Xuy Bất Tán Mi Loan

Chương 31: An được thượng sách



Đảo mắt đã đến cuối tháng giêng, sứ giả nước Liêu Tiêu Tòng Thuận đã đến thành Biện Lương.

Lúc hắn ta vào triều yết kiến, ngoài dự đoán của mọi người đã nói ra một thỉnh cầu, khi sứ giả Tống quốc đến Liêu quốc đều được nhìn thấy Liêu Thái hậu, do đó, mong được gặp Thái hậu đang buông rèm chấp chính trong triều để dâng tặng lễ vật.

Chợt nghe lời ấy, các bậc văn võ bá quan bên dưới hai mặt nhìn nhau, nhất thời không ai lên tiếng.

Ở bên trong màn vải, Lưu Nga cũng khẽ giật mình, chưa kịp nghĩ nhiều đã vẫy tay cho lui ý định tiến lên lĩnh chỉ của Chu Tấn, hạ giọng nói, “Đừng vội, để xem Hoàng thượng xư lý thế nào”.

Ngồi trên ngai vàng trong đại điện, Triệu Trinh liếc mắt nhìn tấm rèm hoa văn vẫn im lìm không động đậy, bên trong im hơi lặng tiếng, có chút không rõ được ý nghĩa sâu xa, bên môi nở nụ cười vui vẻ, nhẹ giọng mở miệng, nhưng lại nhu nhược mà đem củ khoai lang nóng bỏng tay ném đi, “Chúng khanh gia nghĩ thế nào?”

Hoàng thượng đã đưa ra lời vàng, các thần tử còn ai dám tiếp tục giả câm giả điếc?

Trên triều đình tức khắc giống như được phóng thích, các nhóm giai cấp này nọ hai bên nhao nhao châu đầu ghé tai, ngươi một lời ta một câu khe khẽ nghị luận, nguyên một đám giống như đang chăm chú thương nghị chuyện lần này có thỏa đáng hay không, nhưng lại không có ai dám đứng ra làm người đầu tiên hiến kế.

Đã quá thời gian rồi, nhưng triều đình nghị sự vẫn không thể đưa ra quyết định.

Triệu Trinh không kiên nhẫn được nữa, nghiêng người về phía trước, ánh mắt vừa khéo liếc qua sứ giả nước bạn lại lướt đến người từ nãy giờ không tham gia nghị luận Tiết Khuê, thuận miệng hỏi, “Tiết ái khanh thấy thế nào?”

Tiết Khuê ra khỏi hàng, cất giọng tấu nói, “Khởi bẩm Hoàng thượng, dù là đại thần trong triều thì ở trên triều đình cũng không thể nhìn thấy mặt Thái hậu, huống chi là sứ giả nước khác? Thiết nghĩ hành động lần này là không hợp lễ nghi”. Quả thực là làm nhục quốc thể.

“Tiết khanh nói có lý”. Triệu Trinh giống như không có chủ kiến gì mà phụ họa theo.

Lập tức cự tuyệt đề nghị của sứ nhà Liêu.

Trong rèm giọng điệu Lưu Nga lãnh đạm nói với Chu Tấn, “Ngươi cho người dạy Tiết Khuê một bài học đi”.

Chu Tấn khom người trả lời vâng, cơ hội này có được thật không uổng phí công sức, chuyện tiến hành nghi thức ở Thái miếu cách nay cũng đã một tháng, quần thần không thể nói lời nào, “Vậy —— còn Yến đại nhân?” Còn một người nữa có liên can đến việc làm tổn hại uy tín của bà trong triều.

Lưu Nga cười cười, “Loại chuyện này nên trễ không nên gấp, càng kéo dài về sau tất mọi người sẽ càng không nhớ rõ mà không thèm để ý, không phải là tốt hơn sao?”

“Thái hậu tài cao, kẻ hèn xin được học hỏi.”

Lúc chạng vạng tối thì tin tức tới tay Bạch phủ.

Trong thư phòng Đặng Đạt Viên bàn chuyện với Thế Phi, “Quả nhiên không ngoài dự liệu của Công tử, lại thực sự có người tiến lên gièm pha, phỉ báng Tiết đại nhân chỉ một câu ‘Đại thần trong triều ở trên triều đình cũng không thể gặp mặt Thái hậu’, là đã tiết lộ bí mật trong triều với sứ thần nước khác”.

“Thái hậu xử trí Tiết Khuê thế nào?”

“Bỏ đi chức vị Tập Hiền Điện học sĩ, mới đầu định điều người đến làm tri huyện ở Tĩnh Châu, sau nhờ Lữ thừa tướng mấy lần nói rằng Tiết đại nhân đã từng làm quan địa phương ở vùng biên cảnh phía Tây, quen thuộc đất đai và nếp sống của người ở Ngọc Môn quan, nên thỉnh Thái hậu đưa Tiết đại nhân đến làm tri huyện ở Tần Châu, Thái hậu đồng ý với đề nghị của Lữ thừa tướng”.

“Bà ta dĩ nhiên là sẽ vui vẻ đồng ý, Tần Châu là khu vực trong yếu của biên cương, tuy là quanh năm phải trú trọng binh gác, nhưng nơi đó đất đai cằn cỗi, lương thực của quân lính thường thường nhập không đủ xuất, mặc kệ là lúc nào, chỉ cần Thái hậu muốn tiến thêm một bước chèn ép Tiết Khuê đều sẽ dễ dàng tìm được lý do. Qua một thời gian nữa, sau khi đợi Tiết Khuê lên đường đi nhậm chức rồi, ngươi liền thông báo với Hoàng thượng cho phép bọn người Triệu Nguyên Hoan rời đi”.

“Lần này Công tử an bài quả thật tuyệt diệu, nếu giáng chức Tiết đại nhân đến Tần Châu trước rồi mới thượng tấu chuyện của tộc Đảng Hạng, chỉ sợ ít nhiều sẽ khiến Thái hậu nảy sinh nghi ngờ, Công tử cứ thế đem hai chuyện này đảo lại, trước tiên cần bảo đảm nghiêm khắc trông chừng người của tộc Đảng Hạng, lại để cho Tiết đại nhân bị giáng chức điều ra khỏi kinh thành, đến lúc nước chảy thành sông rồi, dù Thái hậu có nghĩ ra ý tưởng gì, đại khái cũng chỉ cảm thấy là chuyện trùng hợp mà thôi”.

Biên quan yếu điểm đổi thành Tiết Khuê trấn thủ, cũng mang ý nghĩa là đã thuận lợi rơi vào tay Triệu Trinh nắm giữ, nếu tộc Đảng Hạng đến khi thay đổi thủ lĩnh quả thực có lòng mưu phản muốn xâm phạm biên cương, cái gọi là tướng ở bên ngoài quân mệnh không kịp phòng bị, đến lúc đó đánh hay không đánh, đã không phải là chuyện của Thái hậu, người an tọa ở trong Hoàng thành cách Thiên Sơn Vạn Lý, có thể định đoạt.

“Tiếp theo Công tử có tính toán gì?”

Bạch Thế Phi lại cười nói, “Bán cho Bát Vương gia Triệu Nguyên Nghiễm một đại nhân tình”.

Đã kéo Lữ Di Giản liên lụy vào rồi, nói thế nào cũng nên vì ông ta mà trải tốt đường lui.

Ngoài cửa Bạch Kính cao giọng nói, “Công tử, Trang Phong Tuyền thiếu gia đã đến.”

Bạch Thế Phi nghe xong mừng rỡ, lúc này vứt Đặng Đạt Viên qua một bên, nhấc vạt áo chạy ra xuất hiện ngay bên ngoài, “Người đang ở đâu?!”

Cũng không ở ngoài cửa chờ nữa.

Trang Phong Tuyền không ngờ tới Bạch Thế Phi đối với việc bản thân mình đến đây lại hưng phấn như vậy, tình cảm đã không thể dùng lời nói miêu tả được nữa, trên gương mặt tuấn tú biểu hiện chân thành tha thiết hoàn toàn là một lòng đơn thuần thẳng tính không hề che giấu, trong lòng không khỏi rất cảm động, trong lòng có cảm giác sôi trào dậy sóng, mà cái miệng kém cỏi lại không biết nói gì, cuối cùng chỉ có thể dùng lực vỗ vỗ lên vai vị huynh đệ kia.

Bạch Thế Phi ngăn không được tươi cười trên mặt, quay đầu phân phó Bạch Kính, “Đi đi đi, chuyển bữa tối qua Đệ Nhất Lâu, mời phu nhân và Tiểu Trụy đến, nhớ rõ phải mở vò rượu ngon, chuẩn bị tốt xong thì cho tất cả người hầu lui xuống hết, không cần ở bên cạnh hầu hạ, tối nay bổn Công tử và đại ca không say không nghỉ!”

Bạch Kính lên tiếng đáp ứng đi an bài.

Bạch Thế Phi cùng Trang Phong Tuyền vai kề vai trở về Đệ Nhất Lâu.

“Trang đại huynh lần này đến có chuyện gì không? Hay là chỉ thuần túy đi ngang qua thôi? Hay là ——” Giọng Bạch Thế Phi hắc hắc cười, xấu xa híp mắt nhìn Trang Phong Tuyền, hay là phạm phải tương tư rồi?

Trang Phong Tuyền bật cười, “Vốn là đi ngang qua, thuận tiện có một số việc nữa”.

Bạch Thế Phi cười ha ha, “Bất quá là ‘Sĩ Biệt Tam Nhật’ thôi, không ngờ đại ca cũng biết nói đùa”.

“Chuyện ở Hàng Châu đã dần dần có chút khởi sắc, hiện giờ có việc đi ngang qua Khai Phong, nên thuận đường đến nói một tiếng với đệ, thêm chút ít thời gian nữa là ta có thể đưa Nghênh Mi đi rồi”.

Tươi cười trên mặt Bạch Thế Phi nghẹn lại, giật nhẹ khóe miệng, cuối cùng hóa thành cười khổ, “Đệ chúc mừng Đại ca trước”.

Trang Phong Tuyền lo lắng nói, “Ta bây giờ vẫn lo lắng phía phụ mẫu của Nghênh Mi, nếu lão nhân gia bên đó không thể chấp nhận được, chỉ sợ Nghênh Mi chưa chắc chịu cứ như vậy không quan tâm mà đi theo ta”.

“Đại ca cứ việc yên tâm, chuyện này cứ giao cho đệ xử lý, đến cuối cùng vẫn không được thì biện pháp tốt nhất là huynh và Yến tiểu thư an an ổn ổn mà làm đôi chim sát cánh cùng bay đi thôi”. Bạch Thế Phi nói xong, lại nghĩ đến bản thân mình và Thượng Trụy tương lai chưa biết thế nào, trong lòng không khỏi thẫn thờ, khe khẽ thở dài.

Trang Phong Tuyền quan tâm hỏi, “Làm sao vậy?”

Bạch Thế Phi xoa xoa hai bên huyện Thái Dương, trong lời nói có cưng chiều xen lẫn phiền não, “Đệ trị không được nha đầu kia”.

Trang Phong Tuyền vốn là kinh ngạc, sau đó sảng khoái cười ra tiếng.

Bạch Thế Phi xấu hổ vạn phần, vẻ mặt đau khổ nói, “Đệ thật vất vả lắm mới có thể làm cho Tiểu Trụy buông lỏng tâm sự chấp nhận chuyện đệ cưới thêm một phu nhân nữa, ai biết người tính không bằng trời tính, không ngờ Trương thúc phụ ở ngay thời điểm này cũng đưa ra lời đệ nghị muốn đệ làm con rể ông ấy. Ban đầu cũng không có chuyện gì, muốn cho qua ông ấy cũng không phải là chuyện khó, tương lai cho ông ấy chức Tể tướng là được rồi, chính thức khiến đệ đau đầu chính là Lục Dạng, nữ tử điêu ngoa kia cứ phải ngay lần nước chảy này làm cho nước đục, bảo Vĩ Tấn truyền lời nói với đệ, uy hiếp đệ nếu không đồng ý sẽ trắng trợn công bố khắp bốn phía rằng Thiệu Ấn đã đến phủ nói chuyện rồi”.

Một chiêu này thật đúng là đánh lên bảy tấc trên đầu hắn, khiến hắn không có đối sách, khổ không thể tả.

Ngàn tính vạn tính, hết lần này tới lần khác tính sai một chuyện ngoài dự liệu không nằm trong kế hoạch lại dẫn ra một Trương Lục Dạng.

“Đệ nói chuyện với Trụy cô nương chưa?”

“Ở thời điểm này đệ nào dám nói với nàng ấy”. Trừ phi hắn muốn tìm cái chết, vừa mới dỗ được nàng hồi tâm chuyển ý thôi, thảm nhất là ngày ấy, lúc không có ai hắn còn đưa ra lời thề son sắt đồng ý với nàng cả đời này tuyệt không cưới thêm ai nữa, hôm nay mới quay người lại, còn muốn nói đồng thời phải cưới về Nhị phu nhân và Tam phu nhân? Bạch Thế Phi ai thán, “Đau đầu không chịu nổi, đệ thực sự là đau đầu không chịu nổi!”.

Trang Phong Tuyền cười nói, “Khó trách ta vừa mới nói muốn đem Nghênh Mi đi thì vẻ mặt đệ liền có thần sắc lo lắng”.

“Nếu để Tiểu Trụy biết đệ còn phải cưới Trương Lục Dạng, lại biết rõ Yến tiểu thư có ý định rời khỏi đây, xem tính tình của nàng làm gì có chuyện còn tiếp tục ở lại Bạch phủ nữa”. Ngẫm lại sự tích anh hùng của nàng năm đó, đốt cháy nhà mình cùng với gian phòng của phụ thân, đến lúc đó cho dù hắn có đem hết tất cả vốn liếng ra, chỉ sợ cũng không giữ nổi nàng.

Trang Phong Tuyền vỗ vỗ vai hắn, an ủi, “Ta và Yến Nghênh Mi cũng không phải nói đi là có thể đi, việc này còn phải bàn bạc kỹ hơn. Dù là nói hiện giờ nàng có thể rời đi, nhưng thời gian chia tay đã lâu như vậy rồi, cũng không nhất thiết phải vội vã đi ngay, đệ cứ an tâm, chờ đệ giải quyết xong mọi chuyện ta mới đưa nàng đi cũng không muộn”.

Bạch Thế Phi thở phào một cái, “Có những lời này của Đại ca đệ cũng yên tâm chút ít”.

Trang Phong Tuyền liếc nhìn hắn một cái, “Khó được Bạch công tử bày ra trước mặt Trang mỗ bộ mặt đáng thương, ta còn có thể không cho đệ yên tâm sao?”

Bạch Thế Phi không thèm để bụng chế nhạo của hắn, cười hắc hắc vái chào hắn, “Tiểu đệ cũng biết làm chậm trễ đại ca và Yến tiểu thư gặp nhau là tội đáng chết vạn lần rồi, chỉ là tình thế bất đắc dĩ, kính xin Đại ca thứ lỗi cho”.

“Xem bộ dạng này của đệ nào giống như không có cách giải quyết chứ”.

“Vì kế hoạch hôm nay, cũng chỉ còn một cách có thể thực hiện thôi”. ((đó chính là ăn trước rước sau, khiến nàng hết đường lui))