Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi

Chương 22: Thiếu niên cố chấp (22)



Một mặt là cô ta có thể ở bên loại người cao quý như Tống thiếu gia, vô cùng hãnh diện.

Dù sao một thiên kim tiểu thư như Đường Tuế cũng không được Tống thiếu gia thích.

Vậy có thể thấy cho hơn Đường Tuế nhiều.

Chẳng qua là xuất thân của Đường Tuế tốt hơn cô ta một chút thôi.

Mặt khác, trong lòng Chu Khả Nhân cũng rất lo lắng.

Suy cho cũng cô ta cũng cướp đi người Đường Tuế thích, hồi cô ta còn làm hầu gái ở nhà họ Đường đã nghe được rất nhiều lời đồn đại về Đường Tuế.

Phải biết rằng, Đường Tuế là người không thể chọc vào.

Sợ Đường Tuế sẽ không bỏ qua cho mình, cô ta lập tức nắm chặt tay Tống Minh Trì, nước mắt cũng chảy dài xuống.

"Em sợ."

Chu Khả Nhân sợ hãi núp sau lưng Tống Minh Trì!

Thấy Chu Khả Nhân như vậy, trong lòng Tống Minh Trì nổi lên sự thương tiếc, anh ta nhíu mày, định trách mắng Đường Tuế.

Lại thấy Đường Tuế đứng lên, lướt qua bọn họ, sau đó chạy đi như con én nhỏ.

"Tống Tinh Dã.”

Đường Tuế đứng trước mặt Tống Tinh Dã với đôi mắt sáng lấp lánh.

Ánh mắt vẫn luôn dừng trên tay Tống Tinh Dã.

Anh đang cầm một que kem, là vị dâu tây cô thích.

"Cái này cho tôi hả?"

Đường Tuế duỗi cánh tay nhỏ nhắn qua.


Lúc đó anh nhìn thấy đôi tình nhân bên cạnh mua nên anh cũng mua theo.

Sau khi mua xong mới nhận ra mình mua cái này làm gì.

Đang do dự không biết có nên ném đi không thì không ngờ Đường Tuế đã nhìn thấy anh từ đằng xa.

Đúng là con mèo ham ăn.

"Ừ."

Tống Tinh Dã nhét que kem vào trong tay cô.

"Ăn đi."

Cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn của Đường Tuế cầm nó lên bắt đầu ăn.

Cắn một miếng, hạnh phúc đến híp mắt.

"Anh cũng ăn đi."

Nói xong, Đường Tuế liền đưa que kem đến bên miệng Tống Tinh Dã, chớp chớp đôi mắt trong suốt nhìn anh.

"Tôi không thích ăn đồ ngọt."

Yết hầu Tống Tinh Dã khẽ nhúc nhích, anh đi đến cạnh cô.

"Còn muốn ăn gì không, tôi mua cho cô."

Đường Tuế nhanh chóng đuổi theo anh: "Tôi muốn ăn bánh kem phô mai, ăn bắp rang bơ, còn muốn uống trả sữa nữa."

Tống Minh Trì biến sắc, như thể anh ta không thể tin được những gì mình nhìn thấy.

Nếu trước kia Đường Tuế hành động như thế này, chắc chắn anh ta sẽ nghĩ cô đang lạt mềm buộc chặt.

Đường Tuế lợi dụng Tống Tinh Dã để làm anh ta ghen, để anh ta thích.


Tống Minh Trì chợt buông tay Chu Khả Nhân ra, tiến lên phía trước hai bước, duỗi tay nắm lấy cánh tay Đường Tuế.

"Đường Tuế, cô đây là có ý gì, cô với đứa con hoang... Tống Tinh Dã này có quan hệ gì."

Mặt Tống Minh Trì đen như đáy nồi, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Đường Tuế.

"Bọn tôi có quan hệ gì thì liên quan gì đến anh?”

Đường Tuế thử hất tay Tống Minh Trì ra, nhưng lực tay anh ta khá lớn, cộng thêm khí vận của nam chính nên cô không thể dùng pháp thuật cũng không tránh được.

“Buông ra.”

Tống Tinh Dã quay lại, duỗi tay nắm lấy cánh tay Tống Minh Trì.

Xương tay Tống Minh Trì bị siết chặt, cuối cùng anh ta không chịu nổi nữa, đành phải buông lỏng tay ra.

Đường Tuế nhìn que kem rơi trên đất, vành mắt hồng hồng.

"Rơi mất rồi."

Cô ngẩng đầu nhìn Tống Tinh Dã.

"Lát nữa mua cái khác."

Tầm mắt Tống Tinh Dã lại dừng trên cổ tay trắng nõn của cô, có một vệt đỏ nhìn rất đáng sợ.

"Bây giờ mua luôn đi." Đường Tuế nhíu mày, cô mới kịp cắn một miếng.

Tống Tinh Dã khẽ gật đầu, gọi dì lao công đến dọn dẹp rồi mới nắm tay Đường Tuế bắt đầu đi mua đồ ăn.

Sắc mặt Tống Minh Trì như chìm trong nước, đứng im tại chỗ.