Xuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai

Chương 25: Cô gái vô lương tâm (21)



Editor: Tieen

"Sẽ thắng, giúp tôi cầm điện thoại, cảm ơn." Tô Mộc nghiêng đầu nói với mấy nữ sinh bên cạnh đang cầm đồ đạc cá nhân.

"Vâng, vâng, nam thần cố lên, ngược khóc bọn họ!" Mấy cô gái trân quý cầm điện thoại của Tô Mộc.

Điện thoại di động của nam thần thật là tinh xảo, nhìn không ra là nhãn hiệu gì, nhất định là hàng đặc chế, vừa nhìn cũng rất đáng giá, cũng khó trách nam thần còn đặc biệt căn dặn các cô xem điện thoại di động.

Tô Mộc và Phác Tiêu, còn có một thanh niên mà Phác Tiêu tìm thêm tạo thành một đội, cùng bọn người Hàn Chí chọn đi ra ngoài giao đấu.

Tin tức này không biết truyền ra ngoài thế nào, lập tức sân bóng rổ lại có thêm rất nhiều người tới xem hơn, cách thật xa trên nóc tòa nhà dạy học, có người còn dùng ống nhòm để xem.

Đây chính là bóng rổ đường phố, nó không giống với trận đấu bóng rổ năm người chính quy, nó diễn ra thoải mái và bình thường ở mọi nơi.

Bắt đầu giao đấu, kỹ thuật ném bóng rổ cực ngầu làm các cô gái xung quanh thét chói tai.

"Bang!" Phác Tiêu đã ghi điểm đầu tiên một cách khí phách.

Nhưng mà anh lại có biểu cảm kì quái nhìn về phía Tô Mộc.

Mới vừa rồi trong lúc chơi bóng, lúc Tô Mộc bị người vây công, anh tiến lên cản người, Tô Mộc xông ra khỏi vòng vây có lướt qua anh, anh ngửi được trên người cậu ta truyền đến một mùi thơm thoang thoảng, còn có chạm vào tấm lưng mềm mại của cậu, có một loại cảm giác tê dại.

Thế cho nên khi bóng trên tay Tô Mộc truyền đến trên tay anh, anh mới kịp hồi phục lại tinh thần, ném rổ thành công, anh lại hoài nghi nhìn về phía Tô Mộc.

Tô Mộc hất mồ hôi trên tóc, bỏ lại một trận tiếng thét chói tai, Phác Tiêu nhìn bóng lưng lưu loát đẹp trai kia, anh tạm thời thu hồi sự nghi ngờ của mình.

Là anh suy nghĩ nhiều, Bạch Cập thế nào lại là nữ?

Ngay sau đó vẫn luôn là Tô Mộc cùng Phác Tiêu chiếm ưu thế, Hàn Chí vừa nhìn, cho đồng bọn một cái ánh mắt.

Lập tức, Tô Mộc dẫn bóng trên đường bị hai người xông tới trước mặt đâm vào.

Tô Mộc lộn ngược ra sau một cái, vững vàng rơi xuống đất, nhìn về phía hai người đụng mình, khóe môi gợi lên một độ cong nhẹ.

Sử dụng loại thủ đoạn này sao? Thú vị.

"A a a a..."

"Nam thần Bạch Cập vừa mới nở nụ cười sao? Đẹp trai ngất ngây."

"Không phải chứ, cậu nhìn lầm rồi, nam thần có bộ dáng lãnh khốc đẹp trai nhất."

"Không sai không sai, tôi cũng nhìn thấy, nam thần là nhìn về phía Phác Tiêu mà cười, lẽ nào..."

"Khiêu khích~ không phải đâu, nam thần làm sao có thể tiêu trừ nội bộ chứ, nhưng mà ta thật kích động."

"Ầm!"

"Bùm!"

"Ầm!"

Ngay sau đó, chính là cảnh đội ngũ của Hàn Chí trên sân bóng không ngừng va đụng hoặc ngã nhào trên sân.

Sau khi đồng đội của Hàn Chí kì hoặc té ngã, như tát thẳng vào mặt anh ta, sau khi thua liền nổi giận.

"Đều cút cho ông!" Tức giận ném bóng rổ đi.

"Đừng quên mật mã." Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tô Mộc truyền tới bên tai của Hàn Chí, phá lệ châm chọc.

Mật mã? Mật mã gì? Hàn Chí nổi nóng, sau liền nhớ tới.

"Mật mã thẻ ngân hàng, các người thua, sẽ không muốn quỵt nợ chứ!" Bạn học A giải thích.

Là hắn ta đặt tiền cược, hiện tại thua, nếu hắn ta lại đổi ý, liền vứt hết mặt mũi.

Mấy người bọn họ miễn cưỡng đem mật mã nói ra.

"Bạn học Bạch, thẻ còn có mật mã đây." Bạn học A kích động đứng ở trước mặt Tô Mộc.

"Ừ, đem tiền của mọi người lấy đi, còn dư lại để cho tôi."

Mấy cô gái cũng không già mồm, đem thẻ của mình thu hồi lại, đem tiền phân chia.

"Bạn học Phác, phần của cậu." Phác Tiêu từ bên kia đi tới, vẻ mặt cổ quái nhìn thoáng qua Tô Mộc.

Vừa mới nãy trên sân anh thấy rõ, cô cũng dùng thủ đoạn gian xảo như vậy đem những người kia đùa bỡn, nếu như không có ngày hôm nay, anh cũng quên mất, thân thủ của cậu ta, hoàn toàn không phù hợp với ngoại hình.

☆☆☆☆☆