Xuy Bất Tán Mi Loan

Chương 1-1: Tiết tử



Tiết tử

Phía bắc Tống triều năm Thiên Hi.

Khắp trong ngoài thành Khai Phong, nếu có người hỏi phủ doãn phủ Khai Phong là ai, người qua đường có khi sẽ không trả lời được, nhưng nếu hỏi ở phủ Khai Phong nhà giàu nhất là nhà nào, tức thì ngay cả trẻ con cũng có thể nói ngay, đương nhiên là nhà họ Bạch.

Từ con đường trước cửa lầu Tuyên Đức theo hướng nam, đến cổng Nam dọc theo đường cái đi về hướng Đông, ngang qua Đại Tướng Quốc Tự, cửa hàng Cao Dương, ngõ Điềm Thủy, cây ngô đồng của Hàn gia, 13 gian lâu, ra khỏi Tống Môn cũ gần sông Biện không xa hơn 100 mẫu đất về hướng Đông – Nam, đó là đất riêng của Bạch phủ

Bên trong Bạch phủ nổi tiếng nhất không phải là cây cối xanh tươi, kỳ hoa rực rỡ chợt ẩn chợt hiện, không phải tượng điêu khắc bằng đá trắng, hành lang chín khúc, cũng không phải nước trong uốn khúc quanh co, lối đi lát đá, mà là sự sắp xếp bố cục chằng chịt xen lẫn vào nhau một cách tinh diệu giữa vườn hoa và lầu các, mỗi một viện đều có kiến trúc và kết cấu vô cùng khéo léo.

Người đương thời có câu thơ: Phủ thời rợp bóng mát, mái cong vươn ngàn dặm

Bạch phủ giàu có thực ra là có nguyên nhân sâu xa

Bạch lão thái gia đã qua đời là nghĩa huynh của Lưu Thái hậu đương triều, cậu họ của Lưu Mỹ, lúc Lưu Thái hậu còn là Hoàng hậu trẻ tuổi, Lão thái gia ở trong thành Biện Lương đã có không ít tiền của, mà lúc đó Lưu Hoàng hậu vừa mới được phong vị muốn nắm trọn quyền hành trong hậu cung, không thể tránh khỏi cần chuẩn bị một lượng lớn tiền của để mua chuộc lòng người, mà nguồn cung cấp tài lực chính là vấn đề đau đầu nhất của bà.

Triều đình có luật lệ phi tần không được qua lại thân thiết với bên ngoại, cánh chim chưa đủ cứng cáp để tung bay của Lưu Hoàng hậu nhằm tránh bị người đời lên án, đã tìm đến Bạch lão thái gia người không phải dòng dõi trực hệ hoàng thân quốc thích, cứ thế cùng mật đàm với ông mấy canh giờ.

Không lâu sau, Bạch lão thái gia ‘thần không biết quỷ không hay’ tiếp nhận vài xưởng gốm lớn ở kinh đô và các vùng lân cận.

Nhờ Bạch lão thái gia bí mật đưa vào trong cung số lượng lớn vàng bạc để ủng hộ, Lưu Hoàng hậu rốt cuộc đạt được ước muốn, chỉ trong vòng vài năm đã độc bá hậu cung, thậm chí còn có thể can thiệp vào triều chính.

Sau khi Bạch lão thái gia qua đời, việc buôn bán của Bạch phủ trong tay Bạch lão gia rất nhanh được khuếch trương.

Chẳng những ở bên trong thành Khai Phong phồn hoa náo nhiệt có được một lượng lớn quán rượu, khách sạn, quán ăn, quán trà, chuồng ngựa, mà ở các huyện phụ cận gần kinh thành còn có hằng hà khế ước ruộng đất cùng nhà cửa trên danh nghĩa đều thuộc về Bạch phủ, đại danh vang xa, thực sự so với Thất phủ các loại cũng là vô số sản nghiệp.

Bạch lão gia không chỉ chuyên kinh doanh gốm sứ, mà còn vươn tới vùng đất Giang Nam của bến Thái Hồ, nhận các thợ thêu có tay nghề dệt vải xuất sắc, đồng thời xuất tài lực cho người trong dòng tộc có tài hoặc giỏi võ nghệ vào triều làm quan, mỗi khi gặp nạn hạn hán lũ lụt hoặc mùa màng thất thu, càng hưởng ứng kêu gọi của triều đình mở kho lúa tiếp tế bá tánh.

Trải qua hai đời Bạch lão thái gia và Bạch lão gia tích đức phúc thiện, địa vị của Bạch phủ tại Khai Phong đã vô cùng được tôn sùng, gần như là chỉ dưới hoàng cung, đến cả quan lại trong triều cũng nhượng bộ ba phần.

Năm Thiên Hi thứ hai, Lưu Hoàng hậu nhận Hoàng tử do thị nữ Lý thị sinh ra cho làm con mình sắc phong là Hoàng thái tử, lúc đó Thái tử Triệu Trinh tròn bảy tuổi.

Suy tính kỹ càng Bạch lão gia thỉnh cầu với Hoàng hậu, muốn đem con trai độc nhất mấy đời của Bạch gia cùng tuổi với Thái tử là Bạch Thế Phi đưa vào cung hầu Thái tử học hành, Lưu Hoàng hậu sau khi nắm quyền đã giáng chức không ít trọng thần, nhưng vẫn không quên ân tình năm đó nhờ có Bạch gia viện trợ cho bà, lúc này hạ chỉ cho phép Bạch Thế Phi tiến cung.

Đứa trẻ Bạch Thế Phi chẳng những thông minh cơ trí hơn người, càng thêm tài nghệ siêu quầng, sau khi tiến cung rất được Hoàng hậu yêu thương.

Vào năm Hưng Nguyên, Tiên đế băng hà tại điện Diên Khánh, Thái tử mới mười hai tuổi đăng ngôi làm Thánh Đức hoàng đế, Lưu Hoàng hậu trở thành Hoàng Thái hậu, tại điện Cần Chính cùng nhau xử lý quốc sự, cứ thế chỉ sau vài năm, Lưu Thái hậu đã nắm quyền thiên hạ, duy ngã độc tôn.

Mà sau khi Lưu Thái hậu buông rèm chấp chính nắm giữ triều đình, Bạch lão gia lại nhẹ nhàng từ chối ý muốn của Thái hậu cho Bạch Thế Phi phong quan, thay đổi ý định muốn đón hắn trở về phủ, để hắn bắt đầu học tập kinh doanh.

Lúc này Bạch phủ đã giàu có khắp thiên hạ, cả nước không ai bằng rồi.

Lại nói mùa đông năm đó sau khi vào đông, thành Khai Phong nổi lên gió lớn suốt mấy ngày liền, bầu trời mây đen dày đặc, tuyết rơi càng ngày càng nhiều, suốt mấy ngày mấy đêm, tuyết rơi như hoa bay đầy trời, mái hiên nhà khắp các nơi bị đóng băng, ban công đều trắng xóa một màu.

Trời đông giá rét, hoàng hôn mau tối, chưa đến hoàng hôn nội thành đã gần như không một bóng người, nhưng sâu trong ngõ nhỏ dường như ẩn hiện có một đám khói bếp mờ nhạt, làn khỏi mỏng lượn lờ ẩn trong tuyết rơi dày, tạo thành một mảnh tối tăm mờ mịt.

Lúc này trên đường cái ở cổng Nam không một bóng người, một thiếu niên mặc áo xanh ước chừng mười lăm tuổi đang cõng một túi đồ nặng bước đi xiu vẹo.

Phía trước hắn không xa, một thiếu nữ khoác áo lụa tay cầm chiếc ô màu lục đi nhanh về phía hắn, theo sau thiếu nữ còn có một tiểu nha hoàn trong tay cầm một cái rổ, trong rổ đầy bánh trái đồ cúng, có thể thấy được là vừa từ Đại Tướng Quốc Tự cầu phúc đi ra.

Loáng thoáng xa xa có tiếng vang truyền đến.

Lọc cọc, lọc cọc, cọc cọc cọc…

Tiếng vó ngựa dồn dập kèm theo đó là tiếng hô âm vang quát lên từ xa đến gần, “Giá! Giá___”

Thiếu niên giương mắt nhìn lên, một con tuấn mã đang phi nhanh đến trong màn tuyết mênh mông dày đặc, bởi vì ngựa phi quá nhanh quá gấp lại thêm bông tuyết che mắt, khiến người ta nhất thời nhìn không rõ dung mạo người đang nằm sấp trên lưng ngựa, chỉ có thể lờ mờ thấy được dưới lớp áo lông chồn trắng như tuyết bị gió thổi tốc lên là bóng dáng một người trẻ tuổi.

Ngay lúc tuấn mã phi nhanh đến sau lưng thiếu nữ, bỗng nhiên một bóng người nhỏ nhắn từ trong ngõ Điềm Thủy lao ra, đứa trẻ có bím tóc vừa chạy vừa không ngừng quay đầu lại, trong lúc kinh hoàng bối rối căn bản không ngờ lại có con ngựa chạy ra từ trong ngõ nhỏ vốn ít người lui tới.

Bất ngờ vì bé trai kia đột nhiên từ bên cạnh lao ra, lập tức làm thiếu niên kinh hãi, mắt thấy bé trai và con ngựa sắp va chạm vào nhau, nói thì chậm mà xảy ra rất nhanh dây cương trong tay hắn nhanh như chớp được ghìm lại, “Aaaa____”

Kèm theo tiếng thét chói tai của đứa trẻ, bạch mã đang phi nhanh bỗng nhiên dừng lại phát ra một tiếng “Hí__” dài, móng trước giơ lên giữa không trung, toàn bộ thân ngựa cơ hồ dựng đứng lên, sức mạnh mạnh mẽ đem thiếu niên trên lưng ngựa vung lên cao hai thước, lúc hắn bị ném huyết khí xông lên ngay lập tức đầu váng mắt hoa, dây cương trong tay bất ngờ bị ghìm lại làm cho thân ngựa lệch hướng, vó ngựa bị lệch nhưng lại hướng ngay về phía có tiếng vang quấy nhiễu phía sau mà đá vào thiếu nữ!

Thiếu niên khẩn trương, bàn chân đạp mạnh, vội kéo dây cương trong tay, nhưng không cách nào khống chế được hướng rơi của con ngựa.

Đang trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, tiểu nha hoàn đang ở gần thiếu nữ trong gang tấc bỗng nhiên bị một chưởng kéo về phía đống tuyết bên cạnh, cùng lúc đó thiếu nữ đã sợ tới mức hoa dung thất sắc đột nhiên cảm giác được bên hông bị xiết chặt, thân thể chợt nhẹ, vốn dĩ sẽ bị móng ngựa rơi xuống giẫm vào, ngay tức khắc đã ở xa tầm mắt vài trượng, một tiếng ầm vang rơi vào chỗ nàng đang đứng trước kia, tuyết trên đất bị đạp bắn tung tóe.

Lập tức tung người nhảy xuống mặt đất, thiếu niên có khuôn mặt tuấn tú phiêu dật lộ ra vẻ bội phục, hướng đến thiếu niên mặc áo xanh chắp tay thi lễ, “Đa tạ huynh đài giúp đỡ, bằng không thì hôm nay kẻ hèn kể như gây ra đại họa rồi”. Lại nho nhã lễ độ hướng đến thiếu nữ nói, “Kẻ hèn nhất thời lỗ mãng, mạo phạm tới cô nương, mong cô nương thứ lỗi”.

Thiếu niên mặc áo xanh buông thiếu nữ ra, thở dài đáp lễ.

Thiếu nữ kia trấn định lại thần sắc, nhưng sắc mặt còn có chút trắng bệch, hướng đến hai người cúi chào một cái, ánh mắt nhìn theo thiếu niên áo trắng thuận tay nâng nha hoàn từ trong đống tuyết dậy mới chuyển hướng đến đứa trẻ đang ngã nhào trên mặt đất, nàng bước nhẹ đi qua, ngồi xổm xuống, đưa tay muốn giúp một phen, bất ngờ bị đối phương đẩy ra.

Nàng lúc này mới chú ý tới mu bàn tay trắng mịn của đứa nhỏ nổi lên một màu xanh đen không khỏi giật mình, theo tình hình tuyết đọng dày đặc thế này, dù cho ngã sấp xuống cũng không thể va chạm tới trầy da bị thương mới đúng, lại nhìn đứa bé kia, có vẻ chưa đến mười tuổi, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại tràn đầy thù địch, sâu trong đôi mắt trẻ thơ chứa đầy sợ hãi lấp lánh nước mắt.

Thiếu niên áo trắng và thiếu niên áo xanh cùng nhau đi tới, quan tâm hỏi, “Sao vậy?”

“Có phải té rồi không?”

Lúc này xa xa trong ngõ nhỏ bỗng nhiên truyền đến tiếng kinh hô, “Cháy rồi! Cháy rồi!”

Có người mở cửa đi ra, quan tâm hỏi, “Nhà ai cháy vậy?”

“Nhà của Hữu Gián Nghị đại phu!”

“Thực kỳ lạ, tuyết rơi đầy trời thế này sao lại xảy ra hoả hoạn?”

“Bớt nói chuyện phiếm, mau đi hỗ trợ thôi.”

Không tụ họp nhiều nữa, các nhà các hộ đều ôm thùng cầm bình đi ra, dọc theo đường chạy đi còn kêu gọi, đồng loạt dũng mãnh lao tới cứu hỏa.

Hai thiếu niên không khỏi có chút ngạc nhiên mà nhìn nhau.

Ánh mắt thiếu nữ dừng ở trên cổ đứa trẻ có đeo một cái khóa vàng được chế tác tinh xảo, dường như nhớ tới gì đó, nhẹ nhàng ‘A’ một tiếng, nửa thương tiếc mà nói, “Thì ra là ngươi”.