Xuyên Mạt Thế Nhiễm Nhan

Chương 16: 1_17 Nạn hạn hán



Khi hai người họ xoay quanh lu bù công việc, khu chung cư cũng ồn ào khắp nơi, mọi người sau khi nghe có bệnh truyền nhiễm đều hoảng loạn sợ hãi. Nhà nào có người thân bị bệnh nóng sốt, họ đều lo lắng, có người lén lau nước mắt không dám khóc ra tiếng. Giờ phút này có khóc cũng không ích lợi gì cả, nước mắt chỉ đổi lấy sự thương hại, chỉ dành cho người yếu đuối cầu xin sự bố thí. Chỉ có thể gạt nước mắt vào bên trong, mạnh mẽ tiếp tục đấu tranh giành sự sống thêm một ngày là một ngày.

Ông Năm trấn an từng nhà, từng hộ, bác sĩ Mặc phân công mọi người, xuất ra nước sạch nấu sôi, khử trùng tất cả những vật nghi ngờ mang mầm bệnh lây nhiễm. Sau vài ngày đã có thêm nhiều nhà có triệu chứng phát bệnh. Giai đoạn nhạy cảm, dễ dàng lây bệnh, nên chỉ những ai được trưng dụng làm bộ phận hỗ trợ y tế, được ăn mặc bộ đồ cách li, khử khuẩn thường xuyên mới đi ra ngoài phân phát đồ vật, thuốc men, toàn bộ mọi người được yêu cầu ở yên trong nhà, không ai tiếp xúc với ai.

Mỗi ngày hai lượt đều cắt cử một đội vệ sinh toàn bộ tường bao quanh khu chung cư, tất cả rác rưởi được đào hố sâu chôn phía ngoài. Ngoài khử trùng bằng ống xịt khuẩn, Nhiễm Nhan còn đưa cho họ thảo mộc hun đốt xung quanh, ngày hai lần. Làm không biết nghỉ ngơi, có người kiệt sức chỉ kịp nằm sấp la liệt trên đại sảnh mà gần như ngất đi.

Khắp chung cư những ngày đầu dọn dẹp vệ sinh, rác rưởi, khói bụi mịt mù. Những ngày tiếp theo mùi thuốc khử khuẩn, bay tán loạn. Tiếp theo là khói bay ngập trời, hun nhiều người mắt mũi sặc tèm lem vẫn cắn răng chịu đựng.

Điều ích lợi nhất khi nắng hạn như thế này đó là phơi đồ, quần áo, chăn màn, nệm, vải băng... tất cả được phơi tràn đầy sân thượng, chỉ treo lên chưa đầy 2 tiếng toàn bộ đồ khô ráo không một giọt nước. Đồ dùng của người bệnh còn được hun khói khử độc sau khi giặt phơi. Toàn bộ ngóc ngách từ trong ra ngoài, đến cả những hộ không người ở cũng không bỏ sót, nơi đâu cũng thoảng một mùi thảo dược khi nồng khi nhẹ. Có ngày phun, đốt quá nhiều mà khắp nơi sương khói mờ mờ ảo ảo, nhìn như sương khói chiều tà.

Sau 2 tuần mọi người làm hết sức, gần như kiệt quệ, ba người ra đi đầu tiên. Đều là những người già cả, tuổi đã lớn, sức khỏe không trụ nổi dù được chăm sóc thuốc men đầy đủ. Tình cảnh này không thể làm gì khác, mọi người đưa tiễn các cụ trong thầm lặng. Xác được thiêu đốt ngay sau đó và trao lại cho người nhà.

Ngay lúc mọi người như đứng trên bờ vực sâu đen thẳm, thì bên phía Nhiễm Nhan có hiệu quả. Ba người có tình trạng lành lại, không còn nóng sốt, tiêu chảy. Các mụn mủ cũng dần khép vảy, không còn chảy dịch vàng ra phía ngoài.

Bác sĩ Mặc khám lại, xác định là có tình trạng tiến triển, được bác sĩ kiểm định chính xác, tất cả các thanh niên, người có sức khỏe được điều chỉnh dùng theo toa thuốc của Nhiễm Nhan.

Riêng người già, trẻ em, Nhiễm Nhan sẽ dựa trên tình trạng sức khỏe và tăng giảm liều lượng. Dược đã có tác dụng, đã có thể áp dụng cho mọi người bệnh, Nhiễm Nhan không thể một mình nấu dược cho tất cả. Các bà bạn dì của bà Ngô được trưng dụng đại sảnh làm khu vực nấu thuốc. Để tránh lẫn lộn, sẽ chia 3 góc nấu thuốc riêng biệt dành cho người lớn, người già, trẻ em. Mùi trung dược bay khắp, lan ra cả phía ngoài chung cư, trên người như được huân hương, luôn ám một mùi thuốc nồng nặc.

Ba ngày bắt đầu dùng thuốc, chỉ có năm người là không có tính khả quan, còn lại mọi người đều đã kìm hãm sự lan tràn của bệnh dịch, không còn trở nặng hơn. Năm người còn lại được Nhiễm Nhan và bác sĩ Mặc chuyên khám, cung cấp thuốc riêng biệt theo từng người, tuy bệnh giảm chậm, nhưng dù chậm, cũng khá hơn rất nhiều.

Nguy kịch đã tạm giải trừ, dù không biết được đâu là nguồn bệnh, phương thuốc cũng không thể dùng cho đại trà toàn thể, vẫn có trường hợp riêng biệt, nhưng chỉ cần đạt được mong muốn chữa khỏi là được. Tiếp theo là ngừa bệnh cho những người khỏe, khi tình hình được kiểm xoát, bác sĩ Mặc tập trung tất cả mọi người xếp hàng nhằm khám sức khỏe, khám xong không vấn đề sẽ được phát một chén thuốc phòng ngừa bệnh.

Một tuần sau, bác sĩ Mặc tìm đến Nhiễm Nhan, ý muốn hỏi xin toa thuốc. Nghe nói bên phía nghiên cứu cũng đã ra thuốc chữa dịch bệnh nhưng cũng như Nhiễm Nhan, thuốc không thể áp dụng cho toàn bộ, chỉ mang tính 80%. Sau khi nghe bác sĩ Mặc nói Nhiễm Nhan dùng trung y cũng muốn ngỏ lời.

Cộng sự một thời gian ngắn, nhưng có thể tin tưởng nhân phẩm bác sĩ Mặc. Từ ngày dịch bệnh xảy ra thanh năng lượng tăng rất nhanh, hiện nay đã được hơn 90%, không bao lâu cô có thể trở về. Nhiễm Nhan giao cho bác sĩ Mặc toàn bộ bản ghi chép tình hình bệnh, cũng như toàn bộ toa thuốc qua từng thời kì, rất tỉ mĩ chi tiết, không sót một bộ phận nào cả, làm ông rất ngạc nhiên, ông chỉ nghĩ chỉ lấy được bản sao chép toa thuốc là đủ:

- " Tiểu Nhiễm a, như thế này... cháu không giữ lại về sau còn có thể phát triển sao, ta chỉ cần toa thuốc là đủ..."

- " Không sao, toàn bộ cháu đã sao lưu lại. Dù sao cháu không có ý định nghiên cứu sâu xa về bệnh truyền nhiễm, nếu đã đưa, đưa cả bộ như vậy, cháu nghĩ sẽ có ích. Để người chuyên nghiệp nhìn có khi sẽ phát hiện ra chỗ cháu thiếu sót mà bổ sung toàn vẹn hơn".

Nhiễm Nhan có Giai Giai, chỉ cần quét qua là ghi nhớ chính xác, không thiếu một chữ. Về nhà cô sẽ chép lại một bản, còn có thể xin ông chỉ ra thiếu sót, không cần chấp nhất mang về.

Bác sĩ Mặc lại không biết được, đại diện cho mọi người tạ ơn cô. Nửa đời người của ông không phải chưa từng gặp thanh thiếu niên xuất sắc, nhưng cô bé này, tuy không phải là người nổi trội giỏi nhất, nhưng ông thích từ tận đáy lòng như con cháu trong nhà mình.

Ngày mọi người lành bệnh cũng là chuyện một tháng sau. Ngày này, Nhiễm Nhan và Giai Giai qua nhà ông bà Ngô ăn cơm, chơi đùa đến tối mới về. Mang qua rất nhiều thuốc xoa đau khớp cho ông Ngô, cả thuốc viên khi bà Ngô đau đầu, gửi luôn những phần quà chuẩn bị riêng cho mọi người.

Hai người ngồi trong nhà, nhìn thanh năng lượng sắp đầy, cả hai đã chào tạm biệt ông bà Ngô, nói hai người cần về nhà, người nhà đã cho người tới rước họ. Họ sẽ đi bất cứ lúc nào, nên không muốn mọi người phải đưa tiễn bịn rịn.

Hai người ngồi trên ban công, nhìn ngôi nhà mình sống hơn 2 năm nay, nhớ lại những gì đã trãi qua. Bỗng nhiên ầm vang một tiếng sét đánh xuống không ai kịp chuẩn bị, chấn động cả màng tai. Qua đi 5 giây, một giọt, hai giọt rồi ba giọt nước chảy xuống mặt kính ban công, tiếp đó mưa ào ào rơi xuống như thác, mọi người ngỡ ngàng nhìn trời mưa cứ thế mà rơi.

Tai nạn đột nhiên tới cũng đột nhiên ra đi, không ai đoán được, cũng không ai mong chờ cả. Nhưng đều đã xảy ra, khi đói ăn, khát uống, bệnh truyền nhiễm sợ hãi, không ai dám khóc, nay trời mưa, tai qua nạn khỏi, mọi người cuối cùng cũng có thể trút hết tâm can, thỏa lòng thỏa dạ khóc lớn không màng tới xung quanh.

Lúc này mặt đồng hồ nhỏ của Nhiễm Nhan và Giai Giai được đeo trên tay cũng nhấp nháy thông báo, thanh năng lượng đã được nạp đầy, chuẩn bị 10 giây đếm ngược kết nối thông đạo trở về tàu. Cả hai nhìn lại lần cuối phó giới đầu tiên, lưu lại tấm ảnh cuối cùng kỉ niệm. 10 giây nhanh chóng qua đi, trước mắt hai người hiện lên một cánh cửa 3d, xác nhận mở ra, hiển lộ một thông đạo nhỏ màu trắng.

Hai người nhẹ nhàng bước vào, cửa tự động đóng lại, đi khoảng 100 m đến một cánh cổng khác rộng lớn hơn. Cả hai đưa mặt đồng hồ lên xác nhận thân phận, cánh cửa bật mở, bước vào chính là một toa tòa hỏa rộng lớn, đang có nhiều người đi qua đi lại. Thấy Nhiễm Nhan và Giai Giai đi vào, cũng chỉ nhìn qua rồi lại tiếp tục đi tới.

Nhiễm Nhan cũng làm lơ bước về phía toa tàu của mình, cửa nhận dạng rà soát, tự động mở ra. Trước mắt là một căn phòng 5*5m, khoảng trống ở giữa, nhìn thẳng ra cửa sổ bên ngoài, một màu đen thẳm, nhưng không hề tối, hàng ngàn tinh cầu vụt qua tạo nên những dãi ánh sáng nhiều màu sắc lóa mắt. Một bên phòng chia làm đôi, tạo nên phòng tắm nhỏ và toa let, một bên ngăn làm hai tầng, tầng trên là giường, phía dưới có một bàn nhỏ và ghế nệm. Kèm theo một tủ nhỏ vừa đúng 1m vuông. Đúng là 1m vuông được mang theo khi vào cũng như khi ra khỏi phó giới.

Nhiễm Nhan ngồi trên ghế nệm, bắt đầu rà soát bảng thành tích:

- " Hạng 8, woa, chúng ta hạng 8, thật bất ngờ mà."

Giai Giai hí hửng reo lên.

'THÔNG BÁO:

Chuyến tàu số hiệu K859 xin chúc mừng 9958 vị Chuyển Giả chính thức thông quan. Sau đây xin thông báo đến phúc lợi của Chuyển Giả:

Chuyển Giả top 1000 sẽ được chuyển tới khu tàu cao cấp. Năng lượng hạt cấp thấp *1.

Chuyển Giả top 100 sẽ được 1 vé mua hàng từ Khu mua sắm cao cấp. Năng lượng hạt trung cấp *1.

Chuyển Giả top 10 sẽ được 1 vé Khu đấu giá cao cấp( 10 ngày sau mở), điểm thưởng nhân đôi. Năng lượng hạt cao cấp *1.

Chuyển Giả top 3 sẽ được 1 vé VIP Khu đấu giá cao cấp( 10 ngày sau mở), điểm thưởng nhân đôi. Năng lượng hạt cao cấp *2.

Chuyển Giả 1 sẽ được chọn lựa một lĩnh vực của riêng mình trong phó giới tiếp theo, bán kính 1000m.

... '

Thông báo còn được tiếp tục đọc, nhưng Nhiễm Nhan nghe tới lĩnh vực thì không còn hứng thú những thứ khác. Âu hoàng a, đúng là âu hoàng mà. Lý do quá dễ hiểu, từ tàu không gian đi ra ngoài sẽ là tùy cơ, mỗi người sẽ có một khu vực riêng biệt. Mỗi nơi có mật độ năng lượng khác nhau, sẽ không ai biết nơi mình ở là nhiều hay ít. Chuyển Giả mục đích là khai thác năng lượng, nên được hệ thống bảo hộ trong một mức độ nhất định. Ví dụ như khi có nguy hiểm đến sinh mệnh sẽ được truyền tống về tàu, hoặc sinh mệnh xuống tới mức nguy kịch, sẽ được đồng hồ đưa về trạng thái đóng băng, truyền trực tiếp về khoang cứu sinh của tàu....

Nên đa số Chuyển Giả dù không sát hại nhau, nhưng tranh đấu địa bàn là chuyện diễn ra mỗi ngày. Đây chỉ là phó giới thử nghiệm đầu tiên của mọi người nên hầu như hòa bình diễn ra, vì chỉ cần sống tới cuối là thông quan. Càng về sau, cạnh tranh sẽ càng khốc liệt. Đặc biệt là nếu có người mua được công cụ đo lường mức độ khai thác năng lượng, sẽ càng khó mà nói. harry potter fanfic

Còn lĩnh vực là gì, tên như ý nghĩa, trong lĩnh vực chính là âu hoàng. Chuyển Giả khác muốn bước vào, phải có sự cho đồng ý, bước vào lĩnh vực, quyền sinh sát trong tay âu hoàng. Không những nâng cao tốc độ khai thác năng lượng, còn có khả năng bảo hộ trong mức độ nhất định.

Ghen tị mà, người với người, giai cấp với giai cấp chính là được phân chia từ đây mà ra cả. Từ đấy, người giàu càng giàu hơn, người nghèo vẫn luẩn quẩn nghèo mãi không thôi.

Nhiễm Nhan không thèm than trời trách đất, hai người gom vali của mình, đi qua khu tàu cao cấp. Chuyển Giả chính thức, sẽ có đoàn tàu, phòng tàu cố định. Nếu muốn chuyển sang đoàn tàu khác, cần hai bên tàu trưởng xác nhận, và phải có người bên tàu kia bảo lãnh, bỏ ra một số kim ngạch không nhỏ để bảo lãnh. Chỉ có những Đoàn hội lớn tuyển người mới được ưu đãi như thế. Đương nhiên người ta tuyển nhân tài, không dành cho những tầng lớp bình dân như cô, vẫn nên an phận thì hơn.

Đi xuyên qua rất nhiều toa tàu, nhiều người túm tụm với nhau, nói nói cười cười, có người hỏi han, có cả tiếng ồn ào cãi cọ... đúng là nơi nào có người, nơi đó có thị phi mà. Đi tới càng gần khu cao cấp, người dần ít đi, tiếng náo nhiệt cũng giảm dần xuống. Nhìn theo số thứ tự, trên cửa có treo một biển số ID K859_69009, đây là số phòng cũng sẽ trở thành ID gắn liền với cô sau này. Đúng là khu cao cấp, ít ra phòng ngủ, toalet, phòng tắm được phân chia rõ ràng, không cần túm tụm lại một chỗ như trước. Dù mỗi phòng chỉ nhỏ xíu nhưng rất tiện nghi, đầy đủ công dụng. Hài lòng a.

- " Chúng ta đặt đồ ăn hay ra phòng ăn, ta đói a".

Giai Giai nhìn phòng gọn gàng, xem ra cũng rất hài lòng, đặt vali nhỏ của hai người vào tủ đồ, sau này sẽ không cần vác tới vác lui, quá mệt đi.

- " Đặt về phòng đi, phòng ăn toàn bọn thô lỗ, không lịch sự gì cả, một đám mồ hôi nồng chết ta".

Giai Giai chun mũi lên, không thèm đi.

- " Chúng ta có khu ăn uống riêng, không nhớ sao?"

Nhiễm Nhan cũng hơi lười, dù muốn đi nghe ngóng tin tức, nhưng thôi, ngày khác vậy, dù sao cũng sẽ ở trên tàu 10 mấy ngày tiếp theo, không gấp

- " Vậy ngày mai đi phòng ăn, hôm nay chúng ta đặt thức ăn tận phòng đi".

- " Ya hô, vẫn là tiểu Nhiễm luyến tiếc ta".

Giai Giai liên hệ tiếp tân, vùi đầu vào chọn thực đơn.