Xuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai

Chương 23: Cô gái vô lương tâm (19)



Editor: Tieen

"Bạn học Bạch Cập, chúng tớ có thể cùng cậu đánh tennis được không?" Mấy nữ sinh lại gần đây.

Tần Mộng Trân mới vừa đi tới, nhìn thấy mấy cô gái đối diện, có chút khinh thường.

Với diện mạo của những người kia, còn muốn muốn học cô ta?

Tần Mộng Trân đang chờ xem trò đùa, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng hoan hô của mấy cô gái kia.

Bạch, Bạch Cập đồng ý?

Làm sao có thể?

Cô ta có chút không tin muốn đi về phía bên kia lưới.

"Bạn học Tần Mộng Trân, chúng tớ cùng bạn học Bạch Cập một đội, cậu đội bên kia, chúng ta cùng nhau đánh tennis."

"Đúng đúng, làm phiền bạn học Tần tìm đồng đội."

Mấy cô gái hướng về phía Tần Mộng Trân bên kia nói.

Tần Mộng Trân vừa định đi tới thì cứng đờ, trên mặt tươi cười: "Được."

Lúc cúi đầu làm bộ như sửa sang lại quần áo, oán hận đến cắn răng.

Cuối cùng sao lại biến thành như vậy!

Ngẩng đầu, nhìn nhìn bốn phía, thấy Bạch Mạn Tinh đang đứng ở lan can xem Phác Tiêu chơi bóng rổ.

Bên kia, Tô Mộc cùng với mấy cô gái đang nói chuyện.

"Bạn học Bạch, cậu đánh tennis có giỏi không?"

Nữ sinh A ôm mặt, hai mắt lấp lánh nhìn cô, nhìn gần nam thần, làn da thật tốt.

"Tạm được." Tô Mộc trả lời.

"Bạn học Bạch, cậu ngoài đánh tennis ra, còn có thể chơi bóng rổ không?" Nữ sinh B kích động lên tiếng, không biết bộ dáng nam thần ở trên sân bóng rổ soái như thế nào!!!

Có phải là cực kì mê người hay không.

"Có thể."

Mặc kệ mấy người hỏi như thế nào, Tô Mộc đều vĩnh viễn trả lời ngắn gọn như vậy.

Mấy người dò hỏi cùng nhau đánh tennis được đồng ý, hỏi nhiều vấn đề như vậy cũng đều được trả lời, mấy người liếc nhìn nhau một cái, đều thấy trong mắt đối phương lộ ra sự ngưỡng mộ.

Quá soái, quá soái, không chỉ có soái, người còn tốt như vậy, không hề lạnh lùng như vẻ ngoài.

"Bạn học Bạch, chúng ta có thể bắt đầu rồi." Bên kia truyền đến giọng nói ngọt ngào của Tần Mộng Trân.

Nhìn mấy người tán gẫu vui vẻ như vậy, trong lòng cô ta đã tức muốn chết.

Bạch Mạn Tinh cùng cô ta quan hệ thường ngày cũng không tệ lắm, cho nên cũng được liệt vào danh sách.

Đánh tennis diễn ra, hấp dẫn phần đông nữ sinh đến xem.

Bộ dáng soái khí trên sân bóng, không có một động tác dư thừa, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Bên sân tiếng thét chói tai không ngừng:

"A a a... Bạch Cập cố lên! Bạch Cập cố lên!"

"Bạch Cập rất soái, a a a a..."

"Quá đẹp, bạn học Bạch Cập, thắng tuyệt đối!"

...

Tô Mộc cùng bạn học nữ A hợp tác chống lại Tần Mộng Trân cùng một bạn nam, thắng tuyệt đối.

Đến nơi nghỉ ngơi, tổ tiếp theo tiếp tục.

"Bạn học Bạch, uống nước." Nữ sinh B cùng đội đỏ mặt đưa nước.

"Cám ơn." Tô Mộc tiếp nhận nước, mở nắp, ngửa đầu, uống nước.

Mái tóc bồng bềnh dính một ít mồ hôi lóng lánh, góc nghiêng hoàn hảo, đường cong cổ quyến rũ...

Mấy cô gái lẳng lặng nhìn một màn này, sợ bỏ lỡ cái gì.

"Ừng ực!" Không biết là ai nuốt một ngụm nước bọt.

Trận đấu trên sân rất nhanh liền xong.

"Bạn học Bạch, cậu có thể hợp tác với tớ không?" Nữ sinh C sắp lên sân đấu, chờ mong nhìn Tô Mộc.

Tô Mộc đang ngồi xoay cổ tay, đứng dậy, lắc lắc cây vợt bên cạnh: "Đi."

Lâu lắm rồi cô không toát mồ hôi đầm đìa và sảng khoái như vậy, cô thật có chút lưu luyến.

Cô vừa lên sân, lại là từng trận thét chói tai.

"Có chuyện gì vậy?" Giọng nói trầm thấp của Phác Tiêu đột ngột vang lên từ phía sau Bạch Mạn Tinh đang nghỉ ngơi bên kia.

"Nhóm nữ sinh hâm mộ em trai kia của tôi." Bạch Mạn Tinh cười lạnh nói.

Thật không biết nữ sinh bây giờ sao đều không biết rụt rè như vậy, bộ mặt lớn lên trông giống con gái của Bạch Cập kia có cái gì đẹp chứ, căn bản thua kém...

Cô ta nhìn Phác Tiêu trong mắt tràn đầy nhiệt tình.

"Phác Tiêu, cậu muốn đánh tennis hay không?"

☆☆☆☆☆