Xuyên Không Thành Đại Minh Tinh

Chương 45



Sau ngày hôn lễ,buổi chiều họ hàng nhà họ Thẩm ngồi máy bay quay về Đế Đô, Thẩm Tây Thừa cùng Giản Nhân Nhân còn ở lại để lại mặt.

Tiệc chiêu đãi lại mặt cũng phải chuẩn bị, cùng họ hàng ăn uống một bữa, hai người cũng chuẩn bị quay về Đế Đô. Giản Nhân Nhân còn bộ phim phải đóng, Thẩm Tây Thừa thì còn hàng tá công việc cần giải quyết. Khi cha mẹ của Giản Nhân Nhân còn không nỡ thì hai người đã phải lên máy báy quay về.

Sau khi đám cưới xong, bọn họ cũng thay đổi cách xưng hô với cha mẹ hai bên.

Bởi vì đêm tân hôn, bọn họ đã ngủ chung một giường. Lần này quay về Đế Đô hai người họ cũng hiểu ngầm mà ngủ chung một phòng, không ai thắc mắc, dù trong lòng cũng có suy nghĩ riêng.

Đây không phải là kí kết hôn ước, mà là kết hôn thật sự. Có lẽ tình cảm giữa bọn họ vẫn chưa đủ sâu đậm, nhưng trong lòng bọn họ hiểu rõ, đây là hôn nhân thực sự. Chỉ là bọn họ vẫn cần thời gian bồi dưỡng tình cảm.

Sáng sớm hôm nay, Giản Nhân Nhân vẫn chưa tỉnh ngủ thì Thẩm Tây Thừa đã thức dậy rồi. Anh nhẹ nhàng xuống giường, mở tủ quần áo. Tủ quần áo bây giờ đã được chia thành 2 phần, 1/3 là để quần áo của anh, 2/3 còn lại để quần áo của cô ấy. Anh đột nhiên có chút ngẩn ngơ, lấy một cái áo sơ mi, anh quay đầu nhìn Giản Nhân Nhân vẫn còn ngủ ngon lành, đầu tóc cũng rồi lòa xòa, gương mặt ngủ say dán chặt vào gối. Trước giờ tủ đầu giường luôn sạch sẽ trống không, bây giờ đã treo lên không ít đồ dùng của nữ giới, kẹp tóc bằng nhung mềm mềm, dây cột tóc dễ thương với bao tay trắng. Trong lúc không hay không biết, cô dường như đã mạnh mẽ bước vào cuộc sống của anh.

Buổi sáng, Thẩm Tây Thừa cố gắng hết sức làm nhẹ nhàng, anh bắt đầu quan sát căn phòng mà anh đã ở trong thời gian dài.

Trước đây căn phòng được bố trí hết sức đơn giản, không có bao nhiêu đồ vật. Anh mỗi ngày về nhà cũng chỉ có một mình, đây dường như chỉ là chỗ để anh ngủ nghỉ. Còn bây giờ, phòng khách có đồ chơi của trẻ con, trên tường treo bức ảnh em bé xinh xắn, trên sofa có áo ngủ mượt mà của cô. Đến trong tủ lạnh, không biết từ khi nào cô đã dán lên mấy mấy miếng dán vừa dễ thương vừa con nít.

Nơi này càng ngày càng giống một ngôi nhà

. Thẩm Tây Thừa biết, có một ngày ngôi nhà có nữ chủ nhân, có con cái, căn bản sẽ không thể nào chỉnh tề ngăn nắp như phòng khách sạn.

Lúc Giản Nhân Nhân thức dậy, Thẩm Tây Thừa đã đi làm rồi. Mỗi ngày anh đều rất bận rộn, đương nhiên không có thời gian đưa rước cô đi làm hằng ngày. Cô cảm thấy thai phụ cũng không đến nỗi mong manh, vẫn có thể duy trì cuốc bộ đến phim trường, trừ phi hôm nào thời tiết xấu quá mới nhờ chú tài xế đến đưa cô đi thôi.

Giản Nhân Nhân giống như mọi ngày, mua một ít trái cây, vẫn chưa đến phim trường thì đã thấy Tiết Vũ Tinh cầm một bó hoa.

- Bạn trai tặng hả?- Giản Nhân Nhân trêu chọc.

Tiết Vũ Tinh có người bạn trai 24 tuổi, quen đã lâu. Mỗi ngày đến phim trường đều thấy anh ta, nghe nói hai người họ chuẩn bị tháng 11 năm sau kết hôn.

- Anh ấy làm gì lãng mạn được vầy. Là tớ đi ngang cửa hàng hoa, thấy hoa này đẹp quá nên mua để đặt trên bàn.

Mặc dù bây giờ bụng của Giản Nhân Nhân cũng không lớn lắm, nhưng Tiết Vũ Tinh vẫn dìu cô:

- Nhân Nhân chồng của cậu rất có tiền nha. Hôm qua anh ấy chạy loại xe nào tớ biết đó.

Giản Nhân Nhân không biết trả lời như thế nào. Nói có tiền hình như quá trực tiếp, nói không có tiền thì lại xạo quá.

Tiết Vũ Tinh không đợi cô trả lời lại nói:

- Đoàn phim tụi mình có mấy em gái, ừm…..tâm tính không đàng hoàng, cậu nên chú ý chút nha. Tớ nghe nói, giữa vợ chồng lúc người vợ có thai là dễ xảy ra vẫn đề nhất. Nhân Nhân, cậu đừng trách tớ nói thẳng, là vì tụi mình chơi chung với nhau tớ mới nói. Chồng cậu vừa có tiền vừa đẹp trai, lại có quyền thế, rất dễ bị người khác để ý đó.

Giản Nhân Nhân cười cười, cũng vô cùng thật tâm giải thích dùm chồng:

- Anh ấy không phải là người như vậy đâu.

Thẩm Tây Thừa trong mắt của cô, cực kì kiềm chế, cực kì cẩn thận. Mấu chốt là trong giai đoạn đầu của hôn nhân anh ấy tuyết đối sẽ không làm mấy chuyện lừa dối đó đâu.

Tiết Vũ Tinh không biết Giản Nhân Nhân lấy đâu ra niềm tin đó, cô nghiêm trọng nói:

- Căn bản là đa số đàn ông đều không chống được sự quyến rũ. Một lần còn được chứ nhiều lần là chịu thua liền, dù sao cậu cũng phải để ý. Có điều, thời kì vợ đang mang bầu mấy tên đàn ông đều như mấy con sói thèm khát.

- Ừa ừa- Giản Nhân Nhân khiêm tốn chấp nhận, lại chọc cô. - Cậu chỉ cho tớ chút kinh nghiệm coi, tớ thấy bạn trai cậu đã bị cậu dạy cho phục tùng nghe theo rồi nha.

Tiết Vũ Tinh dỗi nói:

- Cậu chọc tớ nha.

- Không có không có, tớ thật sự muốn học hỏi cậu mà.

- Tớ căn bản là tuần bất kì mỗi tháng kiểm tra điện thoại anh ấy 3 lần.

Giản Nhân Nhân nghĩ nghĩ, cô không thích xem điện thoại của người khác, cách này không dùng được.

- Thẻ tín dụng của anh ấy tớ giữ. Cậu biết đó chúng tớ bây giờ không có ở chung mà, cứ mỗi tuần cho anh ấy 200 tệ tiêu xài. Dù sao vẫn phải nắm quyền tài chính, như vậy anh ấy sẽ không dư dả tiền bạc mà đi lén phén nha.

Nắm quyền tài chính của Thẩm Tây Thừa…..vậy quá lớn rồi, cô nắm không nổi, cách này cũng không dùng được.

Tiết Vũ Tinh nhịn không cười bật cười ha ha ha.

Giản Nhân Nhân có dự cảm không lành hỏi:

- Câu sao lại cười…đáng khinh như vậy?

- Cậu hiểu mà, tớ cậu không nói trắng ra. Anh ấy "ăn no" rồi, tự nhiên sẽ không còn sức lực đâu đi tìm bên ngoài.- Tiết Vũ Tinh nhướn nhướn mài.

Giản Nhân Nhân:

- ……………..

Cô mặt không cảm xúc che bụng mình lại:

- Con nít không được nghe, đừng nói mấy lời đó trước mặt em bé chớ.

Tiết Vũ Tinh bị cô chọc cười, dùng tay xoa xoa gương mặt nhỏ nhắn của Giản Nhân Nhân, than một tiếng:

- Có điều, chồng của cậu không cưng người vợ như hoa như ngọc là cậu mà còn đi lăng nhăng bên ngoài. Vậy anh ta không chỉ đầu óc bị hỏng mà mắt nhìn cũng có vấn đề.

Mặc dù lần này tổng cộng lời thoại của Giản Nhân Nhân cũng không quá 10 câu. Nhưng thử thách còn lớn hơn lúc quay phim truyền hình lần đầu tiên.

Học tập diễn xuất không phải là chuyện ngày một ngày hai, cũng không phải là trong 1 2 tháng có thể từ gà mờ biến thành điêu luyện. Tô Kiệt Khắc đã nói rồi cô cứ ngoan ngoãn học hành tử tế trong học viện kịch nói nửa năm tới một năm, những cái khác đừng nghĩ đến. Thật sự đồng thời có thể học tốt kĩ năng diễn xuất cùng khả năng học lời thoại, vậy ngủ nằm mơ cũng cười đến tỉnh lại.

Thầy Nghiêm còn đặc biệt cho cô phần ăn cao cấp nhất. Gần đây Giản Nhân Nhân được lợi rất nhiều, càng hiểu rõ ngành này càng thấy thích. Cô cảm thấy rằng nếu có thể hóa thân vào cuộc đời của một người khác, hình như cũng là một việc vô cùng thú vị.

Hôm nay chính là lần đầu tiên vở kịch nói của Giản Nhân Nhân công diễn. Cha mẹ của Thẩm Tây Thừa đang đi nước ngoài chơi nên sẽ không có thời gian tham gia. Cô từ trong đoàn lấy mấy vé, một vé cho Trần Bội, một vé cho Trình Bích Điền, nhưng giờ cô ấy đang đi nước ngoài quay phim căn bản không thể quay về coi, còn có một vé cho Thẩm Tây Thừa. Lúc cô sắp đưa vé cho Thẩm Tây Thừa lại thấy có chút khó xứ. Dù sau cô chả phải là diễn viên chính ngay đến cả diễn viên thứ chính cũng không phải….

Song Thẩm Tây Thừa lại cười tán thưởng cô:

- Rất giỏi nha, vậy cũng sắp diễn rồi.

Cô lúng túng:

- Cũng chỉ có thoại mấy câu hà.

- Như vậy cũng rất giỏi rồi.

- Vậy anh có đến xem không?

Tính kĩ ra, nếu anh ấy không đi, hình như bạn bè thân người thân của cô chỉ có mình Trần Bội, cảm giác thật đáng thương.

- Có.

Chính là như vậy. Bởi vì một chữ "Có" này, Thẩm Tây Thừa sau khi cùng với giám đốc một công ty nào đó họp xong đã từ chối lời mới tiệc chiêu đãi buổi tối.

Trợ lí của Thẩm Tây Thừa thật sự không dám tin vào tai mình. Thế lực của tập đoàn họ Thẩm ở Đế Đô thì không cần bàn cãi, nhưng phía Nam vẫn do tập đoàn họ Tạ-Tạ Đình đứng đầu. Hai bên doanh nghiệp hợp tác lần này là một cơ hội hiếm có, trước kia Thẩm Tây Thừa từ chối lời mới của người khác còn có thể hiểu được, nhưng lời mời của Tạ Đình cũng từ chối? Vậy chẳng phải nói quá rồi.!

Tạ Đình cũng cảm thấy ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng đã bình tĩnh lại, hỏi:

- Đến thời gian ăn cơm cũng không có hả?

Thẩm Tây Thừa biết Tạ Đình làm người thế nào. Hai người trước đây cũng có gặp qua mấy lần, nên cũng thành thực trả lời:

- Hôm nay là ngày vợ tôi biểu diễn, tôi đã đồng ý đi cổ vũ cho cô ấy.

Tạ Đình nghe xong lại càng hiếu kỳ. Anh nghe nói Thẩm Tây Thừa đã rước vợ về nhà, và vì vợ hiện đang mang thai nên hôn lễ bị dời lại. Nhưng vẫn không nghe nói về nghề nghiệp của vợ Thẩm Tây Thừa:

- Chị Thẩm là nghệ sĩ dương cầm hả?

Anh ở phương Nam, lại không thích nghe ngóng chuyện đời tư của người khác. Đời tư vợ của Thẩm Tây Thừa có lẽ cũng xuất thân từ gia đình danh giá, câu nói này thốt ra, trợ lí bên cạnh và phó giám đốc đều á khẩu a.

Thẩm Tây Thừa lắc đầu, trong mắt vẫn chứa ý cười rõ ràng:

- Không phải, cô ấy muốn làm diễn viên. Bây giờ đang học ở Học viện kịch nói. Hôm nay có vở mới do cô ấy diễn.

Tạ Đình thật sự sững sờ.

Trong giới thượng lưu ở Đế Đô, nhất là gia tộc như gia đình nhà họ Thẩm, vợ của Thẩm Tây Thừa lại là diễn viên kịch nói? Có chút kì lạ.

Thẩm Tây Thừa đại khái cũng thấy được sự hoài nghi trên mặt Tạ Đình, anh không nhanh không chậm nói:

- Đây là ước mơ, cũng là công việc của cô ấy. Tôi cảm thấy cô ấy rất giỏi, cũng hiểu cho công việc của tôi. Bình thường tôi không có thời gian bên cạnh cô ấy. Tôi nghĩ, người làm chồng như tôi cũng nên tôn trọng và ủng hộ cô ấy, dẫu sao có mơ ước đã là chuyện không dễ dàng rồi.

Tạ Đình sau khi nghe xong, vui vẻ cười:

- Vâng. Có ước mơ đã là khó rồi. Có điều tôi phải bay trong đêm nay, không thôi cũng sẽ đến cổ vũ.

- Cám ơn anh.

||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||

Trước đây Tạ Đình và Thẩm Tây Thừa đã gặp nhau vài lần. Trên thương trường, Thẩm Tây Thừa đương nhiên là một đối tác họp tác rất tốt. Nhưng bây giờ nghe anh ta kể về vợ mình, Tạ Đình lại nghĩ, không chỉ làm bạn làm ăn tốt mà người này dường như làm bạn cũng không tồi..

Thẩm Tây Thừa không có kêu tài xe đưa đi. Bây giờ cách thời gian biểu diễn còn một tiếng. Anh lái xe đến cửa hàng hoa mua một bó hoa, có hoa hồng trắng cùng cát cánh hồng, điểm xuyến thêm cúc bi tím. Nhìn vào đã thấy vô cùng đẹp mắt. Sau khi để chủ tiệm gói lại anh nhanh chóng lái xe đến nơi biểu diễn.