Xuyên Không Có Gì Thú Vị Đâu?

Chương 17: Nàng đã nghi ngờ điều gì?



“Nàng thích thứ đó sao?” Lý Trạch Dương hỏi.

Chu Nghiên Vũ day day ngón tay: “À, ờm, cũng không hẳn. Chỉ là có chút tò mò.”

Dù gì ở hiện đại nàng cũng không có cơ hội được thấy loài động vật gọi là hồ ly này, chỉ được nghe thấy nó trong truyền thuyết thôi.

Nghe nói hồ ly rất giỏi mê hoặc người, bộ lông của nó lại càng hấp dẫn. Vậy nên nàng nghĩ tới, sờ sờ thử một chút. Không biết xúc cảm với lúc sờ lông mèo có giống nhau không.

“Nếu nàng thích, ta có thể tặng nàng.” Chàng hào phóng nói.

“Ê ê ê, ngươi muốn ta bị chém đầu hả?” Nàng giật bắn người lên.

Đừng có chê bai nàng thiếu kiến thức nhá, dù gì nàng cũng kinh qua vài bộ cung đấu rồi. Nàng cũng biết đồ Vua ngự ban làm sao tuỳ tiện tặng đi được.

Thấy Chu Nghiên Vũ phản ứng lớn như vậy, Lý Trạch Dương dường như nghĩ đến cái gì.

Chàng phì cười: “Nàng nghĩ đi đâu vậy. Ta đương nhiên không lấy đồ Bệ hạ ngự ban đưa cho nàng rồi.”

“Chứ sao?” Nàng ngờ nghệch, không lấy ở đấy chứ lấy ở đâu hả.

“Ta cũng đâu phải chỉ có mỗi 2 tấm da Bạch hồ Bệ hạ ngự ban. Lúc trước khi đánh trận ta cũng từng thu được da Bạch hồ mà.”

À. Sao không nói ngay từ đầu, làm nàng sợ hết hồn!

“Vậy, ngươi nói rồi đó. Không được nuốt lời.”

“Được.” Chàng gật gật đầu, ánh mắt vẫn luôn không dời khỏi gương mặt nàng.

“Nàng trước giờ đều sợ đao kiếm như vậy sao?”

Chu Nghiên Vũ lắc lắc đầu: “Lúc trước thì không nói, dù gì ta cũng không nhớ gì cả. Nhưng hiện giờ, có lẽ cũng không phải sợ chúng, là do ta sợ hãi nguy hiểm. Cảm giác nguy hiểm đến từ phía chúng nên sinh ra lòng ái ngại. Vậy thôi. Nếu ta có bản lĩnh tự bảo vệ bản thân thì chắc đã không phải sợ đông sợ tây như vậy, đáng tiếc …”

Không hiểu sao sau khi nói xong, nàng lại thấy trong mắt hắn thoáng qua điều gì đó, tựa như là thất vọng, tựa như là … mất mát? Nhưng mất mát cái quái gì nhể? Liên quan cóc gì đến hắn đâu ta.

Nhưng hắn ngay lập tức lại nói: “Hay là để ta dạy nàng võ công, cũng dạy nàng cách sử dụng kiếm.”

“Ngươi nói sao cơ?”

“Không phải nàng bảo muốn bảo vệ bản thân sao. Võ thuật có thể giúp nàng phòng thân, đao kiếm cũng không hẳn chỉ mang đến nguy hiểm, nó còn có thể bảo vệ nàng nữa. Ta tin nếu nàng thuần thục kiếm pháp thì sẽ vượt qua nỗi sợ này thôi.”

Chu Nghiên Vũ bừng tỉnh, cũng có lý nhỉ.

Thân có võ thì thuận tiện hơn nhiều, hơn thế nữa nàng cũng chưa biết sẽ tìm chiếc vòng kia như thế nào. Lỡ đâu biết được tung tích nó nhưng nó lại ở chỗ khó có thể ra vào thì sao?

Biết vài món võ công nho nhỏ biết đâu nàng cũng nắm chắc phần thắng hơn.

“Vậy vậy … bái kiến sư phụ.” Nàng vội vàng chắp 2 tay lại, giọng nói hơi mang chút nịnh nọt.

Hắn không nhịn được cười trước bộ dáng nịnh hót, đổi mặt nhanh chóng của nàng: “Bái sư cũng không phải bái như thế đâu. Nàng phải kính ta một ly trà kìa.”

Kính thì kính, dù gì được Tướng quân dạy võ cho đâu phải ai cũng được đâu. Thầy “xịn” thế cơ mà.

Chu Nghiên Vũ thức thời nâng chén trà trong tay mình lên, cung kính nói: “Mời sư phụ.”

Lý Trạch Dương mỉm cười hài lòng, nhận chén trà của nàng uống một ngụm, cũng coi như chính thức nhận người học trò là nàng. Nghi thức bái sư đơn giản coi như kết thúc.

***

Sau khi từ biệt với Lý Trạch Dương, hẹn tốt thời gian địa điểm học tập, nàng cũng ly khai với huynh muội Giang gia.

Rất đơn giản, nàng không phải thần tiên, không thể quản hết mọi chuyện trên đời này được. Sướng khổ của mỗi người, nàng cũng không buồn can thiệp.

Nàng tuy thích huynh muội Giang Bân cùng Giang Nhã, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó, cũng chỉ có thể mời bọn hắn ăn một bữa cơm coi như cứu chiếc bụng đói của bọn nhỏ.

Không có chuyện nàng giống mấy nàng thánh mẫu trên truyền hình nào là đón về phủ chăm sóc, nào là xem như anh chị em trong nhà mà đối đãi. Nàng không rảnh như vậy, nàng còn có chuyện phải làm.

Hơn thế nữa, nàng cũng không hỏi quá sâu chuyện nhà của bọn nhỏ, bởi nàng nghĩ chưa chắc gì chúng nó đã muốn nói toàn bộ mọi việc cho nàng biết. Mà có nói, cũng chưa chắc toàn bộ là sự thật. Đừng nhìn nàng vô tư vô tâm như thế, nhưng lòng cảnh giác không phải không có.

Đã không biết rõ thì phải cảnh giác, không thể khơi khơi rước người lạ về nhà như vậy được. Không khéo còn mang hoạ!

Sau khi cho bọn nhỏ ít bạc để dằn túi thì nàng cũng khuyên bọn chúng tìm đến nhà người thân nào khác trong kinh thành xem sao, nếu không được nữa thì tìm về cố hương xem có người thân họ hàng làng xóm gì có thể nương nhờ hay không. Dù gì bọn chúng cũng còn nhỏ, một đứa 5 tuổi, một đứa 9 tuổi, vẫn là cần người chăm sóc.

Cảm thấy bản thân đã làm đủ nhiều, thời gian cũng không còn sớm nữa, Chu Nghiên Vũ bị Xán nhi hối mau mau hồi phủ.

Sau khi nàng rời đi, Giang Bân cùng Giang Nhã lúc này mới rảo bước đến một địa phương bí ẩn. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Quân Hôn Khó Cầu: Gả Cho Đô Đốc Thực Vật
2. Vì Anh Yêu Em
3. Thoát Khỏi Trái Đất
4. Bác Sĩ Sở, Hãy Yêu Đi!
=====================================

Trình Hạo Hiên ở trong hoàng cung nhận được tin tức báo lại, gương mặt có điều suy tư. Lý Trạch Dương này, là sao đây?

Khó ai ngờ được, đương kim Hoàng đế của triều Đại An lại nắm giữ một hệ thống thông tin cực rộng lớn, nắm bắt thông tin từ mọi ngóc ngách.

Và hệ thống của chàng lại được xây dựng nên từ đủ mọi đối tượng, tầng lớp, địa vị, tuổi tác. Và Giang gia huynh muội cũng là một trong số đó.

Một màn cướp túi tiền hôm nay cũng là một tay Trình Hạo Hiên thiết kế, sau khi nghe ám vệ thông báo qua động thái của Chu Nghiên Vũ.

Vốn nàng ra ngoài chắc chắn có hộ vệ, chàng đã sắp xếp sẵn sao cho hộ vệ sẽ có thể bắt được Giang Bân, rồi sau đó để đứa trẻ kia khóc lóc kể lể một phen, chiếm được cảm tình của nàng.

Tuy rằng kế hoạch có biến số nhỏ từ một nam nhân lạ mặt trên phố, nhưng cũng chẳng quan trọng. Cuối cùng mục đích đã đạt được.

Có điều, tặng cho chàng một bất ngờ lại chính là từ phản ứng của nàng cùng sự xuất hiện của Lý Trạch Dương.

Vốn Trình Hạo Hiên sau khi nắm được thông tin thì được biết Chu Nghiên Vũ sống ở Trí châu từ nhỏ, tính tình đơn thuần, nhân hậu, nhưng cũng có chút ngây thơ. Chàng còn nghĩ sau khi gặp trường hợp như thế thì nàng sẽ liền thu lưu 2 đứa bé kia vào phủ ngay lập tức chứ.

Chàng không đặt nhiều tai mắt ở chỗ Thái phó, dù gì giữa sư đồ cũng cần chút tin tưởng tối thiểu này. Tai mắt tuy là có nhưng cũng chỉ là tượng trưng, trong mức chấp thuận được, chắc hẳn Thái phó cũng biết.

Nhưng những tai mắt ấy, tuyệt nhiên không một cái nào có thể vươn tới chỗ nàng được.

Vậy nên, hắn quyết định dùng kế sách này tiếp cận nàng. Không ngờ được, chuyện lại không như hắn nghĩ.

Là do nàng vô tư không để tâm đến, hay là … nàng đã nghi ngờ điều gì?