Xuyên Chậm: Nhân Sinh Lộng Lẫy

Chương 45: Chưa từng đi học thêm



Thế giới 1: Trúc mã

Dịch: Slowly


***

Đặng Uân biết là sẽ có áp lực lớn. Nhưng mà cũng không ngờ được, áp lực lại lớn như vậy. Mỗi ngày đi học đến sáu giờ hơn mới tan, có nhiều khi giáo viên sẽ bổ sung thêm một ít bài tập.

Đặng Uân cảm thấy cho dù về đến nhà bắt đầu làm bài tập luôn thì ít nhất phải đến mười giờ mới xong.

Sau đó, cô lại ôn tập và chuẩn bị bài cũng đến hơn mười một giờ, chỉ có thể tắm rửa qua loa rồi nghỉ ngơi. Thật không ngờ vẫn có bạn học còn tham gia lớp học thêm.

Cố Nhạc Di hét to: “Điên rồi!”

“Tối qua tớ ăn xong đang chuẩn bị về nhà thì thấy cậu ấy còn đi học thêm.”

“Cậu nói xem, buổi tối về nhà thì đến mấy giờ cậu ấy mới làm xong bài tập?” Cố Nhạc Di không hiểu nổi: “Hằng ngày, tớ về đến nhà làm bài tập xong cũng phải hơn mười một giờ rồi.”

“Mấy giờ cậu làm xong?” Cố Nhạc Di hỏi.

“Tớ cũng phải đến mười giờ hơn mới xong.” Đặng Uân cảm thấy bội phục những bạn học kia.

“Cậu phải cố gắng rồi, đây đậu xanh đúng là…” Cố Nhạc Di lướt nhìn các bạn học xung quanh một lượt: “Họ chắc chắn đều muốn vượt qua cậu.”

“Cậu có nghĩ đến chuyện đi học thêm không.” Cố Nhạc Di nói nhỏ: “Bố tớ giúp tớ đăng kí một lớp, hay là chúng ta?”

Nếu có thể đi học thêm cùng Đặng Uân thì tốt.

Đặng Uân chưa từng nghĩ sẽ đi học thêm.

Cô trực tiếp lắc đầu: “Không đi.”

“Tớ chỉ muốn ở nhà nghe bài giảng là được.”

“Còn lại thì thôi.”

“Không cần, chúng ta cùng nhau đi, chúng ta vào học lớp luyện olympic toán quốc tế.”

“Nghe nói giáo viên lớp đó rất giỏi.” Cố Nhạc Di nói tình hình: “Nếu cậu đi thì chúng ta cùng đi.”

Học lớp luyện Olympic toán quốc tế? Đặng Uân cảm thấy đúng là đòi mạng, có thể nói cô thật sự không muốn ngược đãi bản thân.

“Thôi, tớ thấy tớ vẫn không nên đi tự ngược.” Đặng Uân mới lại lúc đi học ở lớp olympic toán, thật sự không phải là kinh khủng bình thường. Có thể nói là, cô không bao giờ muốn trải nghiệm thêm lần nào nữa.

“Cậu nói, đây là đi ngược đãi bản thân á?” Cố Nhạc Di không hiểu tại sao Đặng Uân lại nói như thế.

“Cậu chưa từng học lớp olympic toán chứ?” Cố Nhạc Di hoài nghi.

Úi, “Chưa từng đi học lớp toán olympic, nhưng mà tớ biết nếu sự vất vả nếu học lớp đó.” Đặng Uân đơn giản nói mấy câu: “Tớ đã xem qua đề toán olympic.”

Cố Nhạc Di hiểu rồi, sau đó cho dù cô nàng có nói thế nào nhỏ này cũng không đi, bất đắc dĩ Nhạc Di chỉ có thể đi một mình.

Thật ra, Đặng Uân biết trong lớp chắc cũng có vài bạn không đi học thêm. Nhưng đi học thêm sẽ nhất định có thể nâng cao thành tích sao?



Đặng Uân cũng không biết và cũng không chắc chắn. Chỉ có thể nói, mỗi người có cách riêng.

Sau khi có kết quả thi tháng rồi, rất nhiều người đã đá phải tấm sắt. Mặc dù không nói thẳng trước mặt nhưng nói bóng gió cũng chỉ có một ý, đó là thời gian sẽ chứng minh tất cả, nhất thời trộm gà thành công chưa chắc có thể trộm được mãi.

Cố Nhạc Di tức giận muốn đi cãi nhau với bọn họ thì bị Đặng Uân ngăn lại: “Cứ để họ nói.”

“Dù thế nào, tớ vẫn xếp thứ năm.” Đối với Đặng Uân mà nói, thật ra cô vẫn cảm thấy rất vui vẻ.

“Cậu nên nghĩ thế, bọn họ ngày nào cũng vất vả đi học thêm, về nhà lại vất vả làm các loại bài tập, đến lúc đi thi thì chỉ hơn tớ có vài điểm.”

“Còn có người điểm không bằng tớ, cậu nói xem bọn họ có phải càng buồn bực hay không.”

“Ớ, cậu không đi học thêm à?” Bạn học ngồi bàn trên nghe được cuộc nói chuyện của hai người nhất thời không nhịn được liền nói ra.

Thế mà trong lớp lại có người không đi học thêm? Nhất thời cả lớp sững sờ, phải biết là học sinh tuổi này mà không đi học thêm thì có thể nói là đều đã tuyệt chủng rồi.

“Cậu không đi học thêm à? Thật hay giả vậy?” Có bạn học nghi ngờ.

“Đúng rồi, có phải cậu thấy lần này tụt hạng rồi nên mới nói như thế?”

Có người cảm thấy vì sao Đặng Uân phải nói thế, chẳng phải là để giữ thể diện nên mới nói như vậy sao.

“Vì thể diện?” Đặng Uân cười: “Trước giờ chưa từng học thêm.”

“Các cậu có thể đi hỏi bạn học của các cậu xem họ có nhìn thấy tớ ở lớp học thêm không.”

“Có nhiều lớp học thêm như thế, giáo viên giỏi cũng nhiều.”

“Có lẽ cậu tìm sinh viên đại học.”

“Đúng vậy.” Tuổi này học thêm cũng không nhất thiết phải đến lớp hoặc học giáo viên, có thể mời sinh viên đại học đến dạy.

Bọn họ nói như thế, Đặng Uân cũng chỉ có thể nói: “Tớ cũng chẳng có cách nào giải thích.”

Dù sao bọn họ đã nhận định bản thân mình tìm giáo viên học thêm, đối với người như vậy, càng giải thích nhiều họ càng cảm thấy mình đang bao biện.

Đột nhiên, có người đứng lên nói giúp cho Đặng Uân: “Cậu ấy chưa từng đi học thêm.”

“Từ tiểu học đã không đi.”

Đặng Uân sững sờ, nhìn bạn học đang bảo vệ mình, không hiểu sao tự nhiên lại có người đứng ra nói giúp mình.

“Cậu quen cô ấy à?” Cố Nhạc Di trước giờ chưa từng thấy hai người nói chuyện với nhau.

Bình thường trừ khi là người có quan hệ tốt, không thì ai sẽ đứng ra giúp vào lúc này.

“Mẫn Vận Trí, sao cậu biết?” Có bạn học khó hiểu, bình thường cũng không thấy bọn họ có qua lại.

“Ông bà nội của cậu ấy là đồng nghiệp của ông bà nội tớ.”

“Ông nội của cậu ấy thường xuyên khoe khoang trước mặt ông nội tớ, nói cậu ấy chưa từng đi học thêm.”

“Cuối tuần đều ở nhà học bài.”

“Ông nói, tớ tham gia lớp học thêm thì như thế nào.” Mẫn Vận Trí nhớ lại lời ông mình nói, thì rất tức giận. Thật sự muốn ông cụ bị tức chết mà.

Ôi, không phải chứ? Đến người có quan hệ bình thường với Đặng Uân còn nói vậy, mọi người làm sao mà còn không tin, ngoài tin ra thì cũng chỉ có thể tin tưởng.

“Không học thêm thì sao, có thể nhà không có tiền.” Sau một lúc trầm mặc, lại có bạn học nói.

“Ơ, cậu bị ngốc à, ông nội của Mẫn Vận Trí là giáo sư đại học đấy, đó chính là…” Mọi người nhất thời đồng loạt nhìn về phía Đặng Uân bằng ánh mắt đầy thâm ý.

“Chị của cậu ấy là Đặng Giai Giai.” Mẫn Vận Trí nói thêm.

Nhất thời có bạn học hít sâu một hơi, có nhiều bạn học không biết đều không hiểu. Chị gái của Đặng Uân là ai lại quan trọng thế sao?

Còn phải cố ý nhắc đến, không phải là chỉ một người chị thôi sao, có gì mà phải kích động như thế.

“Chị của cô ấy chơi piano và chơi rất giỏi.”

“Đúng vậy, cực kỳ giỏi.”

“Còn vào học viện Julia.”

“Nghe nói chỉ riêng học phí thôi cũng đã vài chục nghìn đô rồi.”

“Cậu cảm thấy nhà cậu ấy sẽ không có tiền à?”

“Người mà nhà không có tiền có thể học piano à?”

Nhất thời không còn ai cảm thấy Đặng Uân không có tiền, nhưng mà ánh mắt nhìn về phía cô cũng có nhiều ý vị.

“Cậu cũng biết đánh piano à?” Có người nghi hoặc hỏi.

“Không biết.” Đặng Uân cười khổ, dứt khoát trả lời.

“Sao cậu không biết đánh piano?”

“Chị cậu không phải chơi rất giỏi sao?”

“Vì thế chị ấy mới là chị tớ.” Đặng Uân tủm tỉm bày tỏ: “Từ nhỏ tớ không có năng khiếu về piano.”

“Cậu không xinh bằng chị cậu.” Có người tìm lại cái ảnh trên mạng của Đặng Giai Giai, thẳng thắn so sánh.

Đặng Uân tiếp tục cười: “Đúng vậy, chị của tớ thật sự rất giỏi. Chị ấy từ nhỏ thành tích cũng tốt, còn biết chơi piano, tính tình dịu dàng.”

“Rất tốt với tớ.”

“Quan trọng là, chị ấy là chị tớ.” Không phải tâng bốc thôi sao, đây là sở trường, Đặng Uân nói tiếp rất mượt mà trôi chảy.

Nói xong lời cuối cùng còn tràn đầy tự hào, tất cả mọi người nghe xong thì họ còn có thể nói gì? Nếu còn hỏi tiếp thì chính là ngưỡng mộ đố kỵ.

Hừ, bọn họ còn lâu mới thế, nhưng mà có chị gái như vậy thì tốt biết mấy.