Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu

Chương 8: Quân thiếu ác ma đừng tới đây! (7)



Vừa hay ngày mai là cuối tuần, Kim Đản Đản nằm trên giường ngủ khò khò.

“Cốc cốc…” Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa: “Đản Đản dậy đi, bên ngoài có một cậu bạn đẹp trai đang chờ con đó!”

Kim Đản Đản trở mình ngủ tiếp. Cửa phòng mở ra, mẹ của cô là Thẩm Tố đi vào.

Thẩm Tố thẳng tay kéo Kim Đản Đản dậy: “Mau lên, đừng để bạn con đợi sốt ruột!”

Kim Đản Đản dụi mắt, vẻ mặt cô ngây ngốc nhìn mẹ mình. Mẹ đẩy con gái ra ngoài như thế mà được à?

Cô mặc quần áo đàng hoàng vào, đánh răng rửa mặt xong xuôi, sau đó đi ra ngoài cùng mẹ. Cô trông thấy Quân Mạch mặc nguyên bộ đồ đen đang ngồi trên ghế nói chuyện với cha mình.

Quân Mạch thấy Kim Đản Đản đi ra bèn đứng dậy, lễ phép nói: “Thưa bác trai bác gái, cháu đưa Kim Đản Đản ra ngoài chơi một lát. Hai bác không cần lo lắng đâu ạ.”

“Ừ, Tiểu Quân đi thong thả!” Ông Kim tên Kim Nguyên nở nụ cười tươi như hoa với Quân Mạch.

Kim Đản Đản hơi ghen tị vì cha rất ít khi cười với nguyên chủ như vậy.

Kim Nguyên nhìn về phía con gái: “Đản Đản à, ra ngoài chơi với Tiểu Quân thì về muộn cũng được!”

Kim Đản Đản nhìn cha mẹ hòa nhã thân thiện, khóe miệng hơi run rẩy: họ bán cô thế đấy!

Quân Mạch dẫn Kim Đản Đản ra ngoài, ngồi lên chiếc xe thể thao cực kỳ phong cách của anh. Trên đường họ mua hết cái này đến cái kia, còn đến salon làm đẹp.

Sau ba tiếng, Kim Đản Đản biến từ một con gà quê thành phượng hoàng hoang dã.

Quân Mạch gật đầu hài lòng, sau đó đưa cô về nhà.

Anh sống trong một biệt thự yên tĩnh, phía trước biệt thự là khu thắng cảnh, bên cạnh có một cây anh đào rất to.

Quân Mạch dẫn Kim Đản Đản vào nhà. Đồ trang trí bên trong cực kỳ sang trọng, giống như lâu đài trên ti vi vậy.

“Thằng ranh kia, cháu bảo đã có người mình thích nên mới phản đối chuyện đính hôn cơ mà. Người đâu rồi?” Trong phòng khách, một ông cụ với mái tóc bạc phơ đang phùng má trợn mắt vì tức giận.

Quân Mạch không trả lời mà nhếch môi cười, đồng thời nhìn sang bên cạnh, kéo Kim Đản Đản vào.

Ông cụ tên là Quân Việt, ông nội của Quân Mạch. Ông híp mắt quan sát cô bé do cháu trai dẫn về.

Mái tóc dài màu đay xoăn nhẹ; đôi mắt trong veo như nước, trông rất thuần khiết; làn da trắng mịn; gương mặt trang điểm nhẹ không khiến người ta phản cảm; dáng vẻ gọn gàng sạch sẽ.

Cô mặc váy liền màu trắng, thấp thỏm đứng đó như mèo con bị lạc đường.

Ông cụ hơi nghi ngờ, bèn hỏi: “Nhóc con, lẽ nào cô bé này bị cháu ép đến đây?”

Quân Mạch giật thót, thầm nghĩ ông nội nhìn người chuẩn thật đấy.

“Ông nội à, đây là cháu dâu của ông đó. Ông còn chưa hài lòng ư?” Anh kéo Kim Đản Đản ngồi xuống sofa.

Kim Đản Đản trợn mắt trừng anh: “Anh đừng nói bậy, không phải thế!”

Quân Mạch nhìn cô, trong mắt ẩn giấu ý cười khó nắm bắt: “Tôi đã lấy mất sự trong trắng của em, lẽ nào em còn muốn lấy người khác hả?”

“Anh…” Kim Đản Đản lườm anh, nghẹn lời câm nín.

Ông cụ hết nhìn cháu trai lại nhìn Kim Đản Đản.

Đây là lần đầu tiên ông thấy cháu mình nhiệt tình với người ta mà lại bị ăn bơ, cho nên ông cảm thấy cô bé này rất giỏi. Chỉ dựa vào điểm này thôi, ông đã nhận đứa cháu dâu này rồi.

Ông nhìn Quân Mạch, hậm hực mắng: “Coi cháu kìa, có mỗi một cô nhóc thôi mà cũng không giải quyết được!”

Quân Mạch nhìn ông cụ với vẻ nịnh nọt: “Ông nội ơi, ông có cách nào hay không ạ?”

Ông cụ nhìn anh: “Lúc còn trẻ ông đẹp trai ngời ngời, bà nội cháu theo đuổi ông đó!”

Quân Mạch chỉ cười chứ không đáp lời. Ông nội lại chém gió rồi.

Kim Đản Đản: phong cách cứ là lạ thế nào ấy, thường thì nhà giàu hay chú ý tới vấn đề môn đăng hội đối, lẽ ra ông cụ phải phản đối mới đúng!