Xuyên Chậm: Nhân Sinh Lộng Lẫy

Chương 4



Thế giới 1: Trúc mã

Dịch & Biên: Slowly


***

Tiếng chuông tan học cho tiết học cuối cùng của buổi sáng vừa vang lên. Các học sinh đã sớm chờ đợi chuông hết giờ, cầm lấy khay đựng cơm đã lấy từ sớm và phóng tới nhà ăn trường học.

Đặng Uân chậm rì rì thu thập sách và vở ghi trên bàn. Dù sao nhanh cũng chả có tác dụng gì, Đái Chí Mẫn không biết sẽ làm mề đến khi nào nữa.

Đến khi Đặng Uân thu dọn được một nửa, Đái Chí Mẫn đã lấy được khay cơm, "Không đợi cậu, lần nào cũng lề mề thế cả."

Đái Chí Mẫn nghĩ, van xin tao đi, van xin tao chờ mày, sau đó chúng ta cùng đi ăn cơm.

Ôi, chuyện trong suy nghĩ đã đạt được rồi. Đặng Uân không thể tìm thấy lý do để bản thân không đi ăn cơm cùng Đái Chí Mẫn không nghĩ đến là đối phương lại tự mình nói ra khiến cô vui mừng khôn tả được.

Đặng Uân rất hy vọng rằng lần này Đái Chí Mẫn có thể duy trì thời gian giận dỗi dài thêm một chút. Tốt nhất là, cậu ta có thể duy trì đến sau kỳ thi giữa kì. Đến lúc đó, cả hai không còn chung lớp. Tự thấy không có mặt mũi, chắc chắn Đái Chí Mẫn sẽ không cùng đi ăn cơm với cô.

Đặng Quân Trả lời một cách dứt khoát lại khiến Đái Chí Mẫn sợ ngây người.

"Tôi đi thật đấy!"

Hừ, chắc nó sẽ không nghĩ là cậu chỉ thuận miệng nói để dọa nạt thôi đấy chứ?

Đặng Quân không phản ứng, tiếp tục cất dọn đồ đạc. Thật ra trong lòng cô đang mắng người, không phải cậu muốn đi à, đi nhanh lên chứ. Tại sao còn không đi đi, hay cần người đưa tiễn mới được.

Làm ơn, tôi không thèm giữ cậu lại đâu, ngược lại là vô cùng mừng rỡ đưa tiễn cậu cút đi xa hơn ấy.

Đái Chí Mẫn đi đến cửa phòng học cũng không thấy Đặng Uân gọi lại mình. Cậu ta thấy rất tổn thương, vốn dĩ cậu ta suy nghĩ rằng đến giữa trưa hỏi chút chuyện. Không nghĩ tới con nhỏ này vậy mà còn không thèm cho hắn mặt mũi gì cả, được, không ăn chung thì không ăn chung.

Nó cho rằng một mình cậu không thể tự ăn cơm được sao? Không có nó, cậu ta còn ăn tốt hơn.

Trên đường đi, khi Đái Chí Mẫn vẫn đang lo lắng cơm trưa nên ăn gì thì cậu ta nhìn thấy Đặng Uân lại chạy nhanh như chớp về phía nhà ăn.

Lúc chạy qua bên cạnh mình, nó lại còn không thèm dừng lại, khiến Đái Chí Mẫn bực bội.

"Thế mà lại không thèm đợi tôi!"

Đái Chí Mẫn vốn muốn tăng tốc chạy để đuổi theo Đặng Uân. Nhưng vừa mới chạy được hai bước, cậu ta liền dừng lại.

"Tại sao mình lại cần phải đuổi theo nó chứ."

"Thế không phải là nhận thua nó à."

"Không được, nam tử hán đại trượng phu, nói được làm được!"

Thế là, Đái Chí Mẫn lại càng chạy chậm rề rệt về phía nhà ăn, so với những người đang tăng tốc chạy đi thì có một sự đối lập rõ rệt.

Những người chạy qua Đái Chí Mẫn đều nhìn cậu ta, đặc biệt là nhìn thấy khay cơm trên tay cậu ta, thì đều cười nhạt.

Đặng Uân đương nhiên biết bản thân vừa chạy qua bên người Đái Chí Mẫn. Nhưng mà có làm sao đâu, ai bảo chỉ có một đường đi tới nhà ăn như vậy chứ, không có cách nào tránh đi cả.

Cô nhanh chóng xếp hàng, sau đó nhân lúc đang xếp hàng thì tự suy nghĩ về đề toánđax thấy vừa rồi nên làm thế nào.

Thời gian đợi múc cơm lâu la, cũng đủ cho Đặng Uân nghĩ thông suốt cách giải của đề bài.

Đặng Uân nhanh nhẹn múc cơm. Sau đó, cô tìm được khu vực ăn cơm của lớp rồi tùy ý chọn một chỗ trống ngồi xuống ăn cơm.

Tuy rằng ăn cơm một mình thì hơi kỳ quái, cô chú ý tới vừa rồi có rất nhiều người đi ăn đều kéo bè kéo phải cùng nhau ăn. Nhưng, ăn cơm một mình cũng được, không có gì là không thể chấp nhận được cả.

Đến nỗi mọi người hướng ánh mắt kì quái tới, Đặng Uân biết chắc chắn họ đang thắc mắc, tại sao cô không cùng ăn cơm với Đái Chí Mẫn.

Cô chỉ muốn nói, bây giờ họ sẽ thấy kỳ lạ. Nhưng dần dần, họ sẽ quen thuộc. Có lẽ ngày sau, họ nhìn thấy cô ăn cơm cùng Đái Chí Mẫn mới cảm thấy kỳ quái.

Bởi vì Đái Chí Mẫn đi quá muộn nên chờ đến lượt của cậu ta thì món thịt kho tàu xương sườn, với chân gà rán đều hết cả. Điều này khiến cậu ta càng tức.

Cậu ta rất muốn ném khay cơm đi ngay lập tức, gào to một tiếng: không ăn, tao đi ra ngoài ăn ngon!

Nhưng mà cậu ta không thể nào nói câu này được. Thời gian giữa trưa, trường học sẽ khóa cổng không để cho học sinh đi ra ngoài ăn cơm trưa.

Bất đắc dĩ, Đái Chí Mẫn chỉ có thể tùy ý chọn đồ ăn. Đối với cậu ta mà nói, đồ ăn mua hôm nay đều là cơm cho lợn ăn.

Hừ, đều tại Đặng Uân chạy nhanh như thế mà không xếp hàng cho cậu ta.

Đái Chí Mẫn bực bội tìm một vòng, phát hiện ra bên người Đặng Quân còn chỗ trống. Cậu ta vừa định đi sang thì nhận thấy mọi người đều đang nhìn chằm chằm mình.

Đái Chí Mẫn xoay người một cái thay đổi chỗ ăn cơm. Thiếu chút nữa mình đã nhận thua trước, hừ. Đối đầu với Đặng Quân, cậu ta chưa bao giờ cảm thấy mình sẽ là người nhận thua trước.

Đặng Uân đâu biết rằng ăn có bữa cơm mà lại còn có nhiều chuyện xảy ra như vậy. Giờ phút này, cô đang tăng tốc ăn cơm, sau đó về phòng học lấy sách tiếng Anh. Để đến lúc đi đến sân tập thể dục, cô tiện học từ vựng luôn.

Như vậy, cô vừa có thể học tập vừa có thể rèn luyện thân thể, một mũi tên trúng hai con chim.

Đặng Quân ăn xong cơm, rất dứt khoát đi rửa khay cơm luôn, nhanh chóng chạy lấy người.

Cô rất lo lắng nếu bản thân lại chậm rãi thêm một chút, rồi gặp phải Đái Chí Mẫn cũng đi rửa khay, lỡ đối phương bảo cô hỗ trợ rửa hộ thì sao.

Ai bảo quan hệ của cha mẹ hai bên không tồi chứ. Sau khi phụ huynh hai nhà biết được, cả hai cùng một lớp, lại nhờ Đặng Quân giúp đỡ Đái Chí Mẫn một chút. Cứ giúp đỡ thế cũng giúp hơn hai năm.

Nếu bảo là bạn học quan hệ không tệ, thì nói đúng hơn chính là một một đại thiếu gia và một kẻ hầu.

Tuy rằng, tên vua nịnh nọt nhất định sẽ quay về mách lẻo đôi chút, nhưng Đặng Uân hoàn toàn không thèm lo lắng. Bởi cô đã nghĩ được cách đối phó rồi.

Tuy là trong mắt bố mẹ họ Đặng xấu xa chỉ có sự tồn tại của con gái cả Đặng Giai Giai thôi. Nhưng cũng không phải là hoàn toàn không quan tâm đến Đặng Uân.

Nếu để cho họ thấy, một Đặng Uân luôn tồn tại như vết nhơ có thể thi được điểm số tốt. Bọn họ cũng vui nếu có thêm một đứa con gái để khoe ra.

Phiền phức duy nhất chính là Đặng Giai Giai. Tuy rằng, cho người khác cảm thấy, chị ta là một người đạm nhiên. Ngoại trừ đàn dương cầm, chị ta cũng không có hứng thú với những chuyện gì khác. Nhưng, Đặng Uân thấy, thực ra, chị ta tồn tại giống như Bạch liên hoa vậy.

Thoạt nhìn, mọi chuyện xấu xa đều do người xung quanh Đặng Giai Giai làm, nhưng không phải những hành vi đó là do chị ta nói vài câu gợi dẫn trí tưởng tượng của người khác hay sao.

Cho nên, cô muốn nâng thành tích lên, nhưng cũng không thể để cao lên quá nhiều. Ví dụ như, cô có thể thi đội sổ trúng một trường trung học phổ thông không tồi.

Chờ đến lúc cô thi đại học, Đặng Giai Giai cũng đã xuất ngoại học dương cầm. Chị ta vội vàng giao lưu với xã hội. Thế giới của chị ta sẽ trở nên rộng lớn hơn. Đâu cần quan tâm đến việc tranh giành sự ưu ái của cha mẹ mà dẫm đạp lên Đặng Uân.

Cô cảm thấy rất mệt mỏi. Đột nhiên, cô chán ghét cô trợ lý nhân sự đó. Cô nàng nói rằng công việc tốt, nếu Đặng Uân hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ có nhiều tiền thưởng hơn. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì cô có thể nghỉ phép. Cô nàng nói, cô có thể từ chối và nói rằng nhiệm vụ bắt đầu rất đơn giản.

Nhiệm vụ này đơn giản như vậy, Đặng Quân cũng không dám tưởng tượng những nhiệm vụ phức tạp thì sẽ khó khăn đến mức nào nữa. Liệu một người mới vào nghề như cô có thể đảm đương được không?

Đặng Uân cầm sách tiếng Anh, rảo bước trên đường băng. Cô cũng chẳng có tâm trạng học thuộc từ vựng. Trong đầu cô, ngoài suy nghĩ rằng lừa người ta thì chính là đang lừa người ta.

Cuối cùng, cô cũng hiểu rõ lý do tại sao vừa nộp hồ sơ, mình lại được đi phỏng vấn ngay lập tức. Cô cũng thật ngốc. Làm sao mình có thể được nhận sau một cuộc phỏng vấn đơn giản cho một công việc lương cao như vậy? Nhất là khi họ thúc giục cô nhận việc nhanh chóng nữa.

Biết rõ nhân phẩm(*) của mình không tốt lắm nhưng cô vẫn cho rằng nhân phẩm đã bùng nổ. Đây phải là điều xui xẻo nhất mới đúng.

Ôi, tôi có thể làm gì được nữa chứ? Tóm lại, sau khi hoàn thành nhiệm vụ này, cô sẽ rút lui và sẽ không tiếp tục làm nhiệm vụ nữa. Không thì, nếu hoàn thành nhiệm vụ thì còn dễ nói, chứ lỡ chết trong nhiệm vụ thì biết làm sao? Đây mới là vấn đề mấu chốt nhất.

(*) Nhân phẩm: phẩm giá của con người, là toàn bộ phẩm chất mà mỗi con người có được, hay nói cách khác nhân phẩm chính là giá trị làm người của mỗi con người. Nhưng với bên Trung những năm gần đây, từ này thường bị dùng để chỉ khí vận của ai đó. Kiểu như nói về may mắn, xui xẻo.