Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi

Chương 5: Thiếu niên cố chấp (5)



Cô đang ăn vui vẻ thì có một nữ sinh mặc đồ hầu gái bưng một bàn bánh gato lại, Đường Tuế nhìn thấy lập tức tránh ra để cô ta có thể trưng bánh.

Nhưng cô vừa tránh, bánh gato trong tay nữ sinh trước mắt, soạt một cái, ập về phía cô.

Đường Tuế chuẩn bị tránh ra theo bản năng.

Luân Hồi Kính: Bám theo nội dung cốt truyện, không được tránh bánh gato của nữ chính.

Nội dung cốt truyện bị điên à!

Đường Tuế cắn môi, đành phải đứng bất động.

Bánh gato ập lên người cô, dính đầy váy trắng.

Cô cúi đầu, bên trong ánh mắt sáng như sao xẹt qua một chút tiếc nuối.

Nhiều bánh gato ngon như vậy! Mà không thể ăn.

Đường Tuế còn chưa nói gì thì... nữ sinh trước mặt bị dọa đến hất khay trong tay ra, cả người lảo đảo ngã quỳ dưới đất, bộ dạng hoảng sợ, như Đường Tuế đang bắt nạt cô ta vậy.

“Đại tiểu thư, thật xin lỗi, tôi không cố ý, tôi giúp cô lau sạch.”

“Xin cô đừng sa thải tôi, cầu xin cô.”

“Hiện giờ mẹ tôi còn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, tôi thật sự rất cần công việc này."

“Đại tiểu thư, là lỗi của tôi, tôi thật sự biết lỗi rồi.”

Thiếu nữ ngồi quỳ dưới đất, đôi mắt trong suốt như nai con đầy ắp nước, bởi vì lo sợ mà hàm răng trắng bóc cắn chặt môi dưới.


“Còn cách nào được! Ai bảo người cô gái đắc tội là Đường Tuế đâu? Ngang ngược vô cùng.”

“Chậc chậc chậc, xui xẻo rồi.”

“Nếu bình thường thì... Đường Tuế cũng không bỏ qua cho cô gái kia, huống hồ chi hôm nay là sinh nhật cô ta, làm cô ta xấu mặt, cô gái kia nhất định càng xui xẻo thêm.”

Những người xung quanh bắt đầu bàn tán sôi nổi, nhưng lại không có ai tiến lên nói gì cả.

Đường Tuế đứng trơ ra, hơi không hiểu thao tác này của nữ chính Chu Khả Nhân.

Cô có làm cái gì đâu, sao bộ dạng thê thảm của cô ta cứ như cô bắt nạt cô ta vậy.

“Cô...”

Đường Tuế vừa mới há mồm, định để cô ta lui đi.

“Đường Tuế, cô câm miệng cho tôi.”

Bỗng nhiên Tống Minh Trì vọt đến, che chắn trước mặt Chu Khả Nhân.

“Cô cần gì ép người quá đáng như thế, người ta đã xin lỗi cô rồi, cô còn định thế nào nữa?”

Tống Minh Trì nói xong, khinh miệt liếc nhìn váy Đường Tuế.

“Chỉ là một cái váy bị bẩn mà thôi, cô ấy phải ở đây để cô nhục mạ sao?”

Trong lúc nói chuyện, Tống Minh Trì vươn tay kéo Chu Khả Nhân ngồi quỳ dưới đất lên.

“Cảm ơn anh.”

Giọng Chu Khả Nhân nhỏ như muỗi, nước mắt lưng tròng nhìn Tống Minh Trì.

Từ trước đến này cô ta chưa từng được ai bảo vệ như thế.

“Em đi theo tôi.”

Tống Minh Trì nhìn bộ dạng điềm đạm đáng yêu của cô ta, trong lòng đột nhiên co rút lại, dù mới lần đầu gặp mặt, cũng không muốn nhìn cô ta chịu ấm ức.

Tống Minh Trì không chờ Chu Khả Nhân trả lời, trực tiếp kéo tay cô ta rời đi dưới ánh mắt nóng bỏng của mọi người.

Đường Tuế đờ đẫn cúi đầu, nhìn bộ váy nhơm nhớp của mình.

Luân Hồi Kính: Trước khi độ hảo cảm của Tống Tinh Dã đạt đến 60, cô chỉ là một người công cụ thôi.

Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, lập tức đuổi theo bọn họ.

Đường Tuế:...

Không muốn.

Luân Hồi Kính: Điện giật, 3,2…

Đường Tuế nghe vậy, thân thể nhỏ yếu chao đảo một cái, vội vàng đuổi theo.

Ngờ đâu, đã quá thời gian, đến khi cô đứng trong mưa to, điện giật đã đến.