Xuy Bất Tán Mi Loan

Chương 40: Rơi lệ vì ai



Cửa Tuyên Đức nguy nga tráng lệ, trong cung Khánh Thọ, Chu Tấn đang thuật lại mọi chuyện với Lưu Nga.

“Mấy ngày nay Bạch công tử chưa từng đến Sơ Nguyệt Đình”.

“Một lần cũng không đi?” Lưu Nga tinh tế đưa ra nghi vấn.

“Đúng vậy, bất quá từ khi nha đầu kia bị bệnh thì trở nên biếng ăn, hắn từng phân phó xuống dưới bảo đầu bếp nấu ngư thúy, gân nai, tay gấu… những loại nguyên liệu quý báu chưng thành cháo bát bửu, còn dặn dò Thiệu quản gia mỗi bữa nhất định phải nấu một chén súp bách niên sâm đem qua”.

Lưu Nga kéo dài giọng nói, “Theo ý ngươi thì… hắn đối với nha đầu kia là có tình hay vô tình?”

Nếu Bạch Thế Phi đối với nha đầu kia có tình, vậy tại sao tin tức truyền về, hắn lại chưa từng liếc qua nàng ta lấy một lần, chỉ chuyên tâm một lòng chuẩn bị cho hôn sự sắp đến, còn nếu nói hắn vô tình, sao lại vì bệnh tình kia mà đặc biệt dặn dò bọn người hầu chăm sóc chu toàn.

Thái độ như thế khó bề phân biệt, khiến người ta khó hiểu.

Thần sắc Chu Tấn cẩn thận mà kính cẩn trả lời, “Ty chức chỉ nghĩ, nếu hắn thật lòng ưa thích nha đầu kia, lẽ ra sẽ không thể hiện trước mắt như vậy, khiến ọi người trong phủ đều biết”.

Bạch Thế Phi gần đây làm việc luôn cẩn thận, nếu hắn thật lòng thế nào lại không phòng bị phía Thái hậu?

Ngẫm nghĩ kỹ một chút, trước đó hắn nhàn nhã ra ngoài làm việc, trước khi đi còn dặn dò người hầu âm thầm chuẩn bị chuyện hôn nhân, biểu hiện cho thấy muốn gạt nha đầu kia dường như sợ nàng ta náo loạn tức giận, nhưng kỳ thực nói không chừng là hắn cố ý làm vậy, bản thân trong tình hình gấp rút mà tránh thoát đi, đem củ khoai lang nóng phỏng tay ném cho quản gia xử lý.

Một chiêu này, tránh mà như không tránh cực kỳ inh, nha đầu kia nếu không biết chuyện, phiền toái cũng không lây nhiễm lên thân hắn, dù sao hắn ăn cũng đã ăn rồi, không quá vài ngày nữa còn có hai vị phu nhân mới cưới về chờ hắn. Đợi đến khi nha đầu được hắn tuyển chọn kia hạ hỏa trở lại, nếu nàng ta có thể không tức giận nữa mà hồi tâm chuyển ý, hắn sẽ tận hưởng tề nhân chi phúc*, cớ sao lại không làm?

((*tề nhân chi phúc: người có nhiều phúc phần, gái đẹp vây quanh))

Lưu Nga trầm ngâm nửa ngày.

“Ý của người là —— Thế Phi đối đãi với nha đầu kia so với thủ pháp làm việc thường ngày của hắn hoàn toàn bất đồng?”

“Đúng vậy.”

Một người đàn ông nếu đã động tình với phụ nữ, sao có thể tràn đầy tính toán như thế? Huống gì đối với loại Công tử con nhà gia thế như hắn, nói cho cùng có ai là không có mới nới cũ? Dù có sủng một thê thiếp nào đó, bất quá cũng chỉ là động tình nhất thời, làm gì có chuyện yêu thương lâu dài, đùa bỡn với mấy tùy tùng thị tỳ lại càng là chuyện cực kỳ tầm thường rồi.

“Đừng nhìn Thế Phi tuổi trẻ như thế, lòng dạ hắn có khi là thâm sâu khó dò đó”. Bên trong càng là ý chí sắt đá, trên mặt sẽ càng ôn hòa hợp lòng người, Lưu Nga dừng lại câu chuyện, ngưng mày suy tư một lát, “Lấy tính khí bướng bình lì lợm như hắn, nếu nói hắn khăng khăng một lòng đối với một nữ tử, Ai gia quả thật không quá tin tưởng, có điều —— ngươi nghĩ đến được sợ là hắn cũng đã sớm nghĩ tới rồi, hắn vì nha đầu kia gióng trống khua chiêng như thế, ngược lại khiến Ai gia cảm thấy chưa hẳn chỉ là phô trương thanh thế”.

“Theo ý của Thái hậu thì —— “

“Ai gia cho người động đến nha đầu kia, hành động lần này là vì xao sơn chấn hổ*, để hắn biết Ai gia mặc dù không đối phó hắn, nhưng muốn giết người bên cạnh hắn thì dễ như trở bàn tay, mà hắn không che không dấu đặc biệt che chở, chỉ sợ cũng là cố ý để cho Ai gia xem, rõ là có tìm tòi trước khi hành động”.

((* xao sơn chấn hổ: giống như giết gà dọa khỉ))

“Ý của Thái hậu là, trước tiên hắn đem nha đầu kia nâng lên cao, sau đó lại căn cứ theo xử trí của Thái hậu đối với nha đầu kia mà thăm dò xem Thái hậu đối với hắn có thái độ như thế nào?”

Lưu Nga gật đầu, “Chim khôn chọn cành mà đậu, Ai gia rốt cuộc là chân chính tán thưởng hắn, hay chỉ thuần túy thầm nghĩ muốn lợi dụng hắn? Nếu ngay cả điểm ấy mà hắn cũng chưa từng suy nghĩ kỹ càng thăm dò một phen đã quy hàng Ai gia, thế thì Ai gia ngược lại không thể không hoài nghi hắn có mưu đồ rồi”.

Trên mặt Chu Tấn lộ vẻ chợt hiểu, “Vẫn là Thái hậu suy nghĩ chu toàn”.

Cùng lúc đó, trong thư phòng bày biện đẹp đẽ thanh nhã của Bạch phủ.

Sau khi nghị sự xong, tất cả các quản sự quản lý bất động sản lục tục rời khỏi.

Đặng Đạt Viên nhịn không được hỏi, “Công tử không sợ Thái hậu thực sự ra tay hạ độc thủ với Trụy nha đầu hay sao?”

Bạch Thế Phi cười nhạt một tiếng, “Bà ta trước sau như một dè dặt cẩn thận, không nắm chắc được ý đồ của ta trước tuyệt sẽ không tùy tiện hành động đâu”. Thực tế đối với chuyện đính hôn của Thượng Trụy, sau khi hắn trở về chẳng những không có tiến hành cản trở, ngược lại còn mặc kệ nó, dù Lưu Nga có nghĩ đến hỏng da đầu chỉ sợ cũng nghĩ không ra, Thượng Trụy đối với hắn là quan trọng cỡ nào.

Hắn cứ hư hư thực thực mà làm việc khó tránh khỏi sẽ khiến người trời sinh tính đa nghi như Lưu Nga hiểu lầm, mặc dù hắn đối với Thượng Trụy có vài phần yêu thích bất quá cũng đem nàng ra làm quân cờ, khiến Lưu Nga tin rằng hắn tuyệt không có khả năng vì chuyện sống chết của một nô tỳ thấp kém không có ý nghĩa mà chịu ảnh hưởng, bà ta không thể không lo lắng —— có lẽ hắn cũng không thèm để ý bên người có nhiều thêm hay ít đi một nha đầu thị tẩm, nhưng bà ta thì lại không thể dễ dàng phạm phải sai lầm vì giết quân tốt mà ném đi con xe.

Bởi vậy, lúc này đem Thượng Trụy bày ra ngoài sáng so với che giấu sẽ an toàn hơn.

“Có muốn xử trí kẻ hạ độc kia không?” Đặng Đạt Viên lại hỏi.

Đôi mắt Bạch Thế Phi trở nên lạnh lẽo, cười lạnh nói, “Ngày thường ăn của ta dùng của ta làm việc cho ta, nhưng quay đầu lại chỉ vì chút ít lợi lộc nhỏ nhặt mà bán đứng ta, cũng không ngẫm nghĩ liệu bản thân có còn mạng mà tiêu xài tiền của phi nghĩa hay không, loại người ngu xuẩn này không nhọc ngươi đi đối phó, Thái hậu bên kia sẽ diệt khẩu thôi, chỉ là ta không thích mấy loại dơ bẩn lởn vởn trước mắt, tự dưng trộn lẫn vào trong phủ thanh tịnh, ngươi tra cho rõ ràng rồi đuổi đi đi”.

“Tiểu nhân hiểu rõ”. Từ sớm đã tra ra kẻ nào có hành động bất hảo, giờ thì coi như xong, muốn tìm lý do đem người đánh đuổi ra ngoài còn không dễ dàng ử?

Bạch Thế Phi quay đầu liếc hắn một cái, “Tiểu Trụy sao rồi?”

“Sức khỏe của Trụy cô nương ổn rồi, chỉ là còn có chút suy yếu”. Đặng Đạt Viên dừng một chút, hạ thấp giọng, “Cháu ngoại của Thương quản gia có tới mấy lần, bất quá đều bị chặn ở ngoài Sơ Nguyệt Đình”.

Bạch Thế Phi không vui mà hừ nhẹ một tiếng, “Xem ngươi làm chuyện tốt gì kìa.”

Đặng Đạt Viên không dám lên tiếng, chỉ khom người lạy dài.

Bạch Thế Phi đứng dậy đi ra ngoài, lúc đi ngang qua bên cạnh hắn giống như nhớ tới chuyện gì, nghiêng đầu nói với hắn, “Đi gọi Thiệu Ấn làm hai chuyện, một là ở trong Sơ Nguyệt Đình bố trí một gian phòng ngủ, thứ hai, mời một thầy phong thủy đạo hạnh cao thâm đến phủ xem một chuyến”.

Ra cửa, lúc đi qua phòng ăn thấy bên trong có mấy người hầu đang bày biện đèn cầy anh đào, trong lòng hắn chợt nghĩ, phân phó nô bộc chọn lựa mấy thứ trái cây trong mùa rồi theo hắn cùng đến Sơ Nguyệt Đình.

Nhờ Thiệu Ấn đặc biệt an bài điều dưỡng tỉ mỉ, sức khỏe Thượng Trụy hầu như đã khôi phục lại, không còn muốn nằm trên giường nghỉ ngơi nữa, nhưng bởi vì mấy ngày nay sinh bệnh nên kén ăn, trận bệnh này khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lại gầy gò thêm một vòng.

Yến Nghênh Mi thấy Bạch Thế Phi thủy chung không hề đến Sơ Nguyệt Đình liếc mắt nhìn một chút, trong lòng đã từng âm thầm cảm thấy không đúng, lén gọi Thiệu Ấn tới hỏi han, nhưng ông ta chỉ đưa đẩy rằng Công tử lúc này đặc biệt bận rộn, không bắt được trọng điểm, nàng quay sang nói bóng nói gió với Thượng Trụy, nhưng vẫn là cái gì cũng hỏi không ra, nghĩ đại khái chắc là vợ chồng son giận nhau nên không được tự nhiên thôi.

Thấy sức khỏe Thượng Trụy ngày từng ngày chuyển biến tốt đẹp, nghĩ lại mấy ngày nay tiều tụy, trong lòng Yến Nghênh Mi thầm than, ngày đón dâu của Bạch Thế Phi càng lúc càng gần, nếu cứ tiếp tục như vậy cuối cùng không phải là cách.

“Không phải ta muốn nói muội đâu, Bạch công tử kia lấy một người hay lấy hai người, lấy hai người hay lấy ba người, thì có gì khác nhau đâu? Muội làm gì để ý như thế”.

Thượng Trụy cúi đầu không lên tiếng.

“Chúng ta thân là nữ, chỉ cần có thể mỗi ngày trông thấy người trong lòng đã cảm thấy mỹ mãn rồi, có thể có một chút ‘long bàn hùng cứ’ hậu thế, thí dụ như Bạch công tử nè, tài trí tao nhã như vậy, nhất định là loại người muốn làm nên đại sự, muội cứ ép buộc hắn cả ngày trầm mê trong oanh oanh yến yến, mấy chuyện nhi nữ thường tình này với muội, chẳng phải là ủy khuất hắn sao?”

Thượng Trụy há to miệng, cuối cùng vẫn là im lặng.

“Ta biết rõ trong lòng muội đang nghĩ gì, hắn không nên lừa gạt muội, lại càng không nên suốt mấy ngày nay đều chưa từng bước vào Sơ Nguyệt Đình nửa bước, chỉ là tất cả những chuyện đàn ông làm, đếu có một loại quy củ riêng của họ, phụ thân ta làm việc trước nay chưa từng nhắn nhủ qua với mẫu thân ta điều gì, nhưng mặc dù hắn không nói, muội lại cũng không biết đi hỏi hay sao?”

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, câu chuyện của hai người bị cắt đứt.

Thượng Trụy mới ngẩng đầu lên, đã thấy Bạch Thế Phi dẫn nô bộc bước vào cửa.

Trong nháy mắt bốn mắt giao nhau, đáy mắt hắn phảng phất như có ngàn vạn cảm xúc, một chút giống như tràn ra thật sâu áy náy, sau bỗng chốc lại như ẩn chứa vô hạn yêu thương.

Sau khi Yến Nghênh Mi thỉnh an Bạch Thế Phi xong, trong nháy mắt đem cả đám người hầu toàn bộ cho lui, mình cũng mượn cớ rời đi, gian phòng to như vậy lại trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại hai người họ, một nhìn chăm chú một muốn tránh không chịu nhìn qua.

Dù có thiên ngôn vạn ngữ, giờ phút này cũng không có cách nào phân trần, phải làm thế nào nói cho nàng biết, hắn vốn là bất đắc dĩ.

Nếu để chậm nữa, chỉ sợ cũng không thể.

Bạch Thế Phi đi qua, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh, cầm một trái quýt lên lột vỏ thật tốt, gỡ sạch sợi thô trên múi, lần lượt đưa qua, ôn nhu mềm giọng, “Quản gia nói nàng thủy chung ăn không ngon miệng, cái này là quýt Phúc Châu mới đưa tới đó, ta đã ăn thử rồi, ngọt mà mát lạnh, ngon miệng lại giải khát, nàng ăn một chút nhé?”

Trong lòng Thượng Trụy chua xót như sóng ngập trời, một trận khí nóng đập thẳng vào đáy mắt, cơ hồ như cố nén mà không được, nàng nhanh chóng quay lưng đi, không muốn để hắn thấy nàng lúc này hốc mắt trở nên đỏ hồng, nàng có năng lực tài đức gì mà được Bạch công tử ân cần hầu hạ, e là —— hắn hạ mình như vậy, cũng là lần đầu tiên trong đời?

“Tiểu Trụy.” Hắn nhẹ nhàng thở dài.

Đáy lòng có sợi tơ buộc chặt dây cung bị tiếng kêu của hắn làm đứt đoạn có chút tổn thương có chút đau nhức, từng giọt lớn nước mắt theo hàng mi không tiếng động mà rơi xuống như mưa thấm ướt vạt áo.

“Tiểu thư nói rất có đạo lý ——” nàng nghẹn ngào nói không thành câu, nước mắt chảy dọc theo hai bên má trượt xuống môi, rót vào đầu lưỡi mùi vị so với chất thuốc càng đắng chát hơn, tay phải đặt ở trên ngực thở một hơi, nàng tận lực bắt mình bình tĩnh trong nước mắt, “Tỷ ấy nói ta đều hiểu rõ, có lẽ ngài thật sự có nỗi khổ tâm thân bất do kỷ, đổi lại là người khác có tấm lòng rộng lượng hơn, có lẽ sẽ thông cảm cho ngài, không oán không hối ở cạnh bên ngài, mà ta… làm không được là làm không được… Tiểu thư nói đúng, không thể miễn cưỡng ngài, thế nhưng, ta cũng không muốn miễn cưỡng chính mình”.

Bạch Thế Phi ngây người, một hồi lâu, mới hiểu được vươn tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy ống tay áo của nàng, người đã khó chịu nói không ra lời.

Thượng Trụy đứng lên, tay áo hình mây từ giữa ngón tay hắn kéo qua, cuối cùng kéo khỏi nắm giữ của hắn, đưa lưng về phía hắn, mặc kệ nước mắt giàn giụa trên mặt, nàng cũng không biết bản thân mình đang nhìn đi đâu, chỉ là bình tĩnh mở to hai mắt.

“Hôm đó ngài đã nói với ta, nếu ta từng có nửa điểm tin tưởng đối với ngài, ngài cũng đâu cần phải giấu diếm ta nhiều điều… Ngài làm sao có thể hiểu, giữa nam và nữ, lời thế vốn chỉ dùng dể tuân thủ hứa hẹn, chứ không phải… dùng để phá vỡ”.

Nàng đưa tay lau sạch nước mắt trên má, giọng khàn khàn khó phân biệt ra lời nói, “Ngày mai ta sẽ trở về Yến phủ”.