Xuyên Không Có Gì Thú Vị Đâu?

Chương 6: Khác gì đá kê chân



Lời nàng nói hoàn toàn là sự thật. Ngoài việc gọi những người đó là người nhà thì nàng không còn biết bất cứ thứ gì về nơi này nữa. Nàng cũng không biết … làm thế nào để trở về nữa.

Nàng muốn thẳng thắn với Chu phu nhân, không muốn giả dạng thành con gái bà lừa gạt tình cảm của bà.

Chu phu nhân vừa nghe thấy thế thì không tránh khỏi sửng sốt, nhưng khi nghe những lời nói cuối cùng của nàng thì sắc mặt bà biến đổi.

“Nữ nhi, nữ nhi đáng thương của ta. Rơi xuống nước một phát mà đần cả người thế này rồi sao, sao nữ nhi của ta lại số khổ thế này?” Bà ôm chầm lấy nàng, vừa khóc vừa kêu than.

Hay lắm, giờ thì bà hiểu lầm nàng bị đần rồi thì phải!

Dưới sự ái nữ của Chu phu nhân, lập tức các đại phu liền tới khám cho Chu Nghiên Vũ, tất cả đều đưa ra kết luận: Chu tiểu thư rơi xuống nước, bị mất trí nhớ, không biết khi nào mới khôi phục lại.

Chu phu nhân Giang thị nghe thế thì thở phào nhẹ nhõm: “Không sao không sao, còn chưa có ngốc hỏng đầu mất.”

Chu Nghiên Vũ: “…”

Đêm đó, nàng mơ thấy rất nhiều câu chuyện, rất nhiều mảnh ký ức không thuộc về mình. Nàng mơ thấy câu chuyện của “Chu Nghiên Vũ” của thời đại này. Nàng kia cũng là một cô nàng số khổ.

Sau khi trở về kinh thành thì “Chu Nghiên Vũ” liền trở thành đối tượng chú ý của thế gia lẫn hoàng tộc, vì mỹ mạo xuất chúng và gia thế của nàng. Người đến cửa cầu thân rất nhiều, trong đó đương kim Hoàng đế cũng bày tỏ sự quan tâm đặc biệt đối với nàng.

“Chu Nghiên Vũ” lại chỉ nhớ thương trong lòng duy nhất một hình bóng, nhưng qua bao nhiêu năm không có tin tức người thương, nàng cũng dần bị Hoàng đế làm cảm động, vào cung làm phi tử.

Những tưởng cuộc sống của nàng sẽ tốt đẹp, vinh quang đến muôn đời như vậy nhưng không phải.

Năm đó, mỹ mạo của nàng nức tiếng gần xa cùng một cái tên nữa, Triệu Lộ Khiết. Triệu Lộ Khiết là kim bài của Nguyệt Hoa phường, nói trắng ra là một ca kỹ nhỏ bé. “Chu Nghiên Vũ” cực kỳ ghét bỏ việc tên tuổi của nàng bị đặt cạnh một kỹ nữ, cũng ghét luôn ả Triệu thị kia.

Đáng tiếc thay, cuối cùng Hoàng đế lại phải lòng ả, nằng nặc đem ả vào cung.

Quá đáng hơn nữa chính là khi “Chu Nghiên Vũ” biết được tung tích người trong lòng mình, cũng chính là thiếu niên Tướng quân tài ba anh dũng, thì chàng ta lại cũng đem lòng si mê Triệu Lộ Khiết.

Dường như cảm thấy còn chưa cho ả đủ hào quang, ông trời còn ưu ái thêm khi để sáng kiến của ả gây ấn tượng cho chủ một thương đoàn lớn ngoại quốc, giúp ích cho việc giao thương của nước nhà, là “công thần” được người người yêu mến.

Còn “Chu Nghiên Vũ” kia, vì bị tình yêu và lòng đố kỵ làm mờ mắt mà liên tục tìm đường chết, gây rối, hãm hại Triệu Lộ Khiết, cuối cùng rơi vào con đường vạn kiếp bất phục, cũng liên luỵ gia quyến của mình.

Trước khi Triệu Lộ Khiết xuất hiện, “Chu Nghiên Vũ” nổi bật bao nhiêu thì sau khi Triệu Lộ Khiết xuất hiện, “Chu Nghiên Vũ” lại càng thảm hại bấy nhiêu. Cuộc sống của nàng dường như là làm nền cho cuộc đời vinh quang vô hạn của ả vậy.

Đến những giây phút cuối đời, “Chu Nghiên Vũ” đã hối hận rồi, cũng thật áy náy với người nhà. Trong lòng nàng lúc đấy chỉ có một suy nghĩ: Giá như mình không làm liên luỵ cả nhà thì tốt biết mấy.

Choàng tỉnh khỏi cơn mơ, Chu Nghiên Vũ “thật” lúc này giơ tay lên sờ sờ gương mặt, nước mắt giàn giụa không ngừng tràn ra khỏi khoé mắt.

Con mẹ nó, cuộc đời của “Chu Nghiên Vũ kia” thật đúng là cẩu huyết mà! Thế này có khác gì làm đá kê chân cho người ta, ở thời đại nàng phải gọi là “nữ phụ ác độc” trong truyền thuyết đấy.

Ha ha, ha ha. Vừa xuyên không vào cái thời đại trời ơi đất hỡi không ai biết, vừa bị định sẵn làm nữ phụ cho câu chuyện của người ta, tuyệt vời nhỉ? Chu Nghiên Vũ cười méo xệch cả mặt.

Nhưng, cảm xúc của “Chu Nghiên Vũ” thật sự quá mãnh liệt. Nó thật đến nỗi nàng có thể cảm nhận được sự đau thương, tuyệt vọng cùng hối hận và áy náy tột độ của cô nàng ấy.

Thở dài một hơi, rốt cuộc là tại sao chứ? Tại sao nàng lại đến đây, tại sao lại để nàng biết những chuyện này hả “Chu Nghiên Vũ”?

Nhìn về phía cửa sổ, ngoài trời vẫn đang tối mịt nhưng trăng sao thì thật sáng, thật rực rỡ. Nàng hơi khựng lại một chút, chẳng nhớ là đã bao lâu rồi nàng không còn được ngắm nhìn bầu trời đêm lung linh, huyền ảo như vậy nữa.

Thành phố nơi nàng sống, các toà nhà cao chọc trời, ánh sáng nhân tạo hoạt động cả đêm lẫn ngày, lấn át đi ánh sáng tự nhiên, gây ra hiện tượng ô nhiễm ánh sáng nghiêm trọng.

Lần cuối cùng nàng được chiêm ngưỡng khung cảnh diễm lệ như thế này chắc là khi nàng vẫn còn là một cô bé năm, sáu tuổi, sống cùng cha mẹ ở một miền quê thanh bình.

Sau đó, cha mẹ nàng bỏ xứ, tìm về nơi thành phố để lập nghiệp. Cũng từ đây, cuộc đời nàng rẽ sang một trang khác.

Mẹ nàng vốn xinh đẹp, được một đại gia goá vợ để ý, bà đã bỏ cha con nàng chạy theo chồng giàu. Cha nàng nén đau thương vào lòng, một mình gà trống nuôi con, hai cha con cứ nương tựa vào nhau như vậy cho đến khi một tai nạn giao thông đã cướp đi tính mạng của cha nàng vào đúng ngày nàng có kết quả thi đại học.

Cầm giấy báo đỗ vào trường đại học mình thích không bao lâu, lại phải nhận tin cha ruột qua đời, thật là quá độc ác với nàng rồi. Nàng trở thành cô nhi rồi. Từ giờ trở đi, chỉ còn mỗi mình nàng trên cõi đời này rồi.