Xuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai

Chương 11: Cô gái vô lương tâm (7)



Editor: Tieen

Sau khi báo danh xong, Tô Mộc nói muốn đi dạo quanh khuôn viên trường, để người cha Bạch phái tới ra ngoài cổng trước.

Hôm nay, Tô Mộc mặc một bộ trang phục giản dị với mái tóc tự nhiên bay trong gió.

Thiếu niên vẻ mặt thản nhiên tựa như đám mây sáng, không tì vết, không nhiễm khỏi lửa bụi trần.

Những cô gái đi qua không thể không liếc mắt nhìn, lấy tay che miệng để chặn tiếng hét mà họ sắp thốt ra, để không làm người đối diện giật mình.

Đi dạo một hồi, Tô Mộc đi về phía cổng trường, khi đi ngang qua khuôn viên trường thì nghe thấy cuộc nói chuyện:

"Tôi, tôi không phải cố ý, ai kêu cậu ăn đậu hũ của tôi."

"Ăn đậu hũ của cô? Hừ, cô gái, tương lai cô nên cầu nguyện đừng đụng phải tôi."

"Cậu đâm vào xe của tôi và tôi vô tình đánh cậu một cái, cũng coi như chúng ta hòa nhau."

"Tôi đâm vào cô hay cô đâm vào tôi. Vấn đề này phải được hệ thống giám sát nói. Còn cái tát này, cứ coi như chó cắn."

"Sao cậu lại nói khó nghe như vậy? Không cần biết, nếu cậu muốn so đo, vậy bồi thường chi phí tổn hại tinh thần cho tôi."

"Bây giờ, lưu hành đòi tiền nếu không động thủ?"

...

Đương nhiên hai người ở đằng kia là Phác Tiêu và Bạch Mạn Tinh, Tô Mộc đang đi dạo như thế này cũng có thể bắt gặp cảnh hai người lần đầu gặp mặt.

Cô thản nhiên bước về phía trước.

Cô không kiếm chuyện, nhưng mọi chuyện lại tự tìm đến cửa.

"Này, là cậu." Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, Phác Tiêu sải bước đi tới, chặn đường Tô Mộc.

Tô Mộc nhướng mắt, môi mỏng khẽ mở: "Chuyện gì?"

Khi Phác Tiêu bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của cô, câu chất vấn về chuyện tối hôm qua của anh lại biến thành, "Cậu cũng là sinh viên của Đại học Đế Đô à?"

"Có việc." Tô Mộc nói xong liền tránh sang một bên, đi vòng qua anh.

Nhìn thấy bóng lưng của Tô Mộc, Phác Tiêu nheo mắt lại.

Bạch Mạn Tinh ngạc nhiên nhìn bóng dáng của Tô Mộc.

Đó, đó có phải là Bạch Cập không?

Tại sao Bạch Cập lại thay đổi như vậy, mặc dù trước đây 'cậu' có vẻ ngoài lạnh nhạt, nhưng đó đều là sự khinh thường, tự cao.

Nhưng hiện tại, 'cậu ta' giống như nhìn thấu sự hung tàn của thế giới này, không quan tâm đến bất cứ thứ gì, như mọi thứ ở trong mắt, đều là vật chết.

Lắc đầu, cô là bị khí thế kia mà sinh ảo giác. Mới có vài ngày sao Bạch Cập có thể thay đổi như thế được?

"Này, đừng chạy!" Bạch Mạn Tinh định thần lại, vội vàng đuổi theo khi thấy Phác Tiêu rời đi.

Phác Tiêu khó chịu, nhìn cô ta với ánh mắt nghiêm nghị đầy sát khí: "Nếu cô làm phiền tôi một lần nữa, cô tự chịu hậu quả."

Bạch Mạn Tinh sửng sốt trong chốc lát, ánh mắt kinh hãi.

Đây là, nam sinh này, muốn giết cô?

-

Khi Tô Mộc quay lại Bạch gia, mùi thức ăn thoang thoảng trong nhà.

Cô người hầu tiến lên: "Thiếu gia, cậu đã về rồi, hôm nay cậu mới nhập học, ông chủ đã chuẩn bị bữa tối thịnh soạn để ăn mừng."

"Ừ." Tô Mộc không có nhìn, nên không thấy ánh mắt thất thường của cô người hầu, tựa hồ còn có cái gì muốn nói.

Khi Tô Mộc chuẩn bị bước vào đại sảnh, cô người hầu vội vàng thấp giọng nói: "Thiếu gia, chờ đã."

"?" Tô Mộc quay đầu lại nhìn cô ấy.

Cô người hầu nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Tô Mộc, sắc mặt lập tức đỏ bừng.

Hôm nay thiếu gia thật quyến rũ...

"Làm sao vậy?" Tô Mộc nhẹ giọng hỏi.

Người giúp việc hoàn hồn lại, cúi đầu xấu hổ nói nhỏ: "Bữa tối hôm nay do phu nhân Lam Duyệt chuẩn bị. Hôm nay phu nhân bị ngã khi xuống lầu, cho nên..."

Không cần nói Tô Mộc cũng đã đoán được phản ứng của mẹ Bạch.

Nghiến răng nghiến lợi cũng phải duy trì vẻ quý phái trên bề mặt.

☆☆☆☆☆