Xuyên Không Thành Đại Minh Tinh

Chương 28



Không, cho dù là những cặp vợ chồng bình thường khác, nếu như không có sự vun đắp tình cảm, vun vén tình yêu thì qua một thời gian sẽ không thể tồn tại được. Còn cặp vợ chồng hào môn kể cả không có tình cảm, lấy lợi ích để duy trì quan hệ vẫn có thể sống tốt được mà. Nhưng Nhân Nhân thì sao, cô ấy khi có gia thế hiển hách, gia cảnh lại bình thường, dựa vào đứa con liệu có ổn không?

Trần Bội bắt đầu cảm thấy lo cho Giản Nhân Nhân, không phải ai cũng có thể chấp nhận được cuộc sống trong gia đình giàu có, quyền thế.

Giá mà Trần Bội có thể hiểu được Thẩm Tây Thừa, giá mà Trần Bội có được cặp mắt của Sherlock Holmes, cô nhất định sẽ phát hiện ra động tác giở sách của Thẩm Tây Thừa dừng lại rất lâu, cũng sẽ phát hiện ra sống lưng anh bất giác thẳng đứng khiến dáng ngồi càng nghiêm chỉnh hơn.

Hai người hoàn toàn không thân thiết chụp ảnh cưới hoàn toàn là một chuyện khiến người ta lúng túng!

Đặc biệt là lúc nhiếp ảnh gia yêu họ phải ôm nhau, trao cho nhau nụ hôn thân mật.

Yêu cầu Thẩm Tây Thừa phải ôm Giản Nhân Nhân kiểu công chúa.

Yêu cầu họ phải nhìn đối phương đắm đuối.

Một ngày cứ như vậy trôi qua, gương mặt của Thẩm Tây Thừa cũng có nét mệt mỏi, còn Giản Nhân Nhân thì không cần phải nói, cô mệt đến cả thở cũng không ra hơi. Hiện giờ cô chẳng cảm thấy kết hôn là chuyện tốt đẹp chút nào cả, chỉ riêng chụp ảnh cưới đã mệt rã rời như vậy rồi chứ chưa nói đến những chuyện khác.

Cũng may mà cô còn nhanh nhẹn chọn chụp ở Đế Đô, nếu mà ra nước ngoài chụp thì còn mệt hơn nhiều.

Chụp ảnh xong đã là 10h tối. Giản Nhân Nhân và Trần Bội cùng nhau về nhà. Sau khi tắm hai người ngồi khoanh chân ăn khuya trên sofa rộng rãi mà Thẩm phu nhân tặng.

Tất nhiên, đồ ăn đêm chẳng phải từ mấy quán nướng ven đường dù rất ngon nhưng không hợp vệ sinh, hay đồ ăn của dì sáu mươi tuổi hâm mộ Giản Nhân Nhân tặng đâu. mà đây là đồ ăn do chính thím Vương bên nhà họ Thâm đích thân xuống bếp làm, còn có cả canh hầm nữa.

–Thì ra tổ yến có hương vị như này

Trần Bội nếm thử một miếng, nói với Giản Nhân Nhân:

– Vẫn là nhờ phúc của cậu.

Thẩm gia quả thực rất chu đáo, cho dù đem đến thứ gì cũng là phần của hai người, chỉ riêng điểm này là đã đủ làm Trần Bội ngưỡng mộ rồi. Trước đây cô và Nhậm Tâm Đồng đã gặp qua biết bao nhiêu kẻ có tiền rồi, nhưng đều là loại mắt cao hơn đầu, chẳng bao giờ coi trọng những người như họ cả.

Giản Nhân Nhân trước giờ đều muốn hỏi một chuyện để trong lòng rất lâu nhưng mấy ngày nay mọi việc dồn dập ập đến, làm cho cô và Trần Bội không có thời gian trò chuyện riêng với nhau.

Cô do dự hồi lâu rồi mới hỏi:

– Bội Bội, tại sao lúc đầu cậu lại làm trợ lí cho Nhậm Tâm Đồng. Là vì cậu thích công việc này sao?

Trần Bội lắc đầu, nhớ đến những ngày đầu bỗng dưng cảm thấy không thở nổi.

– Lúc ấy tớ mới đến Đế Đô tìm việc, vừa lúc có chị bạn giới thiệu qua làm nên mình cứ thế làm thôi. Nhân Nhân, không giấu gì cậu nếu không phải cậu ở đây có khi tớ sẽ đi tìm công việc văn phòng nào đó hoặc sẽ về quê

Từ những ngày đầu quen biết Trần Bội đến nay, Giản Nhân Nhân cũng có thể nhận ra, tuy Trần Bội có khả năng giao tiếp tốt hơn những người cùng trang lứa khác nhưng thật sự thì cô ấy không thích hợp làm quản lí.

Nói cho cùng thì bọn họ đã trải qua nhiều chuyện ở nơi này, nhờ đó rút ra được nhiều kinh nghiệm cho bản thân. Từ ngày Giản Nhân Nhân gia nhập vào giới giải trí hỗn loạn đến nay, Trần Bội vẫn luôn sát cánh bên cạnh cô, nhưng thật ra hai người họ cũng chỉ là những kẻ tay mơ mà thôi.

Nếu ở ngành nghề khác, may ra có thể nâng đỡ nhau từ từ trưởng thành, nhưng trong cái giới giải trí hỗn loạn này, một người tay mơ còn được nhưng cả hai người đều là tay mơ thì khó mà tồn tại được.

Cũng giống như chuyện của giám đốc Trần cũng không thể nói Trần Bội sai được. Dù gì cô ấy cũng chỉ là người mới nên chưa học được cách giải quyết mọi chuyện trong êm đẹp trong tình cảnh khó khăn như thế. Trên cương vị là bạn bè thì Trần Bội không sai, nhưng trên cương vị là người quản lý, để người mà mình quản lí bị người khác nẫng trên tay như thế đã là sai rồi.

Giản Nhân Nhân nhớ tới lời chú Thanh Minh từng nói. Người chủ cũ của thân thể này không sống được lâu. Có đôi khi cô không tin vào số mệnh, cũng chẳng để tâm vào mấy trò mê tín dị đoan, thế nhưng tất cả những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian vừa rồi khiến cô chẳng thể làm ngơ được.

Nếu như chủ cũ tự sát vì chuyện đó, với tư cách là người quản lý Trần Bội nên giải quyết như thế nào?

Giản Nhân Nhân đang định mở lời thì Trần Bội đã cướp lời cô.

– Nhân Nhân, thật ra mấy ngày này mình đã muốn nói với cậu rồi. Với hiểu biết và năng lực hiện tại của mình thì thật sự không hợp làm quản lý. Mấy ngày trước trợ lý của Thẩm tiên sinh có nói chuyện với tớ, tớ nghĩ sau khi cậu kết hôn xong, Thẩm tiên sinh nhất định sẽ sắp xếp cho cậu một công ty mới và quản lý mới tốt hơn.....

P/s: tớ quay lại rồi đây. Định bỏ luôn nhưng thấy mấy bạn thích quá nên ráng làm cho hết bộ. Tuy cop nhưng đánh máy cũng khổ lắm mấy bác à!!!

Vote đủ 50 sao để có động lực Nhi up chương tiếp theo. Hông đủ thì vẫn up nhưng sẽ khá lâu 😅😅😅