Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 12: Ta đã chọc giận ngươi à?



"Ngươi xen vào chuyện của người khác làm gì, cũng không phải con của ngươi."

Nam nhân băng lãnh hơi nhướng mày, dường như không tin vào những điều mà bản thân nghe thấy. Hắn im lặng nhìn chằn chằm Tô Tử Mạch một hồi lâu, nhưng chính sự im lặng này lại toát ra một khí thế khiến người ta càng nhìn càng sợ hãi.

Dưới ánh mắt chăm chú của nam nhân băng lãnh trước mắt này, Tô Tử Mạch cảm thấy như mây đen đang bao vây lấy nàng, ngay cả đến hít thở bình thường cũng cảm thấy khó khăn.

Những người hầu mặc áo giáp vàng đứng đằng sau nam nhân băng lãnh đó, thậm chí là những kim long cũng có cảm giác khó thở tương tự nàng. Ngay cả thị vệ luôn hầu cận bên đế tôn như Lãnh Vũ cũng không ngăn nổi mồ hôi lạnh chảy đầy trán.

Cho dù đứa trẻ trong bụng nữ nhân này thực sự không phải của đế tôn đại nhân đi nữa, nhưng nếu đế tôn đã muốn thì tất cả những nữ nhân trên đời này đều ước gì đứa con trong bụng mình là của đế tôn đại nhân. Nữ nhân trước mặt này không chỉ không hi vọng đứa con trong bụng mình là của đế tôn đại nhân mà còn dám miệt thị hắn nữa!

Đây là lần đầu tiên đế tôn đại nhân bị nhục nhã đến như vậy!

Những thị vệ mặc áo giáp vàng đứng sau lưng hắn đều thảo luận vô cùng sôi nổi, thậm chí còn lén hỏi Lãnh Vũ đứng gần đó.

"Đế tôn đại nhân có phải định giết sạch những ai có mặt ở đây luôn không?"

"Đế tôn đại nhân có định giết chúng ta để diệt khẩu không vậy? Tuyệt đối đừng liên lụy đến chúng ta đấy nhé!"

"Nữ nhân này thực sự muốn kéo chúng ta chết chung đây mà!"

"…"

Trong khi bọn thị vệ mặc áo giáp vàng đang kinh hoảng bàn luận về kết cục của bọn họ thì sắc mặt của nam nhân băng lãnh kia xác thực là trở nên vô cùng tệ. Một khí thế chết chóc mạnh mẽ đột ngột toát ra từ người hắn.

Không khí xung quanh lập tức đông cứng lại!

Gần như là chỉ trong khoảnh khắc, hắn đã di chuyển nhanh như một cơn gió mà xuất hiện trước mặt Tô Tử Mạch.

Bốn mắt nhìn nhau!

Mũi của hắn gần như đã chạm tới mũi của nàng rồi.

Hơi thở của hắn lạnh như băng tuyết, thở ra một hơi đều phà hết lên mặt của Tô Tử Mạch.

Ánh mắt lạnh lùng mà yêu mị của hắn như bao lấy nàng, nhấn chìm nàng vào trong đó.

Nếu không phải hắn dừng lại ngay lúc đó thì Tô Tử Mạch đã không thể ngăn bản thân nghĩ rằng nam nhân băng lãnh này định sờ mó nàng rồi.

Nhưng mà phải thừa nhận là tuy người nam nhân này trông rất cao ngạo và khát máu, nhưng thật sự rất đẹp trai, còn rất quý phái nữa chứ. Nếu thật sự là phụ thân của đứa trẻ thì cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận. Nhưng tính cách lại quá bạo lực, nhất định sẽ không nghe theo ý nàng rồi.

Tô Tử Mạch đang ngẩn người cũng mau chóng tỉnh táo lại, không thể để hắn tiến gần hơn nữa, còn gần nữa thì chẳng phải đã dán sát vào người nàng luôn rồi hay sao?

Tô Tử Mạch đề phòng, giơ tay ngăn hắn lại.

Nhưng nàng không ngờ rằng nam nhân băng lãnh này lại ra tay trước khi nàng kịp hành động. Đồng thời hắn còn dùng một bàn tay khác, bóp lấy cổ nàng, kiềm chặt đến mức khiến nàng không động đậy nổi.

"Tốt nhất là ngươi đừng chọc giận ta." Nam nhân băng lãnh gần như rít từng chữ qua kẽ răng khi nói ra câu này.

"Là ngươi chọc đến ta mới đúng, ngươi dựa vào cái gì mà giết bọn họ thay ta chứ? Ta tự tay giết hết mấy người bọn họ mới phải." Đôi mắt của Tô Tử Mạch kiên cường nghiêm nghị, nhìn thẳng vào người nam nhân như Thần Chết trước mặt này không chút e sợ.

"Ta chọc giận ngươi?" Sắc mặt của nam nhân băng lãnh càng trở nên lạnh hơn.

"Đương nhiên! Ta mang thai là chuyện của ta, bởi vì hiện tại ta gặp rất nhiều khó khăn, mỗi giờ mỗi khắc đều phải nỗ lực không ngừng, sinh mạng của ta vẫn luôn bị đe dọa. Ta đã ốc không mang nổi mình ốc rồi, còn lo nổi cho đứa trẻ trong bụng chắc?" Tô Tử Mạch giận dữ nói lại nam nhân băng lãnh.

Nàng vô thức không còn cảm nhận được lực bàn tay của hắn nắm cổ mình nữa, giống như hắn chỉ đang sờ cổ của nàng chứ không phải đang bóp chặt lấy nó.