Xuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai

Chương 34: Cô gái vô lương tâm (30)



Editor: Tieen

Khi Tô Mộc đến bãi đỗ xe, cô nhìn thấy mấy cô gái cùng nhau đánh tennis với cô lúc trước.

Các cô gái đang ăn kem, bất ngờ bị mấy chàng trai chặn lại.

Cây kem trên tay các cô bị giật và rớt xuống đất.

"Các cậu làm gì vậy!?" Bạn học nữ A chống nạnh chất vấn.

"Làm gì vậy? Cầm số tiền chúng tôi thua ngày hôm đó, các người đã có một khoảng thời gian vui vẻ, hả?" Mấy chàng trai cười hì hì, trên mặt không có ý tốt.

"Đó là do mấy người khiêu khích trước, thua bởi bạn học Bạch Cập, mấy người xứng đáng." Bạn học nữ B không cam lòng yếu thế hét lên.

"Phải không? Vậy hiện tại các cô kêu bạn học Bạch lại đây, chúng ta đổi một phương thức khác đấu với nhau, một chọi một đánh nhau thế nào? Cậu ta một người, đấu với đám người chúng tôi, nếu thua, tiền đặt cược ngày đó phải trả gấp đôi lại cho chúng tôi."

"Xì, các người thật vô sỉ." Các cô gái khinh bỉ nói.

Bên kia, Tô Mộc đang định lên xe bước tới, giọng nói lạnh lùng đặc biệt rõ ràng ở bãi đậu xe trống trái: "Nghe nói các người muốn đánh solo với tôi, nếu tôi thắng dựa theo ngày đó, tiền đặt cược gấp đôi."

"Ồ ~ đây không phải là bạn học Bạch, còn là nam thần của những nữ sinh này sao? Anh hùng cứu mỹ nhân à, đánh thắng chúng ta rồi nói chuyện, đến lúc đó nhưng đừng..."

"Bạch ——" Còn chưa nói xong, nam sinh đã bị một thứ gì đó đập vào mặt.

Cúi đầu vừa thấy...

Là, một miếng băng vệ sinh còn chưa có mở!!!

"Bạch, bạch, bạch ——"

"Bạn học Bạch chạy mau." Bạn học nữ A ném tất cả băng vệ sinh vào đám nam sinh để yểm hộ, nhìn về phía Tô Mộc vừa chạy vừa hô.

Mấy chàng trai: "..."

Nhìn băng vệ sinh chất đầy dưới đất, trong lòng cảm thấy có một vạn ngọn cỏ, bùn đất và ngựa chạy như điên.

"Các người hãy đi trước." Tô Mộc bình tĩnh đi về phía các nam sinh, giẫm lên băng vệ sinh vương vãi trên đất, đứng trước mặt các nam sinh.

"Một đấu một, hoặc cùng nhau lên."

Nhìn thấy bộ dáng kiêu ngạo, không coi ai ra gì của cô, các nam sinh nghiến răng nghiến lợi: "Một đấu một, sợ rằng cậu cho rằng chúng tôi xem thường cậu, đương nhiên là cùng nhau lên."

"Được." Tô Mộc chậm rãi lấy ra từ trong túi một cây súng lục tinh xảo, môi mỏng khẽ mở, "Thương vong không quan trọng, phải có tiền đặt cược."

"Đừng tưởng rằng dùng một cây súng giả hù dọa chúng tôi, chúng tôi không sợ đâu." Nam sinh dẫn đầu cười haha.

"Vậy thì thử xem."

"Răng rắc." Tô Mộc kéo chốt an toàn.

Ngước mắt đảo qua mọi người, ánh mắt lạnh lùng ấy, nhìn bọn họ như đang nhìn... người chết.

"Ực ——"

Có tiếng nuốt nước bọt của ai đó.

Phía sau có nam sinh nhỏ giọng nói:

"Thiên ca, cái này, hình như là súng thật, tôi nghe được âm thanh lên đạn."

"Bạch Cập họ Bạch, chính là Bạch gia, Bạch, Bạch gia là là... cậu ta là người có thể mang súng thật trên người."

Khi bọn họ thảo luận, giọng nói Tô Mộc hiện lên rõ ràng.

"Bắt đầu thôi."

Chậm rãi nâng lên tay.

"Thình thịch ——"

"Thình thịch ——"

Trong nháy mắt, tất cả nam sinh trước mặt đều quỳ xuống trước mặt Tô Mộc: "Bạn học Bạch, chúng tôi vừa rồi chỉ nói đùa thôi."

"Đúng đúng, chỉ là nói đùa."

"Chúng tôi sai rồi, về sau cũng không dám nữa."

"Không dám nữa, tha cho chúng tôi."

...

Những nam sinh này, tuy rằng gia cảnh đều không tồi, nhưng dù sao cũng chỉ là mười tám mười chín tuổi, sao có thể nhìn thấy súng thật, kiếm thật như vậy, thời đại này, bọn họ sẽ không bởi vì cậy mạnh, mà chết sớm.

Trong im lặng, Tô Mộc cất súng lục, xoay người giẫm lên băng vệ sinh, rời đi.

Phía sau, một trận thở dài nhẹ nhõm vang lên.

Cô dừng bước, quay đầu lại.

☆☆☆☆☆