Xuyên Đến Thanh Lâu Thành Đầu Bảng

Chương 24: Quân cờ không nghe lời



Editor: Sunie

"Ngươi trở về Hồng Lâu đi. Qua vài ngày ta sẽ đến gặp ngươi, ta đã mói với tú bà, để cho ngươi ra vào tự do ở Hồng Lâu, không bị quản thúc nữa." Phạm Vệ Lăng từng bước đi về phía Thẩm Uyển. Mặt trời lên cao, một tia nắng xuyên qua giấy trắng trên cửa sổ chiếu rọi trên nền nhà ở trong phòng, Phạm Vệ Lăng duỗi tay, ánh nắng ấm áp rơi vào trên bàn tay.

Có thể tự do ra vào Hồng Lâu là một chuyện vui mừng, nhưng không biết vì sao, trong lòng Thẩm Uyển có chút bất an, nếu hắn không muốn chuộc nàng, cũng không nên đùa giỡn mang nàng vào nhà. Phạm Vệ Lăng này, đường đường là Tứ hoàng tử, cũng chẳng giống vẻ phóng đãng ở bề ngoài, ngược lại là một người có tâm cơ thâm trầm, hắn làm như vậy, nhất định là có một âm mưu lớn, mà mình lại đóng vai nhân vật gì trong âm mưu của hắn?

"Ta thật sự không đoán được công tử có tính toán gì, lúc gần lúc xa như thế, làm cho người khác không suy nghĩ ra. Ngươi khiến ta chỉ hầu hạ một mình ngươi, dùng đai trinh tiết hạn chế ta, lại phái người trông giữ ta, mất công như vậy. Nếu thật sự nhìn trúng ta, muốn cùng ta cá nước thân mật, nhưng lại lạnh nhạt thờ ơ với ta, cách rất lâu mới đến một lần, rốt cuộc là vì cái gì?" Trong mắt Thẩm Uyển tràn đầy nghi hoặc, muốn nhận được đáp án trong mắt hắn, nhưng trong mắt Phạm Vệ Lăng không có bất kì gợn sóng nào, chỉ ngơ ngẩn nói câu: "Chờ một chút."

"Chờ cái gì?" Thông minh như Thẩm Uyển, nhưng cũng thật sự không nhìn thấu nam tử bí ẩn trước mặt này.

"Mà thôi, ta và ngươi vốn là quan hệ lợi ích, ngươi thích như thế nào thì như thế đó, chỉ là ngươi phải nhớ kỹ, nếu ngươi muốn lấy ta làm một quân cờ, vậy phải cẩn thận, ta cũng không phải là một quân cờ biết nghe lời."

Thẩm Uyển đẩy cửa ra, ánh nắng chói chang chiếu thẳng vào mắt, nàng giơ tay lên che, chờ thích ứng mới bước nhanh rời đi.

Phạm Vệ Lăng ở phía sau nhìn chằm chằm bóng dáng nàng rời đi, mày nhíu lại, đồ ngốc, dính líu đến ta càng sâu, sẽ càng nguy hiểm, không phải ta không muốn đi, mà là không thể đi, ở hoàng thành này, bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chằm ta, ngươi có biết không?

Lúc Thẩm Uyển ra cửa đụng phải Phạm Vệ Ninh, hắn mặc một bộ trường sam màu xanh, làm nền cho khuôn mặt càng non nớt. Nghe nói hắn chỉ mới mười tám tuổi, bản tính đơn thuần, ngày thường cùng Phạm Vệ Lăng chơi bời lêu lổng. Thẩm Uyển hành lễ, không đếm xỉa đến sự kinh ngạc trong mắt hắn, liền rời đi.

"Ca ca! Tứ ca! Huynh đoán xem đệ nhìn thấy ai?" Phạm Vệ Lăng đứng ở bên ngoài phòng la to vào trong.

Tứ ca không cho phép hắn vào phòng, lần trước chỉ cần bước một chân vào, đã bị huynh ấy trói trên cây cột cù lét cả một buổi trưa, hắn cười đến mức nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, từ đó về sau cũng không dám vào phòng huynh ấy nữa.

Phạm Vệ Lăng ra khỏi phòng, nhìn vẻ mặt hưng phấn của hắn, cũng không trả lời, đi thẳng về phía thư phòng.

Phạm Vệ Ninh thấy hắn lờ đi, lại hỏi: "Vì sao sáng sớm Anh Cơ cô nương lại đi từ phủ đệ của huynh ra, có phải tối hôm qua... Hử?" Phạm Vệ Ninh cười thô bỉ, lại bị Phạm Vệ Lăng liếc mắt nhìn bằng nửa con mắt.

"Sáng sớm đệ đến làm gì?"

"Ôi chao, thiếu chút nữa đệ đã quên mất chuyện chính sự! Trên đường đến đây đệ đụng phải Lưu công công, nói là phụ hoàng muốn triệu kiến huynh đấy! Đúng lúc đệ muốn đến tìm huynh, đã bảo hắn về cung trước."

Tay Phạm Vệ Lăng đang châm trà hơi dừng lại một chút, lão già này cuống cuồng như vậy, đủ thấy được địa vị của Phạm Vệ Thời ở trong lòng hắn, ngửa đầu uống cạn trà trong chén: "Người đâu!"

Sau khi rửa mặt và thay y phục, Phạm Vệ Lăng nói với Phạm Vệ Ninh đang ngồi uống trà một mình: "Anh Cơ cô nương ở Hồng Lâu gần đây đang làm ăn, nếu đệ cảm thấy hứng thú, có thể đi tham gia náo nhiệt."

"Làm ăn gì?"

"Không biết."

"Được, vậy vài ngày nữa đệ sẽ đi xem thử, Anh Cơ cô nương này thật đúng là đa tài đa nghệ. Không hổ là nữ nhân mà ca ca của đệ vừa ý." Phạm Vệ Ninh tán thưởng gật đầu.

"Đi thôi."

"Ai! Ca ca! Đợi một chút." Phạm Vệ Ninh lao như mũi tên, ngăn Phạm Vệ Lăng đang muốn ra cửa, "Phụ hoàng tìm huynh, nhất định là vì chuyện đại ca bị ám sát, huynh có nắm chắc không?"

"Không." Phạm Vệ Lăng lắc đầu.

"Không? Vậy huynh làm sao giao phó với phụ hoàng? Lúc trước huynh chưa từng quan tâm đến chuyện triều chính, vì sao chuyện này huynh lại chấp thuận dứt khoát như vậy? Lúc đệ ra đời mẫu thân đã mất, phụ hoàng cũng chưa từng nhìn đệ, chỉ có huynh từ nhỏ bảo vệ đệ, yêu thương đệ, dù sao huynh cũng không thể làm chuyện ngu xuẩn!"

Phạm Vệ Lăng nhìn gương mặt còn chưa hoàn toàn rút đi sự non nớt ở trước mặt, lo lắng trong mắt cũng không phải là giả vờ, hắn hiểu đệ ấy lo lắng chuyện gì, vỗ vỗ bờ vai của Phạm Vệ Ninh: "Yên tâm đi."

Từ sau ngày đó Phạm Vệ Lăng lại lần nữa bước vào tẩm điện của Phạm Vũ Công, mùi thuốc trong điện phai nhạt đi rất nhiều, xem ra bệnh tình của ông ta được khống chế không tồi.

"Tham kiến phụ hoàng."

"Miễn lễ." Phạm Vũ Công được hạ nhân nâng ngồi dậy, dựa vào đầu giường, "Chuyện giao phó cho con, như thế nào rồi?"

Phạm Vệ Lăng biết rõ trong lòng Phạm Vũ Công đã gieo một hạt giống hoài nghi, nhưng hắn phải bón phân tưới nước, mặc cho hạt giống hoài nghi kia mọc rễ nảy mầm.

"Nhi thần vô năng, mỗi khi có chút manh mối, lại cứ bị cắt đứt."

Đôi mắt Phạm Vũ Công chậm rãi nhắm lại, hồi lâu mới lên tiếng: "Không trách con, con ở trong triều không có căn cơ, tự nhiên không đấu lại những cái đó..." Nói đến chỗ này bỗng nhiên dừng lại, tiếp theo là một trận ho mãnh liệt, "Khụ khụ khụ... Trẫm đã lớn tuổi, con nối dõi dưới gối không nhiều, lão đại và lão nhị đều đi rồi, còn lại cũng chỉ có con, Vệ Thời, Vệ Ninh, Vệ Ninh còn nhỏ, bị xem nhẹ. Con nói thật cho trẫm, con, muốn làm hoàng đế sao?"

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~