Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi

Chương 15: Thiếu niên cố chấp (15)



Nói xong, lại nhìn về phía Tống Tinh Dã.

Cô cảm thấy mình đủ dữ rồi.

Tống Tinh Dã bị cô nhìn một cái như thế, cảm thấy có chút là lạ, lòng như bị phỏng, anh quay đầu đi, trầm mặt.

“Cô vào đây.”

Nói xong, Tống Tinh Dã tránh người sang một bên.

Đường Tuế thấy anh vậy mà chịu rồi, thì nới lỏng nắm đấm nhỏ đang siết chặt ra.

Đôi môi căng bóng cũng thở phào một hơi.

Haizzzz.

Đường Tuế đi vào phòng anh, quan sát xung quanh một lát rồi trực tiếp nằm lên giường anh, xốc áo ngủ ngắn tay của mình lên, để lộ cái bụng nhỏ mềm mại trắng bóc, cái tay nhỏ còn vỗ lên bụng một cái.

Tống Tinh Dã vừa đóng cửa xong quay đầu lại thì thấy một màn này.

“...”

Anh mặt không đổi sắc đi đến trước mặt Đường Tuế, kéo một cái ghế ra ngồi xuống cạnh giường.

Không một tiếng động kéo áo ngủ của Đường Tuế xuống: “Vậy cũng có thể xoa được.”

"Không được!"

Đường Tuế lắc đầu.

Bàn tay nhỏ nhanh chóng kéo áo mình lên.

“Bành bạch...”

Còn vỗ bụng hai cái.

“Anh cứ xoa như này là được rồi.”

Đường Tuế cảm giác Luân Hồi Kính vô cùng thích móc chữ, nếu xoa cách lớp quần áo thì nhiệm vụ không hoàn thành được.

Không thể được.

“Tiểu thư, rốt cuộc cô muốn làm gì?”

Tống Tinh Dã nhíu mày, đôi mắt hẹp dài lộ ra sự sắc bén.

Anh dùng ánh mắt dò xét nhìn chằm chằm Đường Tuế.

“Chính là muốn anh giúp tôi... xoa bụng đó!”

Chạm phải ánh mặt hung ác nham hiểm của anh, Đường Tuế run lên, giọng điệu cũng run theo.

Soạt, Đường Tuế nhanh chóng nhắm mắt lại.

Bàn tay nhỏ non mềm nắm chặt bàn tay lớn của Tống Tinh Dã, đặt lên bụng mình.

“Mau xoa...”

Có chút hung dữ nhỏ xíu xìu xiu.


Chỉ trong chốc lát, Tống Tinh Dã thấy da thịt trắng noãn của cô bị mình xoa đỏ.

Chỉ có điều hình như Đường Tuế không có cảm giác gì, cô vẫn nhắm mắt, lông mi dài khẽ run rẩy.

Làn da dưới bàn tay non mềm trơn nhẵn làm Tống Tinh Dã theo bản năng không dám dùng sức, anh cảm thấy cô như một con búp bê, sơ ý một chút thôi là sẽ bị anh làm hỏng ngay.

Đường Tuế nhắm mắt rất chặt, lồng ngực cũng đập bum ba bum như cái bụng nhỏ.

Cô có thể cảm giác được ánh mắt sắc bén của Tống Tinh Dã vẫn luôn nhìn chằm chằm mình.

Hu hu hu.

Ánh mắt Tống Tinh Dã thật sự rất đáng sợ.

Sao còn chưa thông báo nhiệm vụ hoàn thành!

Tống Tinh Dã nghe được tiếng hít thở nhẹ nhàng của cô, ngón tay dần ngừng lại.

Vậy mà... thiếp đi rồi.


Vừa định duỗi tay gọi Đường Tuế dậy.

Lại thấy Đường Tuế đang nằm bỗng nhiên mở mắt ra, cô sốt sắng vươn tay ngăn lại.

“Đùng...”

Tay Đường Tuế vỗ lên lưng Tống Tinh Dã.

“A...”

Đôi mắt hạnh của Đường Tuế dầm dề, khiếp đảm nhìn Tống Tinh Dã.

Rồi lại giơ cái tay nhỏ đỏ rực của mình ra, giọng nói lắp bắp.

“Đau quá, tôi không cố ý.”

Tống Tinh Dã mặt không cảm xúc nhìn cô chằm chằm, mặt mày mang theo một cỗ hung tàn.

Đường Tuế rũ tay xuống, hai tay chống lên giường, cẩn thận lùi về sau.