Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi

Chương 7: Thiếu niên cố chấp (7)



Tống Tinh Dã bị sặc, vươn tay đẩy Đường Tuế ra.

Đường Tuế bị đẩy ngã xuống đất, cốc thủy tinh kia cũng lăn lộn trên mặt đất, chạm đến cái tủ mới dừng lại.

"Đau quá."

Đầu của Đường Tuế bị đập vào vách tường, cô hơi khiếp đảm mà nhìn Tống Tinh Dã.

Tống Tinh Dã ngồi trên giường, lạnh lùng nhìn Đường Tuế.

Chờ cô giở trò.

Mắt anh thâm trầm u ám như vực sâu không đáy, hiện lên màu đỏ tươi âm lãnh, như dã thú đang ẩn nấp, chỉ cần bất cẩn chút thôi cũng sẽ bị xé nát thành từng mảnh.

Đường Tuế thầm sợ hãi, trốn về sau theo bản năng, làn váy dài cũng vì động tác của cô mà bị vén lên, lộ ra bắp chân trắng nõn.

Ánh mắt Tống Tinh Dã hơi trầm xuống, rơi vào trên bắp chân của cô.

Đường Tuế phát triển vô cũng tốt, đặc biệt là một thân da thịt trắng tuyết này, càng thu hút sự chú ý của người khác.

Ánh mắt của anh thật sự quá mức chăm chú nóng bỏng.


Cuối cùng chỉ còn thấy bàn chân trắng như ngọc lộ ra ngoài, soạt một cái, bàn chân nhỏ cũng bị thu vào.

Cô cúi đầu, bàn tay nhỏ trắng noãn níu lấy váy, giọng nói yếu ớt: “Tôi không cố ý.”


“Rốt cuộc tiểu thư muốn làm gì?”

Đường Tuế liếm môi dưới: “Tôi chỉ muốn đến chăm sóc anh.”

Ánh mắt trong trẻo xinh đẹp lạnh lùng của Tống Tinh Dã nhìn cô một cái rồi nhanh chóng thu lại, tiếp tục nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần.

Chăm sóc để anh sặc chết à?

Đường Tuế đứng lên, vừa mới định rời đi thì.

Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ chưa hoàn thành, Tống Tinh Dã chưa cảm nhận được sự quan tâm, sẽ bị điện giật đó nha.

Đường Tuế:...

Cô trộm liếc nhìn Tống Tinh Dã đang nằm trên giường một cái, so với anh thì, điện giật đáng sợ hơn.

Không muốn trải nghiệm thêm lần nào nữa.

Cô đè nén sự sợ hãi, mím đôi môi như thạch rau câu, lần nữa đến bên giường Tống Tinh Dã.

Bàn tay nhỏ nhắn trắng noãn sờ lên trán anh.

“Hình như anh phát sốt lại rồi.”

Tống Tinh Dã nhắm mắt lại không để ý, đúng là nói nhảm mà.

“Haizz.”

Đường Tuế khẽ thở dài một hơi.

Ngẫm lại, cũng không còn cách nào, chỉ đành hy sinh bản thân thôi.

Cô là nhân sâm trăm vạn năm, linh hồn trải qua tu bổ ngay cả thân thế đang trú ngụ này cũng được linh hồn cô thẩm thấu, rất bổ dưỡng.

“Aishh...”

Đường Tuế ngẫm một lát, vươn cánh tay nhỏ trắng noãn của mình đến trước mặt Tống Tinh Dã.

Mũi Tống Tinh Dã đánh hơi được hương thơm, anh mở mắt ra, trông thấy cánh tay nhỏ ở trước mặt mình.

Khuôn mặt nhỏ của Đường Tuế phồng lên, đầy oan ức nhìn Tống Tinh Dã, đến khi va vào con người âm lãnh của Tống Tinh Dã, cô mới rụt lại.

Lông mi dài tinh tế mang theo giọt nước mắt, run rẩy muốn rơi xuống.

“Làm gì?”

Đối mặt với Đường Tuế như vậy, Tống Tinh Dã căn bản không tìm được manh mối, không biết ả phụ nữ này rốt cuộc muốn làm gì.

Lòng anh bực bội không hiểu được.

“Tôi cho anh liếm một cái.”

Đường Tuế nói xong, lại vươn cánh tay nhỏ trắng noãn của mình tới trước mặt Tống Tinh Dã.

Tống Tinh Dã híp mắt lại, cũng không chạm vào.

“Liếm một cái đi! Cái này rất bổ đó.”

Đường Tuế lại tiến về trước mấy bước, cánh tay di động kề đến môi anh.

Tống Tinh Dã:???

Nhìn chuỗi hành vi thiểu năng này của Đường Tuế.

Mẹ nó, bị điên à.

Hai người cứ mãi giằng co dây dưa như vậy, ngay khi Đường Tuế cảm thấy cánh tay nhỏ của mình vô cùng mỏi, lại thấy Tống Tinh Dã bỗng nhiên chụp lấy cánh tay nhỏ của cô.