Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu

Chương 26: Quân thiếu ác ma đừng tới đây! (25)



Sắc mặt Quân Mạch ửng đỏ, giọng nói của anh có chút khàn khàn do lâu rồi chưa nói chuyện: “Khụ! Anh nghe nói hôn môi đều như vậy cả. Môi sẽ sưng lên, nếu không thì sẽ không gọi là hôn môi nữa!” Anh tuyệt đối không bao giờ thừa nhận là do anh thiếu kinh nghiệm thực tế mà bị như vậy đâu.

Kim Đản Đản trừng anh, còn lâu cô mới tin lời nói xằng bậy này của anh. Môi cô bị như vậy thì cô sẽ không thể gặp người khác được, trong lòng của cô vô cùng phiền muộn.

Quân Mạch nhìn thấy cô đáng yêu như vậy, đôi mắt anh hàm chứa ý cười. Anh liếm môi, cười xấu xa nói: “Bà xã, chúng ta luyện tập thêm vài lần là được rồi. Anh nghe nói hôn môi còn có thể làm đẹp nữa đấy ~”

“Em không phải là bà xã của anh!” Kim Đản Đản xù lông, hôn môi còn có thể làm đẹp là cái quỷ gì chứ?

Nước miếng đổi đi đổi lại, còn có thể làm đẹp. Không ngờ anh lại có thể nghĩ ra được chuyện này, anh coi cô là trẻ con mà lừa gạt sao!

“Chúng ta từng ngủ với nhau…” Quân Mạch giơ ngón tay trắng ngọc như được điêu khắc chạm vào môi, nhìn cô: “Vừa nãy em còn hôn trộm anh nữa, sao không phải là bà xã anh chứ?”

Sắc mặt Kim Đản Đản lập tức nóng lên, đỏ giống như mông khỉ vậy. Vừa rồi cô quả thật đã làm một chuyện khiến người khác xấu hổ như vậy. Cánh tay cô đặt trên đầu gối, rúc cái đầu nhỏ vào trong khuỷu tay. Giọng nói của cô có chút thiếu tự tin: “Em chưa từng làm như vậy, anh… anh đừng vu khống cho em!”

Cô nghe thấy một giọng nói yếu ớt tiến lại gần, giọng nói của Quân Mạch lại gần thêm mấy phần: “Bà xã, em đừng ngại thừa nhận. Ông xã em cũng không trách em, ngược lại anh còn rất thích nữa!”

Giọng nói gần như vậy khiến Kim Đản Đản đột nhiên ngẩng đầu lên, đụng vào cằm Quân Mạch, hai người đồng thời phát ra tiếng rên rỉ.

Kim Đản Đản cũng không quan tâm đến việc xấu hổ nữa, ánh mắt cô lo lắng nhìn Quân Mạch. Tay cô giơ ra giữa không trung: “Anh sao rồi, có nghiêm trọng không?”

Tay Quân Mạch ôm cằm, ánh mắt anh không nhìn cô, lông mày anh khẽ nhíu lại: “Hình như anh bị đụng hỏng rồi!”

“Vậy em đi gọi bác sĩ!” Kim Đản Đản hoảng loạn đứng dậy.

Đôi mắt Quân Mạch hàm chứa ý cười: “Em muốn để vậy mà ra ngoài sao?”

Kim Đản Đản cúi đầu nhìn quần áo của mình, sắc mặt cô đột nhiên đỏ bừng. Trên người cô chỉ còn lại đồ lót.

Cô tức giận trừng Quân Mạch: “Đáng đời anh, không có chuyện gì sao anh phải dựa vào gần như vậy chứ?”

Quân Mạch đặt tay xuống, anh thâm tình nhìn vào mắt cô, ánh mắt chân thành: “Anh nhớ em rồi… Anh muốn lại gần em một chút. Lúc nào anh cũng muốn ôm em, muốn để em dừng lại ở nơi mà anh vĩnh viễn giơ tay là có thể chạm tới.”

Anh chàng này đột nhiên tỏ tình, trong lòng Kim Đản Đản rất cảm động, thậm chí cô cũng hiểu rõ sâu trong lòng mình cũng thích anh. Chỉ là, cô không hề biết yêu!

Cái đầu nhỏ của cô hơi cúi xuống, không nhìn ra được bất kỳ cảm xúc gì. Trong lòng Quân Mạch có chút thất vọng, cô ấy vẫn chưa chấp nhận mình sao?

Ngay khi anh sắp thất vọng thì giọng nói của Kim Đản Đản truyền đến. Cô ngước mắt nhìn anh, ánh mắt cô có chút mù mờ: “Em không biết yêu, anh có thể dạy em không?”

Trái tim Quân Mạch được thay thế bằng niềm vui sướng. Cảm giác này giống như khắp thế giới đều đang đốt pháo hoa rực rỡ, khiến anh vui mừng đến nỗi không biết phải làm sao.

Anh vươn tay ôm chặt Kim Đản Đản vào trong lòng, hận không thể nhét cô vào trong cơ thể mình. Có được cô, anh giống như có được cả thế giới vậy.

“Khụ khụ!” Kim Đản Đản ho khan dữ dội, giọng nói của cô có chút yếu ớt: “Em sắp bị anh bóp chết rồi!”

Quân Mạch nhận ra mình dùng lực có chút mạnh, bèn thả cô ra. Trên mặt anh mang theo ý cười từ đầu đến cuối vẫn không phai nhạt: “Bà xã, anh vui quá. Em gọi một tiếng ông xã cho anh nghe đi!”

“Không gọi!” Kim Đản Đản quay đầu đi, làm gì có loại đàn ông như vậy chứ. Cô còn chưa gả mà anh đã bắt cô gọi ông xã rồi.

Quân Mạch mổ một ngụm trên môi cô, giọng điệu của anh có chút đáng thương: “Em gọi một tiếng đi mà!”