Xuy Bất Tán Mi Loan

Chương 22: Đối cháy tâm can



Vãn Tình chạy vội tới phòng ăn, vừa thấy tất cả mọi người đều khoanh tay mà đứng, sắc mặt nghiêm trang, tức khắc ý thức được sự việc nghiêm trọng, chỉ thấy Thiệu Ấn len lén cho nàng một cái liếc mắt ra hiệu, nàng lập tức quỳ xuống trước mặt Bạch Thế Phi, run giọng nói, “Công tử”.

Lạnh lùng nhìn nàng một cái, Bạch Thế Phi không lên tiếng, ngẩng đầu nhìn lại, cửa ra vào không thấy bóng dáng Thượng Trụy đâu, mắt lạnh liếc nhìn, người hầu hồi báo lúc trước sợ tới mức cuống quít quỳ xuống, “Tiểu nhân quả thực đã truyền lời đi rồi, cũng báo Trụy cô nương nhanh chóng đến đây”.

Bạch Thế Phi chỉ cảm thấy như có một ngọn lửa giận bay thẳng đến huyệt Bách hội trên đỉnh đầu, nói như vậy, là nàng cố ý đi thật chậm hả?

Lại qua một lúc lâu, bóng hình thanh tú mới từ xa đi đến, bước đi không vội không chậm, lúc đến cửa phòng nghênh đón ánh mắt lạnh như băng hàn của hắn, nàng rũ chân mày và mi mắt xuống, nhấc chân qua cửa gỗ, bước đến.

Đáy mắt thu tất cả tình hình trong sảnh vào mắt, nhìn thấy hai người quỳ trên đất, Thượng Trụy nhíu nhíu mày.

“Nàng đi đâu?”. Hắn nói rất nhẹ, lại nghe ra giọng điệu như băng giá.

“Châu Tây Tử và Tướng Quốc Tự”.

“Tại sao muộn như vậy mới về?”.

“Sau khi bái Phật xong thì đi dạo qua các loại quầy hàng, sau đó đi ăn mật tiên”.

“Nói như vậy, hôm nay trải qua rất vui vẻ rồi hả?” Bạc môi đã miết thành một đường rồi, nhẹ nhàng phun ra câu hỏi.

“Phải.”

Hắn rủ mắt xuống, một lần nữa nhắc nhở chính mình cưỡng chế cơn giận đã kề cận với bạo liệt xuống.

“Tại sao không nhắn lại một tiếng?”

“Nhắn cái gì?” Nàng ra vẻ như khó hiểu, đôi mắt mở to lành lạnh không có bất kỳ vẻ gì gọi là thẹn thùng xấu hổ nghênh đón ánh mắt của hắn.

Ống tay áo lướt qua, tiếng bình trà trên bàn bên cạnh loảng xoảng vang lên, nước và mảnh vỡ văng ra, chỉ một thoáng đã xương cốt đầy đất.

Tất cả mọi người toàn bộ cúi đầu nín lặng, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

“Tại sao không nhắn lại một tiếng?” Hắn chầm chậm, lặp lại câu hỏi một lần nữa.

Trong mắt hiện lên sương mờ nhàn nhạt, nàng cắn môi, “Ngài hôm qua đi chơi quan phốc không phải cũng không nói sao?”.

Bạch Thế Phi giận quá hóa cười, “Ta không nói? Nàng ngược lại tự hỏi một chút, ở nơi này có ai không biết hôm qua ta ở đâu hay không”.

Nàng xoay mặt, từ chối không lên tiếng nữa.

“Ta hỏi nàng một lần cuối, tại sao, không nhắn lại một tiếng?”.

Sương mù trong mắt dần dần đậm hơn, cho đến khi môi dưới bị cắn đến mức trở nên trắng bệch, nàng vẫn không trả lời hắn, chỉ lấy đôi mắt ướt nghiêng nghiêng nhìn lướt qua Bạch Kính đang đứng hầu phía sau hắn không xa.

Bạch Kính bị nàng nhìn thì cả kinh, có chút hình dung lờ mờ, đôi mắt xoay một vòng rồi bỗng nhiên trở nên trắng bệch, đầu gần như rũ xuống đến trước ngực. Hành động có chút mờ ám này thủy chung không tránh được đôi mắt của Trang Phong Tuyền đang an tọa một bên, dường như, có chỗ nào đó không đúng.

Mình đã ăn nói khép nép đến vậy, hỏi ba lần bốn lượt, nàng lại vẫn cứ thế trước mặt nhiều người như vậy cự tuyệt trả lời, bàn tay trong tay áo Bạch Thế Phi đặt ở trên bàn nắm lại thành quyền gân xanh ẩn hiện, mất đi lý trí mà nghĩ không bằng ngay bây giờ dứt khoát đem nàng một phát bóp chết đi, từ nay về sau một lòng có thể kết thúc mọi chuyện, không phải phí tâm khổ sở đi theo đuổi, cũng không cần mỗi ngày gian nan đuổi theo sau nàng nâng trong tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan, lo lắng hãi hùng mãi như vậy.

Ánh mắt như hai lưỡi dao nhìn chằm chằm vào nàng, xem ra không giáo huấn một phen thì từ nay về sau nàng hẳn là sẽ không nhớ rõ đâu, cho dù đối với nàng có yêu thích, cũng không thể dung túng nàng ngang ngược lớn đến vậy đi khiêu chiến địa vì cùng quyền uy của mình, bạc môi khẽ nâng lên, gằn từng chữ, “Thiệu Ấn, thỉnh gia pháp”.

Trên mặt Trang Phong Tuyền rốt cục lướt qua một chút giật mình, khẽ gọi, “Thế Phi ——”

Chưa đợi hắn nói hết lời, Bạch Kính nghiêm túc gương mặt trắng bệch đã khom người tiến lên, vừa vội lại vừa hối hận mà nói, “Công tử, đều là tiểu nhân đáng chết!”

Ánh mắt lạnh như sương, từ lúc nàng thủy chung không nhìn đến ủy khuất của hắn, hốc mắt nhàn nhạt đỏ thu hồi lại, đảo qua Bạch Kính quỳ gối trước mặt, nhíu mày, trăm miệng một lời ném ra một câu với hắn, “Chuyện không liên quan đến ngươi”. Nói xong hơi kinh ngạc nhìn chằm chằm vào nàng, nhất thời không thể lý giải được nàng nói chuyện không hợp với lẽ thường.

Sau đó ánh mắt nhận được cái lướt mắt ám chỉ của Trang Phong Tuyền, cúi đầu nhìn lại Bạch Kính, sắc mặt Bạch Thế Phi bắt đầu có chút thay đổi dần, toàn thân trở nên cứng ngắc, cứ thế mọi âm từ phát ra đều đông cứng khác thường, “Nói, ngươi đáng chết như thế nào hả?”

“Chuyện này, sáng nay tiểu nhân và mọi người lớn tiếng nói chuyện với nhau, nói, nói Công tử ngày hôm qua chơi quan phốc may mắn vô hạn, không ai có thể so sánh”.

Bạch Kính vốn đã sợ hãi quỳ xuống lúc này hối hận đến mức ruột cũng xanh luôn rồi, quả thật muốn hung hăng tự vả miệng mình mà.

Hắn từ trước đến giờ trước sau như một, mỗi lần theo Bạch Thế Phi ra ngoài trở về, đều đem chuyện của Bạch Thế Phi ở bên ngoài thêm mắm dặm muối vào, một phen miêu ta kỹ lưỡng ấy người hầu khác nghe, lần này đương nhiên cũng không ngoại lệ, thấy mấy tiểu tử kia nghe đến say mê hâm mộ không ngớt, mặt mày hắn hớn hở nhất thời quên hết tất cả mọi chuyện… Đã quên hiện giờ không giống với ngày xưa, trong phủ đã có nhiều hơn một Trụy cô nương rồi…

“Chỉ có vậy?” Bạch Thế Phi chăm chú nhìn hắn.

“Còn, còn nói Công tử đi ca, ca quán.” ((nơi hắn giấu))

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Thượng Trụy, môi anh đào hơi mỏng đã bị nàng quật cường mà cắn đến chảy ra chút tơ máu, mi dài ở bốn phía đã quẩn quanh hơi nước, lại cố gắng cưỡng chế nháy mắt cũng không chịu nháy.

“Sau đó?” Hắn hỏi, trong lòng dần dần nổi lên sợ hãi.

“Còn nói, nói Công tử thắng, thắng được một ca cơ, là ca cơ đáng giá ba ngàn lượng.” ((việc hắn giấu))

“Còn… không?” Bạch Thế Phi dù biết rõ không có khả năng nhưng vẫn ôm hi vọng chờ mong chuyện chỉ dừng lại có vậy, tiếp theo chuyện gì cũng không có người biết.

Đáng tiếc, hi vọng của hắn lập tức bị lời nói vô tình của Bạch Kính hủy diệt.

“Còn, còn nói ca cơ này ngồi, ngồi ở chỗ chân Công tử, trên đùi uống rượu”. ((việc hắn cần phải giấu))

Hắn dường như đã trông thấy hàng mi của nàng dần dần hạ xuống ngưng tụ thành nửa giọt nước mắt, tuyệt vọng không thôi, “Đã hết chưa?”

“Chưa, vẫn chưa, còn nói chủ tử thu xếp, thu xếp ca cơ kia ở, ở tại biệt quán…” Bạch Kính càng nói càng nhỏ giọng, cuối cùng không dám nói thành câu. ((việc hắn tuyệt đối phải giấu))

Tất cả mọi người trong phòng, ngoại trừ chính hắn, vẻ mặt đều là nhìn hắn khiển trách.

Bạch Thế Phi cúi đầu nhìn xuống, mặt trán của Bạch Kính đã áp sát với mặt đất, từng giọt lớn mồ hôi lạnh chạy dọc theo gò má trượt xuống, nghĩ thầm không biết một cước có thể đá được hắn văng ra rất xa hay không.

“Đêm hôm qua, thu xếp ca cơ kia ở biệt quán”. Hắn nhìn nhìn Thượng Trụy, nhưng từng câu từng chữ thì đang nói với Bạch Kính, “Bổn công tử ngay cả người cũng đưa đến phòng cho Triệu thiếu gia hưởng dụng, chỉ dẫn theo ngươi qua phủ của Phiêu Nhiên cùng nhau uống rượu, ta nghĩ, điểm này, ngươi hẳn là sẽ không riêng biệt mà bỏ qua chưa nói đâu, có phải không?”

Như Lai Phật tổ, Quan Âm Bồ Tát, Hoàng đế tiểu tử phù hộ, cái tên ngu ngốc đáng giết ngàn vạn lần này đừng có tận lực muốn giúp hắn ở trong suy nghĩ của bọn người hầu tạo dựng nên hình tượng phong lưu phóng khoáng, to lớn cao ngạo nha.

Đã thấy Bạch Kính run giọng đáp, “Tiểu, tiểu nhân nhất, nhất thời bỏ, bỏ qua…” ((việc hắn không hề muốn giấu))

Mọi ánh mắt đều chăm chú nhìn vào hắn, từ vẻ mặt khiển trách đã biến thành cực kỳ phỉ nhổ.

Nếu một cước đá không đủ xa, vậy thì hai chân, mười chân, gọi tất cả mọi người đến đây đá lên một vạn chân, có lẽ miễn cưỡng sẽ có thể, trong lòng Bạch Thế Phi nảy sinh ý nghĩ ác độc.

Trước mắt một mảnh sương mờ, Thượng Trụy cái gì cũng không nhìn thấy, “Công tử có thỉnh gia pháp không?”

Mỗi người đều nghe ra nàng đang cưỡng chế áp lực khóc nức nở.

Hắn đứng dậy, trước mặt cả đám người hầu liên quan đến tôn nghiêm gia chủ của hắn ở trong phủ, khoảng cách chỉ có hơn năm bước mà giống như một cái hào rộng vô hình, khiến hắn không cách nào vượt qua, kiên định nhìn nàng khóe mặt trượt xuống một giọt lệ lớn, cả trái tim gần như là chia năm xẻ bảy.

“Đã không thỉnh, vậy nô tỳ cáo lui trước”. Thượng Trụy còn không quên quỳ gối hành lễ, sau đó mới xoay người bước ra ngoài, vừa đi qua cánh cửa gỗ kia, sau lưng đã truyền đến âm thanh ‘phịch’ một tiếng cùng với Bạch Kính nỗ lực nhịn xuống rên rỉ, nàng lệ rơi đầy mặt không quay đầu lại.

Một lời hờn dỗi kèm thêm tức giận khôn cùng, dù đã một cước đá Bạch Kính ngã xuống đất, Bạch Thế Phi vẫn còn chưa phát tiết hết cơn hận, nghiến răng nghiến lợi mà gọi, “Thiệu Ấn”.

“Có tiểu nhân.”

“Đem cái tên ranh này cùng với một đám túm tụm nói láo toàn bộ khấu trừ ba tháng lương bổng! Chuyện hôm nay nếu còn có lần sau, ngày nào đó lại khiến ta tìm không ra người, các ngươi tự mình suy nghĩ đi”. Nói chuyện mà như ném băng hàn, một chút cũng không nán lại, nộ khí xung thiên phẩy tay áo bỏ đi.