Xuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai

Chương 24: Cô gái vô lương tâm (20)



Editor: Tieen

Phác Tiêu nhìn về phía bóng dáng của người trên sân kia, thật đúng là rất đẹp và bắt mắt.

"Được." Anh cũng muốn tới lãnh giáo* một chút.

*Lãnh giáo: học hỏi, nhận sự chỉ bảo, dạy dỗ (nói một cách khiêm tốn).

Bạch Mạn Tinh lập tức kêu tạm dừng, để cho người trên sân xuống dưới, cô ta và Phác Tiêu lên sân.

Bên kia, Tô Mộc nhìn thấy hai người lên sân, nhíu mày.

Hai người bọn họ, đi rất gần nhau.

Cửu Thiên Tuế: 【 Ký chủ, cô bây giờ biết còn chưa muộn. 】

Đi gần nhau, thật tốt.

Cửu Thiên Tuế: 【... 】

Bắt đầu tranh tài, hai nam thần giao đấu, trong nháy mắt hấp dẫn nhiều người xem, sân tennis bị vây chật.

Tiếng vỗ tay hoan hô không ngừng.

Bạch Mạn Tinh cùng Phác Tiêu hợp tác ăn ý, nhìn Phác Tiêu phát huy hoàn mỹ, Bạch Mạn Tinh thấp giọng kinh hô: "Thật soái!"

Bên kia, Tô Mộc cùng bạn học C hợp tác cũng không phải là đèn dầu cạn.

Hai bên tranh đấu vô cùng kịch liệt.

Giá trị nhan sắc và kỹ năng đánh banh tạo nên một bữa thịnh yến thị giác.

"Bang bang bang!"

Sân tennis đang đặc sắc, đột nhiên xuất hiện một quả bóng rổ bay vào.

Nảy trên sân tennis, cản trở trận đấu.

"Xin lỗi, quả bóng rổ này không biết tại sao cứ không nghe lời mà bay tới." Với giọng điệu tràn đầy khiêu khích, cùng với mấy nam sinh bóng rổ từ trong đám người đi tới.

Dẫn đầu là nam sinh đút hai tay vào túi, dùng ánh mắt khinh thường quan sát Tô Mộc cùng Phác Tiêu.

"Hóa ra là hai em sinh viên năm nhất, ngưỡng mộ đã lâu, cũng không biết các cậu có dám hay không cùng chúng tôi chơi một trận bóng rổ."

"Hàn Chí, chúng tôi đang thi đấu, nơi đây không chào đón anh."

Tần Mộng Trân đứng ra, liền hấp dẫn tầm mắt của mọi người.

Người biết nội tình không khỏi nhỏ giọng bàn tán.

"Hàn học trưởng này không phải là đang theo đuổi Tần Mộng Trân kia sao?"

"Đúng vậy đúng vậy, nghe nói Tần Mộng Trân đều cự tuyệt, nhưng học trưởng này vẫn là theo đuổi không bỏ."

"Vừa mới nãy Tần Mộng Trân là chủ động tìm bạn học Bạch Cập! Lẽ nào Tần Mộng Trân cùng bạn học Bạch..."

"Bạn học Bạch sao có thể coi trọng cậu ta được?"

"Khó nói, bất quá bây giờ có trò hay để xem."

...

"Làm sao, không dám?"

Hàn Chí khinh miệt nhìn Tô Mộc, "Vị bạn học yếu đuối này, sợ sao?"

Hoàn cảnh hiện tại hoàn toàn ngăn cách với Tô Mộc, cô vẫn đang điều chỉnh lưới tennis, dù một cái ánh mắt cũng không cho Hàn Chí.

Với bộ dáng khiêu khích của Hàn Chí, thắng hay bại đã đã rõ trong thầm lặng.

Hàn Chí tức giận: "Tấm thẻ này, bảy mươi vạn, tôi đặt cược, chúng ta đấu, có dám hay không!"

"Còn có tôi, mười vạn"

"Mười hai vạn."

...

Mấy người bên kia toàn bộ gom lại, gần hai trăm vạn.

"Sợ các người luôn, tiền tiêu vặt và tiền ăn tháng này của tôi, hai vạn!" Bạn học A khí thế hùng hổ vỗ lên bàn một tấm thẻ.

"Tôi, ba vạn!" Bạn học B.

"Lì xì Đại học baba cho tôi, còn có cái này bà tôi cho tôi, cộng thêm... Tổng cộng hai mươi vạn!" Bạn học C nói xong, cho Tô Mộc một cái thủ thế cố gắng lên.

"Cái này, liều mạng như vậy, vậy tôi đặt cược cái túi xách bản limited mới mua tháng trước." Bạn học D nhấc tay.

"Tôi đặt cược một trăm vạn." Phác Tiêu bên kia khóe môi mỉm cười, đi tới, đối diện với Hàn Chí, sóng ngầm giữa hai người bắt đầu xuất hiện.

Cha của Hàn Chí này, từ trên tay anh cướp đi một cái hạng mục, sau đó ông ta còn xúi giục hai lãnh đạo cấp cao của Hàn gia.

Hai người xem như là kẻ thù gặp mặt, hết sức đỏ mắt.

"Vị bạn học này đâu?" Hàn Chí hướng phía Phác Tiêu hừ một tiếng, rồi nhìn về phía Tô Mộc nói.

Tô Mộc vẫn luôn ở trạng thái ngăn cách chậm rãi ngước mắt.

Môi mỏng khẽ mở: "Được."

Sau đó từ trong túi móc ra mấy chục đồng tiền cùng với điện thoại di động,"Những thứ này, đặt cược."

"Ha ha ha, được. "Hàn Chí cười khinh bỉ, cho Tần Mộng Trân một ánh mắt, đây là người cô coi trọng, ha ha...

☆☆☆☆☆