Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu

Chương 10: Quân thiếu ác ma đừng tới đây! (9)



“Vù…Vù ~ Tôi không muốn chơi nữa~” Kim Đản Đản cảm thấy tim mình sắp bị dọa cho sợ.

Tiếng ồn ở đây quá lớn, đến nỗi nói chuyện cũng không thể nghe thấy được. Quân Mạch ngước nhìn vẻ mặt sợ hãi của Kim Đản Đản, cảm thấy vô cùng bất lực, chỉ biết ôm cô vào lòng.

Kim Đản Đản ngửi thấy được hương thơm cỏ trúc dịu nhẹ tỏa ra từ cơ thể của Quân Mạch, cô cảm thấy vô cùng an toàn và nép mình trong vòng tay anh.

Ngay khi tàu lượn vừa dừng lại, Kim Đản Đản đã chạy một mạch vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo, cảm thấy khó chịu một lúc.

Lát sau cô bước ra nhìn thấy được vẻ mặt vô cùng bình thường của Quân Mạch, cô vừa ngưỡng mộ vừa đố kỵ không thôi.

Họ đã chơi rất nhiều trò khác, từ vòng quay ngựa gỗ, ngôi nhà ma ám, bắt cá, cối xay gió, đến bắn phi tiêu, v.v.

Họ mang về một chiến lợi phẩm, đó là một chú ba ba to lớn. Cô vui mừng khôn xiết ôm vào trong lòng.

Tuy nhiên, ở lối rẽ vào, một cô gái xinh đẹp nhìn Quân Mạch với một vẻ mặt ngạc nhiên, không kìm được mà hét lên: “Quân Mạch…”

Giọng của cô gái vô cùng ngọt ngào, như thể được thêm chút đường trong đó.

Kim Đản Đản ngẩng đầu nhìn lên. Cô gái mặc một chiếc váy liền áo viền ren màu xanh biển nhạt, bất cứ món phụ kiện nào trên người đều rất có giá trị.

Người đang bước đến chính là hoa khôi học đường Ngọc Đình Đình. Cô lạnh lùng liếc Kim Đản Đản, rồi nhìn sang Quân Mạch với ánh mắt trìu mến: “Anh không chịu kết hôn với em là vì cô ấy sao?”

Quân Mạch duỗi tay ra ôm lấy eo của Kim Đản Đản, bảo vệ cô ở bên cạnh, lạnh lùng nhìn Ngọc Đình Đình: “Phải, anh đã có người mình thích rồi!”

Cảnh ân ái này thật gai mắt, Ngọc Đình Đình kích động lên tiếng: “Hai người quen nhau bao lâu rồi? Chúng ta đã quen biết nhau từ nhỏ, tại sao không phải là em chứ?”

“Anh chỉ coi em như em gái của anh!” Giọng Quân Mạch vô cùng bình thản.

“Em gái? Nhưng em không coi anh là anh trai của mình, em sẽ nhờ bố sớm ngày định hôn ước của chúng ta. Em sẽ không từ bỏ anh đâu!” Ngọc Đình Đình nhìn anh với đôi mắt sáng ngời.

Người đàn ông này là của cô, chỉ có thể là của cô.

Cô xinh hơn cô gái này, thời trang hơn cô ấy, vóc dáng càng chuẩn hơn. Cô quen biết Quân Mạch sớm hơn cô ấy. Có lẽ Quân Mạch chỉ là nhất thời thiếu suy nghĩ lạc lối, hoặc chỉ đang thử lòng cô.

Ngọc Đình Đình kìm nén ngọn lửa tức giận trong lòng, trên mặt nở một nụ cười ngọt ngào, giọng nói dịu dàng trở lại: “Quân Mạch, em có chút việc phải làm, em đi trước nhé!”

“Ừ!” Quân Mạch chau mày khó chịu nhìn Ngọc Đình Đình rời đi. Ngọc Đình Đình mang đến cho anh một cảm giác lo lắng, luôn cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra.

Kim Đản Đản cũng bối rối. Nếu cô là đàn ông, chắc chắn cũng sẽ thích những cô gái đẹp như Ngọc Đình Đình. Không hiểu sao Quân Mạch lại thích nguyên chủ, vậy mà cô đành phải bảo vệ anh ta một cách khổ sở.

Khi đến trường vào thứ Hai, sự thù địch của một số cô gái dành cho Kim Đản Đản càng lớn hơn nữa.

Họ chỉ trỏ vào cô và bắt đầu bàn tán.

“Chính là ả hồ ly tinh này, dung mạo thì bình thường, cậy thế học giỏi hơn một chút thì muốn trèo lên giường của Quân thiếu sao chứ.”

“Không biết cô ta học bùa chú hồ ly ở đâu, rõ ràng Quân thiếu nhìn cô ta với ánh mắt vô cùng khác thường.”

“Ai mà biết được, có lẽ người ta làm tốt chuyện giường chiếu. Vị tiểu thư danh gia vọng tộc này của chúng ta làm sao sánh được!”

“Cô nhìn xem cô ấy bước đi lẳng lơ như vậy, người ngoài không biết còn tưởng cô ấy ở vũ trường nào đó đến tiếp khách?”

Ngay khi những cô gái này vừa nói xong, các bạn cùng lớp đã ồ lên cười sảng khoái.

Kim Đản Đản nhìn lại tư thế đi đứng của mình, bình thường đến mức không thể bình thường hơn nữa.

Dù cô không có tiền, nhưng cũng không thể chấp nhận để bọn họ xúc phạm theo cách này.

Cô quay người lại nhìn đám con gái đang xì xào bàn tán.

“Chị gái này, eo của chị sắp gãy ra rồi kìa!”

Cô nhìn một cô gái khác có trang điểm nói: “Trên mặt cô trang điểm diêm dúa như vậy, là khách mua cho cô hả?”

Kim Đản Đản liếc về phía cô gái mặc váy hở vai: “Người đẹp, cô mặc hở hang như vậy sao không thấy ngực?”

Cô nhìn về phía cô gái khác để lộ eo, ánh mắt khinh thường: “Bụng để lộ ngấn thịt, cũng không biết xấu hổ để hở eo.”