Xuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai

Chương 15: Cô gái vô lương tâm (11)



Editor: Tieen

Bữa ăn tối diễn ra như mọi khi, cha Bạch hỏi cảm nhận của cô về ngày đầu tiên đi học.

Tô Mộc dùng hai chữ để kết luận "Còn tốt."

"Lão gia, ngài xem, con trai cũng đã vào đại học, học lại về kinh doanh, có thể cho con trai của mình thực tập ở công ty được không?" Khuôn mặt mẹ Bạch tràn ngập nụ cười yêu thương nhìn Tô Mộc, giống như hết lòng suy nghĩ cho cô.

Khi bà nói điều này ra, những người vợ bé đều có vẻ mặt khác nhau.

Mới ngày đầu tiên đại học, còn muốn xen vào chuyện của công ty, mẹ Bạch này suy nghĩ thật dụng tâm, khiến người ta nghiến răng nghiến lợi nhưng không thể phản bác lại.

Nếu Bạch Cập thực sự muốn gia nhập công ty, họ chắc chắn sẽ không thể nhìn cậu ta nắm quyền điều hành nhà họ Bạch được.

Chỉ là, đó là người mà lão gia quan tâm, bọn họ có dám không?

"Con trai, con nghĩ thế nào?" Cha Bạch nhìn Tô Mộc nở nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt vuông nghiêm nghị.

Mẹ Bạch luôn nháy mắt với Tô Mộc, nhưng Tô Mộc lại không thấy, còn mẹ Bạch chỉ có thể lộ ra bộ dáng hận sắt không thành thép*.

*Hận sắt không thành thép: ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.

Tô Mộc nói: "Không vội."

Mấy người kia đều thở phào nhẹ nhõm, sợ cô nhúng tay vào chuyện của công ty, sau này khó mà trụ vững.

Khi nghe câu trả lời của Tô Mộc, mẹ Bạch trong lòng mắng cô là đồ ngu dốt, nhưng trên mặt cũng không thể hiện bất cứ điều gì.

"Thiếu gia muốn trải nghiệm ở đại học nhiều hơn. Xem ra thiếu gia rất thích cuộc sống đại học. Lão gia, ngài cứ yên tâm." Người đẹp Lam Duyệt nắm lấy cơ hội, cười thoải mái nói.

Bạch Nghĩa cười nói: "Đúng vậy, con trai tôi mới bắt đầu học đại học, còn muốn kết bạn, làm sao có thể trải qua cuộc sống đại học nếu ở lại công ty?"

Tất cả những người trong bữa ăn này đều có suy nghĩa khác nhau.

Sau bữa tối, mẹ Bạch gọi điện thoại và trách cứ.

Tô Mộc để điện thoại sang một bên, tiếp tục nhìn máy tính bảng.

Cửu Thiên Tuế: 【 Ký chủ, cô đã xem hết video của công ty này, cô định làm gì? 】

Tô Mộc: "Kiếm tiền."

Cửu Thiên Tuế: 【... Nếu ký chủ có tâm tư này đối với nhiệm vụ, bổn hệ thống sẽ rất hài lòng. 】

Tô Mộc: "Thêm tiền."

Cửu Thiên Tuế: 【... 】

Quên đi, không có cách nào nói chuyện với ký chủ.

Mẹ Bạch nói mệt, Tô Mộc xem xong video, sau một hồi nhàn nhạt nói với hệ thống: "Đừng lo lắng, ta sẽ không cho mi cơ hội trừ tiền của ta."

Cô nhớ rõ việc này được đề cập trong mô tả nhiệm vụ.

Cửu Thiên Tuế: Ký chủ có ý gì?

Trừ cái gì... khấu trừ... đúng rồi.

Tại sao nó lại quên mất, không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị trừ tích phân, tích phân trong mắt ký chủ đều là tiền.

【 Vậy ký chủ làm sao để hoàn thành nhiệm vụ? 】

Cửu Thiên Tuế quả thực không hiểu tâm tư của vị ký chủ này.

"Muốn biết không?" Tô Mộc hỏi.

【 Tôi muốn biết liệu tôi có cần tiền hay không. Ký chủ dùng đi dùng lại thói quen này, thật bất lực. 】

"Trên đời không có bữa ăn nào miễn phí." Tô Mộc nghiêm túc nói, hệ thống không chịu tiêu tiền thật sự là không tốt.

Cửu Thiên Tuế: 【 Vậy bổn hệ thống chọn không ăn. 】

"Nếu muốn ăn, không cần khống chế chính mình, cần phải sống thật vui vẻ."

【 Bổn hệ thống không phải là người, đối với bổn hệ thống chỉ vô dụng thôi. 】

Cửu Thiên Tuế cảm thấy mình thắng lợi thì có chút vui mừng.

"Hệ thống còn sống, cứ vui vẻ đi."

Cửu Thiên Tuế: 【... 】

Ký chủ dám nói những lời bất cẩn một cách thờ ơ như vậy sao? Cô dám sao?

☆☆☆☆☆