Xuyên Chậm: Nhân Sinh Lộng Lẫy

Chương 25



Thế giới 1: Trúc mã

Dịch: Slowly


***

Cố Nhạc Đi trông thấy Đặng Uân không có tinh thần: “Có phải cần uống trà không?”

Cô nàng nhớ rõ, cô bạn của mình đã từng nói cần uống trà mới có thể tỉnh táo. Chắc không phải vậy chứ?

Đặng Uân lắc đầu: “Không cần, không cần.” Ở nhà uống trà thì thôi, nếu ra ngoài cũng uống thì không biết mọi người sẽ có suy nghĩ về cô như thế nào. Họ chắc chắn sẽ cảm thấy rất kỳ lạ, sao lại có cô bé kỳ quái như thế.

“Tối qua ngủ muộn à.” Chẳng lẽ hôm qua cả nhà ra ngoài ăn xong còn đi chỗ khác chơi.

Đặng Uân ừ một tiếng: "Tớ gặp một cơn ác mộng dài. Tớ mơ thấy bố mẹ và chị tớ bắt tớ lấy ra năm triệu.”

“Cứ nói rằng tớ đã mua xổ số, không thể nào không xì tiền ra.”

Đặng Uân không ngờ đêm qua lại nằm mơ giấc mộng như vậy. Tiền rõ ràng đã bỏ vào túi, sao cô lại gặp giấc mộng này? Không lẽ trong thâm tâm cô vẫn chưa yên lòng về bọn họ?

Hay là lời cảnh tỉnh cho cô, chớ nên hành động liều lĩnh.

Nghĩ đến đây, Đặng Uân vốn định nhân dịp kỳ nghỉ đông đi thành phố C một chuyến, nhưng cô quyết định tính toán lại.

Đã nhịn đến bây giờ rồi thì nên tiếp tục nhịn, cô không thể để xảy ra sơ xuất lúc sắp chạm đến ánh bình minh được.

Lúc trước, Đặng Uân và Đái Chí Mẫn náo loạn cũng chỉ vì chuyện mua vé số. Về sự cố gắng của Đặng Uân, Cố Nhạc Di sao có thể không biết.

“Không phải là cậu không mua sao?” Cố Nhạc Di không hiểu.

“Tớ không mua.” Đặng Uẩn cười khổ: “Nhưng tớ cũng không thể ngăn cản bọn họ suy nghĩ như vậy. Họ sẽ nghĩ rằng nếu ngày đó tớ mua vé số thì tốt biết bao.”

Đặng Phàm cũng sẽ nghĩ, nếu như trúng giải thật thì có thể đầu tư và đưa con gái ra nước ngoài. Ông sẽ hoàn thành được hai nhiệm vụ lớn.

Dư Tư Kỳ và Đặng Giai Giai cũng sẽ nghĩ như thế.

“Do thiếu tiền thôi. Tớ vừa mới biết về trường mà chị tớ thi đỗ ấy, học phí cần năm mươi ngàn một năm. Đấy là còn chưa bao gồm chi phí sinh hoạt.”

“Đều là tiền cả.”

Cố Nhạc Di sửng sốt: “Trời ạ, học phí đại học của bọn mình mới tốn có bao nhiêu tiền chứ.”

“Cho dù có tiêu thế nào đi chăng nữa, bốn năm đại học của chúng ta cũng không nhiều bằng một năm học phí của chị ấy.”

Cố Nhạc Di nghĩ một lúc: “Nhà cậu giàu thật đấy.”

“Nếu mà có tiền thật thì đã không phải suy nghĩ rồi.”

“Viết một tấm chi phiếu là xong.” Đặng Uân giễu cợt.

“Thôi xem sách đi.”

“Tớ bắt buộc phải cố gắng hơn nữa mới được!”

“Nếu tớ không đỗ vào một trường cấp ba tốt, mẹ tớ bắt tớ học trường trung cấp thì phải làm sao.” Đặng Uân không nói đùa với Cố Nhạc Di nữa và bắt đầu nghiêm túc đọc sách.

Cố Nhạc Di nhìn chằm chằm Đặng Uân một lúc rồi mới cúi đầu đọc sách. Thì ra có người nhìn thì sung sướng nhưng thật ra họ còn mệt mỏi hơn người khác.

Bắt buộc phải nhường nhịn chị gái, phải làm mọi cách dỗ chị vui. Cố Nhạc Di nghĩ, nếu bắt cô nàng sống như vậy thì đúng là không phải khủng bố ở mức bình thường nữa.

Trong khi đó, Đặng Uân đã lớn lên trong hoàn cảnh như vậy. Cố Nhạc Di rất khâm phục cô.

Cô nàng cũng hiểu, tại sao Đặng Uân lại nói nhất định phải đỗ vào cấp ba: “Cậu đã nghĩ đến sẽ thi trường đại học nào chưa?”

“Đại học C.” Đặng Uân không cần suy nghĩ nhiều. Cô đã mua nhà ở đó rồi, đương nhiên sẽ học tập và sinh sống ở đó.

"Trường C á.” Cố Nhạc Di không ngờ Đặng Uân lại yêu cầu cao như thế: “Học sinh trường cấp ba Nhất Cao một năm cũng không có mấy người thi được vào đó đâu.”

“Tớ biết, thi trượt không có nghĩa là tớ không cố gắng.”

“Đây là mục tiêu phấn đấu của tớ, nếu tớ không có mục tiêu thì làm sao có thể cố gắng được.”

“Đầu tiên, tớ phải vào được phổ thông Nhất Cao. Tiếp theo, tranh thủ lúc chia lớp để vào được lớp chọn.”

“Sau đó, tớ sẽ cố gắng giữ thành tích ở trong năm vị trí đầu của lớp chọn.”

“Như thế thì tớ chắc chắn có hy vọng đỗ vào đại học C.”

Đặng Uân nhanh chóng chia mục tiêu thi đỗ đại học C thành nhiều mục tiêu nhỏ: “Chỉ cần đạt được những mục tiêu nhỏ thì việc đỗ vào đại học C không còn khó nữa.”

Từ trước đến nay, Cố Nhạc Di chưa thấy ai chia nhỏ việc thi đại học thành những mục tiêu nhỏ như vậy. Mặc dù cảm thấy có chút kinh ngạc, nhưng nếu suy nghĩ kỹ thì nói: “Mỗi bước đều thực hiện được thì có thể thi đỗ trường C?”

“Đúng vậy, hay là chúng ta cùng nhau đi?”

“Chúng ta cùng nhau cố gắng thi vào đại học C!” Đặng Uân cảm thấy mình hơi áp đặt: "Mà thi trường khác cũng được.”

Cố Nhạc Di còn chưa nghĩ đến chuyện thi đại học: “Bây giờ tớ mới chỉ nghĩ đến thi đỗ Nhất Cao.”

"Đây cũng là một mục tiêu.” Đặng Uân cảm thấy mục tiêu này rất tốt: “Thật ra chưa cần biết thi trường đại học nào, hiện giờ nếu có thể vào được lớp chọn của trường Nhất Cao và nằm trong top năm của lớp. Ta có thể chọn thi vào một trường đại học tốt.”

“Đúng.” Cố Nhạc Di cũng có chút mơ màng, không biết nên thi trường đại học nào. Nhưng Đặng Uân nói đúng, không cần biết học trường nào, chỉ cần giữ vững thành thích mới là điều bắt buộc phải làm.

“Cố lên.” Ban đầu, Cố Nhạc Di còn muốn ra ngoài đi dạo một chút. Nhưng bây giờ suy nghĩ này đã toàn toàn bị loại ra khỏi đầu, đầu cô nàng chỉ còn cố gắng đọc sách, học tập.

  

Những ngày sau đó, cứ chín giờ, hai cô gái lại đến thư viện cùng đọc sách. Buổi trưa nghỉ ngơi một tiếng. Bốn giờ, cả hai thu dọn về nhà.

Mà không khí trong nhà Đặng Uân càng ngày càng căng thẳng. Dù đã sắp đến năm mới, Dư Tư Kỳ cũng không có ý định sắm đồ tết.

Về phần ăn uống, ngoài Đặng Giai Giai vẫn đảm bảo ra thì những người khác đều qua loa.

Đặng Phàm nếu không tăng ca thì cũng ra ngoài tiếp khách, đa phần đều ăn ở bên ngoài. Còn Dư Tư Kỳ, mặc dù nói là mẹ con cô ăn uống giống nhau, nhưng buổi sáng Đặng Uân không có nhà, nếu bà ấy ăn đồ ngon cũng không ai biết được.

Đặng Uân cũng không ngốc. Cô biết người mẹ kính yêu đang trút giận, ví dụ như trách giận cô tại sao không tiếp tục mua vé số.

Đặng Uân cũng không quan trọng. Dù có ăn không ngon đi nữa, cô cũng chỉ cần ăn no là được rồi.

Vào buổi trưa mỗi ngày, cô với Nhạc Di đều đi ra ngoài ăn cơm. Không nói là quá ngon nhưng tám mươi tệ đủ cho hai người có thể ăn thịt cá, đủ dinh dưỡng một ngày, buổi tối ăn qua loa một chút cũng không sao. Dù sao buổi tối ăn quá nhiều sẽ dễ tích mỡ.

Dư Tư Kỳ thấy Đặng Uân không có ý kiến gì, cũng không mách lẻo, thì muốn ra tay với tiền tiêu vặt của cô.

“Không cho con tiền sao?” Đặng Uân nhìn Dư Tư Kỳ: “Bây giờ bọn con có bốn người học cùng nhau, buổi trưa đều tìm một hàng ăn nhỏ ăn trưa.”

Không cần nói hết bao nhiêu để cho Dư Tư Kỳ tự cân nhắc. Đặng Uân biết hai vợ chồng Đặng Phàm buồn lo vì tiền, nhưng không ngờ Dư Tư Kỳ lại muốn cắt giảm cả chi tiêu của cô.

Đặng Uân thật không hiểu. Nếu bà ấy có thời gian nghĩ ra cách này thà rằng nghĩ cách xem làm thế nào mới có thể kiếm ra tiền còn hơn. Một bộ mỹ phẩm của bà ấy và Đặng Giai Giai tốn mất bao nhiêu tiền chứ.

Cô có thể biết được hai người họ đã mua bộ mỹ phẩm mới. Vì qua mùi hương trên người họ, giá cả của nó không hề rẻ.

Đặng Phàm cũng không hiểu về mấy thứ này, chỉ biết là mọi người trong gia đình đều đang tiết kiệm tiền.

Dư Tư Kỳ cũng không ngờ có bốn đứa học cùng với nhau: “Các con có học thật không đấy.”

“Mẹ có thể đến thư viện xem.” Đặng Uân thật sự có chút mất kiên nhẫn: “Hay là để con nói với bố.”

Ngày nào cô cũng đến thư viện đọc sách, Đặng Phàm không thể không biết.

Đòi tiền của Đặng Phàm? Dư Tư Kỳ sao dám xuống tay với Đặng Uân: “Cho con, cho con, thật là.”

“Chưa từng thấy ai hẹp hòi như thế.” Dư Tư Kỳ oán hận.

“Mẹ, con biết mẹ cảm thấy cũng chỉ có bốn trăm tệ. Nhưng mà một tháng con cũng chỉ có ngần ấy tiền thôi. Tất cả tiền ăn, tiền mua sách, tiền đi lại đều gói gọn trong bốn trăm ấy cả.”

Một năm cũng chưa đến năm nghìn, không đủ cho Đặng Giai Giai mua mỹ phẩm trong nửa năm.