Xuyên Nhanh Làm Một Người Cha Tốt

Chương 8



08.

Gia cảnh của Tần Tùng tốt hơn nguyên chủ rất nhiều, cha mẹ còn sống, nhà xây cũng lớn có không ít phòng, Tần Tùng còn có một người anh đang ra ngoài làm việc, hiện tại thì vẫn chưa chia nhà, Tần gia mở một cửa hàng tiện lợi, cũng là cửa hàng duy nhất ở thôn Thanh Thủy, cửa hàng do cha mẹ Tần Tùng lo liệu. Bây giờ Tần Tùng không có việc làm, gia đình hắn sống dựa vào cha mẹ.

Mấy năm gần đây Tần Tùng cũng cưới được một cô vợ, là người ở thôn kế bên, sinh ra một cô con gái, cô bé bây giờ cũng được mười hai tuổi, đang học lớp sáu.

Hai người có thể trở thành anh em không phải không có điểm chung.

Cả hai đều thích đánh đập trẻ em.

Nguyên chủ nghiêm khắc với Trương Tử Hạo một lời không hợp thì đánh, thề rằng sẽ dạy Trương Tử Hạo thành tài.

Mà Tần Tùng thì lại không thích con gái, máu trọng nam khinh nữ ăn sâu vào trong người hắn, mấy năm nay lại không thể sinh thêm đứa con trai nên đối với vợ và con gái rất bất mãn, khi cãi nhau với vợ tâm tình không tốt thì lập tức đánh đập vợ con, nhất là con gái.

Nhắc đến thì hắn ta cũng là một người thối nát.

Suy nghĩ một chút, Trương Viễn Tiêu hỏi: - "A Tùng, gần đây cậu còn đánh An An sao?"

An An, Tần An, chính là con gái của Tần Tùng, nghe nói là tên do mẹ con bé đặt.

Tần Tùng cầm chổi quét trái cây thối rữa trên mặt đất, thuận miệng đáp: - "Đánh chứ, cậu không biết con bé chết tiệt đó phiền phức như thế nào đâu. Nó vậy mà muốn học trung học cơ sở, cậu nói xem nó chỉ là một đứa con gái, là thứ hàng lỗ vốn, sau khi lớn lên còn gả ra ngoài ở nhà người khác, vậy mà nó còn muốn tiếp tục đi học, dựa vào cái gì mà lão tử phải cho nó đi học, còn không bằng bây giờ ra ngoài làm việc, ít nhất trước khi lập gia đình có thể kiếm tiền báo đáp lão tử. Nhưng con nhỏ đó cố chấp, thế nào cũng không chịu, tôi đánh cỡ nào cũng không ăn thua, cả mẹ nó cũng theo nó làm loạn".

Trương Viễn Tiêu nhíu mày, rất là không thích những lời hung ác Tần Tùng nói về An An, nói thật thì Tần Tùng còn đối xử với người anh em này tốt hơn là con gái.

Anh hỏi: - "Điểm số của An An thế nào?"

Tần Tùng thản nhiên nói: - "Đều là hạng nhất, chính bởi vì thành tích tốt nên mới cho nó thêm kiêu ngạo. Cậu nói xem một đứa con gái cuối cùng cũng gả ra ngoài như nó, đi học thì có ích lợi gì? Có thể kiếm tiền cho lão tử hay là cho lão tử ăn no?"

"A Tùng, suy nghĩ này của cậu sai rồi. Đi học rất có lợi, bằng không sao quốc gia lại bắt buộc đi học chứ, thành thật mà nói nếu cậu không cho An An đi học là hành vi bất hợp pháp. Thực ra thì con trai và con gái đều giống nhau, miễn là cậu thật lòng đối xử tốt với nó, tôi tin là hầu hết bọn trẻ sẽ không phải là sói mắt trắng, cậu đối xử tốt với con bé thì con bé sẽ đối xử tốt với cậu".

Tần Tùng nở nụ cười, hỏi ngược lại: - "Nếu Trương Tử Hạo nhà cậu là con gái thì cậu cũng để nó đi học sao?"

Trương Viễn Tiêu nói chắc nịch: - "Đi chứ!"

Tần Tùng cười cười, cũng không tin.

Trương Viễn Tiêu câm lặng, cũng biết là lấy cách làm trước kia của nguyên chủ mà bây giờ lại nói ra những lời này thì không thuyết phục.

Trầm ngâm một lúc, anh nói: - "A Tùng à, bây giờ tôi nghĩ là những hành động và suy nghĩ trước đây của tôi đều sai rồi".

Trương Viễn Tiêu tìm một bãi đất trống sạch sẽ ngồi xuống: - "Mẹ Hạo Hạo đi rồi, tôi cũng chỉ còn lại một mình Hạo Hạo, tôi có yêu cầu rất nghiêm khắc và cũng giám sát nó rất chặt chẽ, là mong nó thành tài không bị lạc lối, nhưng mà ngàn vạn lần tôi không nên lúc nào cũng đánh Hạo Hạo. Rõ ràng tôi muốn thằng bé sẽ tin tưởng tôi, yêu thương tôi, sẽ làm nũng với tôi, nó sẽ tin tưởng tôi vô điều kiện, tôi cũng tin tưởng thằng bé vô điều kiện, quan hệ cha con hẳn là quan hệ thân thiết nhất trên thế giới. Vậy mà tôi lúc nào cũng đánh Hạo Hạo, không nói chuyện với nó, bây giờ Hạo Hạo rất sợ tôi, ánh mắt nhìn tôi cũng trở nên xa lạ, tôi thật sự rất sợ, tôi sợ có một ngày thằng bé nhìn tôi như một người xa lạ, thậm chí là giống như một kẻ thù. Nhưng mà rõ ràng là tôi thương yêu Hạo Hạo mà".

end 08.