không loại ngựa hoang khó thuần này rơi vào trong tay ta, chắc chắn ăn không biết bao nhiêu khổ."

Hợp Hoan nheo lại đôi mắt, y đương nhiên biết dì Tú cố ý nói những lời này cho y nghe.

Đúng vậy, y mấy năm qua dường như chiếm hết nổi bật của Vọng Nguyệt tiên, dì Tú không ngại đốt tiền lên người y là vì cái gì, còn không phải do khách quý sau lưng bày mưu đặt kế hay sao?

Hợp Hoan tự biết mình xinh đẹp, người sau lưng kia dường như rất hiểu biết tính cách của y, không ép buộc y điều gì, thậm chí một năm cũng không nhìn thấy người đó được vài lần, nhưng lại dùng một phương pháp khác chậm rãi tra tấn sự kiêu ngạo từ trong xương cốt của y.

Thời gian 3 năm, bọn họ mạnh mẽ bắt y chứng kiến các quan khách hoan ái, dạy y những khúc ca dâm dục, nói cho y biết cách lấy lòng nam nhân, thậm chí còn mời tiên sinh chuyên môn đến giảng dạy, cho đến khi Hợp Hoan có thể thuận lại tất cả những gì đã học, nói đến mức nam nhân có phản ứng sinh lí mới kết thúc, nếu không sẽ có người thay y gánh chịu hậu quả.

"Hợp Hoan, ngươi có trí nhớ rất tốt, chỉ cần học thật tốt là được, nếu ngươi không học đàng hoàng, người chịu khổ chính là những cô nương kia." Khi y bị mang đến nơi này chỉ mới 17 tuổi, dì Tú hiểu được tính cách y mặc dù tâm cao khí ngạo nhưng lại dễ mềm lòng, liền dùng cách này buộc y khuất phục.

Hồng liên trên trán, cổ chân mang xích vàng, không lúc nào là không nhắc nhở y, hiện tại y ở trong tình cảnh nào, nhận rõ được thân phận hiện tại của chính mình.

Hợp Hoan mở cửa Vân Tưởng các, dì Tú có chút khinh thường nhìn y: "Ồ, thật đúng là nuôi ra một bạch nhãn lang* mà, tốn nhiều tiền bạc nuôi dưỡng như vậy, cả ngày một sắc mặt tốt cũng không thấy, tối nay quý nhân phái họa sư tới, ngươi phải biểu hiện thật tốt."

Tuy nói vậy, dì Tú vẫn vươn tay về phía Hợp Hoan, y nhìn thoáng qua, vươn đầu ngón tay đặt lên trên, dường như đây là tia ngạo khí cuối cùng của y.

Hợp Hoan mặt mày lãnh đạm, dì Tú lôi kéo y xuống lầu, vũ cơ trên đài nhìn thấy người tới, hành lễ với dì Tú liền lui về phía sau, Thanh Y thấy thế vỗ vỗ tay, một đoạn nhạc hòa tấu từ đàn sáo bỗng vang lên trên đài.

Dưới đài có người nhận ra Hợp Hoan, huýt sáo hai cái, trêu đùa: "Đây không phải là Hợp Hoan công tử sao, dì Tú như thế nào lại chịu thả người ra rồi?"

Dì Tú đưa Hợp Hoan tới trên đài, sau đó cười khanh khách vươn ngón tay nâng cằm Hợp Hoan, nói: "Thật là, nhìn gương mặt này xem, sợ là khách nhân của các cô nương đều bị đoạt đi mất."

Hợp Hoan cười, khóe môi gợi lên một độ cong xinh đẹp: "Đa tạ dì Tú nâng đỡ."

"Dì Tú, ngươi cũng đã mang Hợp Hoan ra rồi, còn không thể cho chúng ta chơi một chút sao?" Nhóm ăn chơi trác táng dưới lầu bắt đầu ồn ào.

"Đúng vậy đó, dì Tú, ngươi như vậy là không phúc hậu!"

"Ha ha, một khi đã vậy, hay là Hợp Hoan công tử hầu hạ chúng ta một lúc, cũng coi như là vật tẫn kì dụng* nhỉ!?"

(*vật tẫn kì dụng: sử dụng triệt để các công dụng của đồ vật.)

Dì Tú mỉm cười, quạt hương bồ trong tay phe phẩy càng thêm lười nhác: "Các vị gia, Hợp Hoan của chúng ta vẫn còn non nớt, không chịu nổi các ngài chơi đâu, sau này cũng không biết vị gia nào có thể khai mở Hợp Hoan nữa."

"Chơi nam nhân còn để ý đến chuyện đó làm gì, có non nớt hay không ai biết được, do dù huyệt nhỏ đã bị thao qua cũng chẳng ai biết được, dì Tú, ngươi như vậy không phúc hậu rồi." Có người không cho bà chút mặt mũi nào, phản bác.

Tươi cười trên mặt dì Tú cứng lại, cũng không để ý tới tên nam nhân kia, ánh mắt ngay sau đó chuyển đến Hợp Hoan: "Hợp Hoan, tới cũng tới rồi, cũng phải cho các vị gia đây xem một điệu nhảy trợ hứng chứ."

Hợp Hoan hơi rũ mắt, che khuất đáy mắt đầy vẻ châm chọc, khóe miệng cong lên nụ cười nhạt, y nói "Được", sau đó chậm rãi đi đến trung tâm của sân khấu.

——Hết chương 2——reup