Xuyên Đến Tinh Tế Thành Đan Pháp Thần

Chương 135: Người phụ nữ



Truyện chỉ đăng tại 𝓦𝓪𝓽𝓽𝓹𝓪𝓭 @tieucamap210.

__________

Sau khi các binh lính chia đội hình xong, một phần ba binh lính của Lãnh Sát sẽ ở lại hỗ trợ.

Tuy rằng chỉ là một phần ba nhưng Lãnh Sát là một quân đoàn mạnh mẽ, mỗi một người lính đều kinh nghiệm chiến đấu đầy mình hơn bất cứ ai ở đây.

Ngay lúc nhóm cuối cùng chuẩn bị xuống, Thiên Tử Dật lên tiếng: "Ở dưới có một nhóm người bị thương, các cậu hỗ trợ bọn họ đi."

"Rõ, Thiếu Tướng!" Nhóm cuối cùng nhận lệnh rồi nhảy xuống.

Cửa phi thuyền đóng lại, Thiên Tử Dật cũng không còn quan tâm đến chuyện bên dưới, hắn lệnh mọi người chuẩn bị bước nhảy không gian bằng mọi giá phải đến Vương Quốc Dominic nhanh nhất có thể.

Thiên Tử Dật mở quang não, trên đó là một cái bản đồ toàn Tinh Hà G, trong đó có ba dấu chấm đỏ, hai cái ở cùng nhau, một cái ở vị trí khá xa, là một khoảng không đen tối, hơn nữa tín hiệu còn rất yếu.

Mà khu vực đen tối đó được biết là nơi sinh sống của Trùng Tộc.

Sắp xếp ổn thỏa xong, Chương Tư Dạ mới có thời gian để ý đến hai cái bóng nhỏ luôn lẽo đẽo theo sau Thiên Tử Dật.

Thông qua cuộc thi phát sóng, Chương Tư Dạ biết được Thiên Tử Dật đã có gia đình, một ca nhi và hai người con, mà hiện tại chỉ có hai đứa nhỏ, còn người đi cùng hắn đâu lại không thấy.

Bộ dáng của Thiên Tử Dật vẫn âm trầm, không khí xung quanh hắn nặng nề đến ngạt thở, sợ là người kia đã xảy ra chuyện.

Đúng lúc phi thuyền chuẩn bị bước nhảy không gian, một binh sĩ nói với Thiên Tử Dật: "Thiếu Tướng, có tín hiệu truyền tin của quân đoàn Nguyên Soái!"

"Cái gì? Nguyên Soái ở đây?" Vũ Minh nghe thấy thì giật mình hoảng hốt.

"Không sai được, là tín hiệu của Hòa Thành."

Hòa Thành là tên của đội quân Nguyên Soái, là một quân đoàn cực kỳ mạnh mẽ.

||||| Truyện đề cử: Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm |||||

Thiên Tử Dật nhíu mày: "Đồng ý đi."

Trong phi thuyền xuất hiện một màn hình ba chiều to bự, trên đó là một khuôn mặt của một người đàn ông tóc đỏ đậm với vết sẹo trên trán.

Hai mắt ông lạnh lẽo liếc nhìn một vòng, lại nhìn chằm chằm hai cái bóng nhỏ kế bên Thiên Tử Dật một hồi, ông nhíu mày, trong lòng nảy sinh một linh cảm không hay.

"Châu Thanh đâu?" Nguyên Soái Cố Nguyên Thành hỏi.

Nghe thấy Cố Nguyên Thành nhắc tới Châu Thanh, Thiên Tử Dật kinh ngạc nhưng vẫn trả lời ông.

"Phùng Cửu Lâm bị Trùng Tộc điều khiển, ông ta đã bắt Châu Thanh đi."

Cố Nguyên Thành kinh ngạc, ông đã đoán được phần nào về tình hình của Châu Thanh khi không nhìn thấy cậu, ngược lại Phùng Cửu Lâm lại khiến ông không ngờ tới.

Phùng Cửu Lâm theo Cố Nguyên Thành đã lâu, tính tới bây giờ cũng đã đi theo ông nửa thế kỷ, là một thuộc hạ ông rất tin tưởng.

Sau này để có thể kiểm soát quân đội tốt hơn, Cố Nguyên Thành lệnh Phùng Cửu Lâm lập một quân đội riêng, phong làm Đại Tướng.

Phùng Cửu Lâm phục vụ dưới trướng Cố Nguyên Thành, ông ta luôn hoàn thành nhiệm vụ ông giao một cách xuất sắc, vì vậy ông cũng không quản nhiều.

Lại thật không ngờ...

"Ta đi cùng cậu." Cố Nguyên Thành nói.

Hai mắt Thiên Tử Dật lóe sáng.

Cố Nguyên Thành là pháp sư cấp 10, có sự trợ giúp của ông quả thực không còn gì tốt hơn.

Nói thật Thiên Tử Dật cũng không chắc mình sẽ toàn mạng trở ra nếu bắt đầu cuộc chiến với Trùng Tộc, nhưng chỉ cần cứu được Châu Thanh an toàn, hắn thế nào cũng không quan trọng.

Thế nhưng dù có thể nào đi nữa cũng phải tốn 3 ngày mới có thể tới được Vương Quốc Dominic.

...

Trong nhà giam u tối ẩm ướt, một bóng trắng với hai mắt vô hồn nhìn vào khoảng không trên không trung, mái tóc nàng rủ xuống che đi khuôn mặt dữ tợn.

Lúc này trong không trung đột nhiên xuất hiện một tia sáng, nhưng nàng lại như không nhìn thấy, tiếp tục ngơ ngác nghiêng đầu.

Tia sáng dần lớn hơn, ngay sau đó thân ảnh của Châu Thanh và Phùng Cửu Lâm liền xuất hiện.

Khoảnh khắc Châu Thanh vừa đặt chân xuống đất, Phùng Cửu Lâm lập tức lao tới muốn dùng còng tay xích cậu lại nhưng Châu Thanh đã nhanh chóng lùi lại.

Phùng Cửu Lâm chậc một tiếng, ông ta hung hăng tóm lấy Châu Thanh, bằng mọi giá phải còng được tay cậu.

Đúng lúc này một bàn tay yếu ớt nắm lấy vạt áo của Châu Thanh, cậu hơi xoay người, men theo ánh trăng, cậu nhìn thấy rõ khuôn mặt người phụ nữ, hai mắt cậu mở to kinh ngạc.

Ngay lúc Phùng Cửu Lâm cho rằng mình sẽ thành công, bóng dáng của Châu Thanh và người phụ nữ liền biến mất.

Phùng Cửu Lâm điên cuồng mắng chửi, ông ta tức giận quăng đi cái còng tay, sau đó nói với trùng tộc canh gác: "Mau gọi Kết Giới Sư tới đây."

Phùng Cửu Lâm biết Châu Thanh có Không Gian Năng Lượng Chính, vì vậy ngay khi đưa cậu tới phòng giam, ông ta lập tức xích cậu lại, còng tay kia có chức năng phong ấn ma pháp và không gian của cậu, chỉ là ông ta không nghĩ tới Châu Thanh cũng có chút bản lĩnh.

Thế nhưng cũng không sao, Châu Thanh trốn vào không gian, cậu cũng chỉ ở trong đó, không thể di chuyển, ông ta chỉ cần chờ đợi Kết Giới Sư phá hủy vùng không gian đó lôi cậu ra là được.

Dù sao bản thân cậu không ở đây nhưng cậu vẫn đang bị giam trong căn phòng này.

Còn người phụ nữ kia, Phùng Cửu Lâm không hề để tâm.

...

Bên trong không gian, Châu Thanh và người phụ nữ với khuôn mặt bị hủy hoại đang nhìn nhau, đúng hơn là Châu Thanh nhìn người phụ nữ, đối phương thì hướng mắt về phía cậu nhưng trong ánh mắt lại chẳng có tia sáng nào.

Một mùi thối từ người phụ nữ tỏa ra khiến Châu Thanh cảm thấy buồn nôn, cậu lập tức lùi về phía sau nhưng cũng chẳng khá hơn là bao.

Dạo gần đây mũi cậu rất thính, có thể ngửi thấy được nhiều mùi vị rõ ràng, nhất là mùi cá, dù đã được chế biến nhưng cậu vẫn ngửi ra được mùi tanh nồng từ nó.

Lúc trước khi là Đại Đan Sư mũi cũng không thính như vậy, chỉ sợ mũi còn thính hơn cả chó.

Sau khi nuốt cỗ buồn nôn đang lượn lờ ở cổ họng xuống, Châu Thanh mới tỉ mỉ xem xét tình huống.

Cậu không ngờ Phùng Cửu Lâm còn có bài này, có thể dịch chuyển, cậu nhớ đá dịch chuyển rất mắc, chỉ có Kết giới sư cao cấp mới có thể luyện ra, mà tỉ lệ thành công cũng không cao.

Sau khi bị dịch chuyển, tuy không biết đang ở đâu nhưng cậu có lướt sơ qua và phát hiện nơi này là một nhà giam, nhưng vị trị cụ thể ở đâu lại chẳng biết.

Cậu đánh không lại Phùng Cửu Lâm, như vậy chỉ có thể chạy, nhưng bốn phía là song sắt, cậu biết chạy đi đâu, chỉ có thể trốn vào không gian.

Đúng lúc nhìn thấy người phụ nữ này cậu liền mang theo luôn.

Đúng vậy, trong trí nhớ của nguyên chủ, người phụ nữ trước mặt này có bộ dáng y như đúc với mẹ của nguyên chủ, Lưu Hòa.