Xuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai

Chương 8: Cô gái vô lương tâm (4)



Editor: Tieen

"Vai ác chết vì nói quá nhiều."

Sát thủ: "..."

Hắn, hắn ta nói nhiều khi nào?

Họ chỉ nói một vài câu trong toàn bộ quá trình.

"Còn..." Tô Mộc không biết từ khi nào cầm lấy dao găm của sát thủ, đang nghịch dao găm, ngồi xổm xuống trước mặt hắn.

"Ở thời buổi này rồi còn dùng loại dao găm này, dùng súng, không phải càng thêm lực uy hiếp sao?"

Sát thủ: "..."

Hắn ta hôm nay ra khỏi nhà không xem lịch, thuận tay bắt con tin, lại là nhân vật nguy hiểm.

Mama, hắn muốn về nhà...

Cô ngẩng đầu lên, ánh sáng trên đầu phản chiếu vào đôi mắt trở nên có chút lộng lẫy, sáng lấp lánh.

Phác Tiêu cả kinh không nói lời nào, bắt gặp ánh mắt của cô, đáy mắt lóe lên tia sáng.

"Vị tiên sinh này." Giọng nói nhàn nhạt và điềm tĩnh của cô vang lên.

"Chúng ta làm cái giao dịch, tôi đem tên sát thủ này giao cho các người, các người chỉ cần cho tôi tiền thưởng, như thế nào."

Sát thủ: "..."

Hắn ta có cảm giác ăn phải một đống phân chó nào đó.

"Nếu tôi không đồng ý thì sao?" Phác Tiêu hỏi ngược lại, đêm nay tên sát thủ này căn bản là của hắn, nhưng bây giờ một người không thể giải thích được xuất hiện, nhưng cũng không có gì ngoài ý muốn.

Phác Tiêu cho rằng không có gì ngoài ý muốn liền bị Tô Mộc vả mặt ngay sau đó.

"Vậy thì làm phiền vị sát thủ đây đi gặp Diêm Vương rồi." Con dao găm trên tay cô ta dí sát vào cổ sát thủ.

Từ uy hiếp người đến bị uy hiếp, hắn thật sự muốn khóc.

Phác Tiêu nhếch khóe môi, 'cậu' đang uy hiếp anh sao?

"Thiếu gia, trong tay hắn có tin tức quan trọng, không thể chết được." Người phía sau Phác Tiêu nghiêng về phía anh thì thào.

Nhìn Tô Mộc, Phác Tiêu cau mày, rõ ràng là không vui.

Tô Mộc không vội, vì vậy cô đợi Phác Tiêu đưa ra quyết định.

Tên sát thủ bị dọa, thảo luận: "Anh đẹp trai này, hiện tại giao dịch lúc nãy anh nói tới, có thể tiếp tục được không?"

Hắn không thể rơi vào tay Phác Tiêu và những người khác, hiện tại hắn chỉ có thể trông cậy vào người đẹp trai trước mặt.

"Không." Tô Mộc liền từ chối hắn ta.

Cô chỉ cho hắn một cơ hội, nhưng hắn lại không trân trọng và suýt chút nữa đã cắt mất chiếc cổ trắng ngần của cô.

Không thể tha thứ!

Tên sát thủ lại muốn khóc, trợn mắt nghĩ biện pháp đối phó, người thanh niên trước mắt, nhìn cổ tay trắng nõn yếu ớt, cảm giác hắn sẽ nhẹ nhàng bẻ gãy một cái...

Hắn nghĩa rồi nhìn thấy đôi mắt trong veo, bình tĩnh của Tô Mộc, nhất thời lúng túng.

Tính mạng của hắn vẫn nằm trong tay cô, cho dù có rơi vào tay Phác Tiêu, chỉ cần bọn họ không lấy thông tin ra khỏi miệng hắn, hắn vẫn có thể sống sót chờ tổ chức đến cứu.

Hắn ta là một sát thủ! Nên phải ra dáng sát thủ một chút!

"Đưa ra con số." Phác Tiêu cuối cùng cũng thỏa hiệp.

"500 vạn."

"Công phu sư tử ngoạm, tốt như vậy sao?"

"Tiền quan trọng hay người quan trọng?"

Khuôn mặt của Phác Tiêu sa sầm lại, ánh mắt anh ta lóe lên một tia sát ý.

Tất cả những thứ đẹp đẽ đều có độc.

"Được." Chỉ có thể thỏa hiệp.

Thuộc hạ của Phác Tiêu đưa lên hai tấm thẻ, "Một thẻ là 200 vạn, thẻ kia là 300 vạn."

"Mật mã."

Sau khi đưa ra mật mã, Tô Mộc đưa một thẻ 300 vạn cho tên sát thủ.

Sát thủ nhìn vào tấm thẻ trên tay mình, nghi ngờ.

Đưa tiền cho hắn ta là có ý gì.

Tô Mộc giải thích: "Cũng coi như là cùng nhau kiếm được, ngài ba tôi hai, thật công bằng."

Sát thủ: "..."

Quan trọng, mẹ nó hắn dùng mạng nhỏ để kiếm, còn cô chỉ cần mấp máp môi mà lấy 200 vạn?

A, không, không phải, ai muốn hợp tác với cô để kiếm tiền theo cách này chứ!

Tô Mộc đứng dậy, ném con dao găm sang một bên rồi cất thẻ vào túi.

Cầm tài khoản đi đến quầy lễ tân nhận lấy số tiền còn thừa, sau đó rời khỏi quán Cà phê Internet.

☆☆☆☆☆