Xuyên Nhanh: Mỹ Nhân Có Độc

Chương 66: (15) Diễn viên nổi tiếng



Editor + beta: 🌼ℓσℓιsα🌼

Tiêu Sách bị phạt quỳ, theo sau Tiêu Văn bị nhốt trong từ đường và quỳ suốt một đêm.

Tiêu Sách và Tiêu Văn là hai người đàn ông có tính cách hoàn toàn khác nhau, Tiêu Văn quỳ ở từ đường, nếu như có thể lười thì sẽ lười, còn Tiêu Sách thì tương đối nghiêm túc và cố chấp, bảo anh quỳ thì anh sẽ quỳ thẳng trước bài vị tổ tiên cả một đêm, hôm sau cha mẹ đến xem thì hai chân anh đều đã bị sưng huyết cứng đờ, muốn duỗi thẳng ra cũng khó khăn, phải mất một lúc lâu thì anh mới có thể khôi phục lại được một chút cảm giác bằng cách ấn vào đầu gối.

Lâm Thục Thanh gấp đến mức lau nước mắt: “Sao con lại ngốc như vậy, không biết lén nghỉ ngơi một chút hay sao?”

Tiêu Quốc Lâm nói: “Hừ, cũng đáng lắm, biết rõ thân phận nhạy cảm của Diệp Trăn mà vẫn còn tiếp xúc thân mật với cô ta, nó nên sớm biết sẽ có ngày hôm nay!”

Lời nói của ông khiến cho Lâm Thục Thanh không hài lòng, tức giận nói: “Ông cũng biết lý do tại sao Tiêu Văn và Diệp Trăn ly hôn mà, Diệp Trăn không làm sai gì cả, cho dù con trai tôi và Diệp Trăn có thân thiết hơn nữa thì cũng không đến mức bị phạt! Rõ ràng là lỗi của đàn ông các người, còn không cho phụ nữ chúng tôi có vài người bạn nam?”

Bà cũng đã xem đoạn video do Diệp Trăn đăng tải, mặc dù bà và Tiêu Văn là người một nhà, nhưng bà lại càng đứng về phía Diệp Trăn hơn, ai đã cho làm cô ấy trở thành một người phụ nữ, còn có cả người chồng trước nữa? Khi còn trẻ, bà cũng đã từng gặp qua chuyện này, cũng may là bà đủ thông minh để kịp thời đuổi hết lũ yêu tinh đó đi!

Tiêu Quốc Lâm phất tay: “Như vậy cũng không được, Diệp Trăn là vợ trước của Tiêu Văn, đó cũng là chị dâu thứ ba của Tiêu Sách, muốn kết giao với nó thì phải có chừng mực!”

Lâm Thục Thanh bất mãn, còn muốn nói thêm, Tiêu Sách chỉ có thể nói: “Cha mẹ đừng nói lung tung nữa, con muốn đi gặp ông.”

Tiêu Quốc Lâm và Lâm Thục Thanh chỉ có thể dừng lại câu chuyện, đỡ Tiêu Văn đi gặp ông cụ.

Ông cụ đã dậy rồi, vừa ăn sáng xong và đang đọc báo ở trong phòng làm việc, lúc Tiêu Sách đi vào thì đã miễn cưỡng không cần người nâng đỡ, anh bảo cha mẹ đợi ở bên ngoài rồi tự mình đi vào trong gặp ông.

Ông đang đeo kính đọc sách, khi nhìn thấy Tiêu Sách bước đi thong thả, ông hừ một tiếng thật mạnh.

Tiêu Sách nói: “Ông ơi.”

Ông đóng tờ báo lại, đôi mắt khôn khéo sắc bén có thể nhìn thấu sự đời: “A Sách, từ nhỏ cháu đã lớn lên ở bên cạnh ông, ông còn hiểu rõ cháu hơn cả cha mẹ cháu, cháu nói thật cho ông biết, chuyện xảy ra tối hôm đó có thật sự là hiểu lầm giống như trong tin tức hay không?”

Tiêu Sách cúi đầu, tròng kính mỏng che hết ánh sáng ở trong đáy mắt anh: “Thông tin không được đầy đủ ạ.”

Ông gật đầu: “Hừ, cháu giải thích rõ ràng cho ông.”

Tiêu Sách nói: “Bên ngoài vẫn luôn có những tin đồn về mối quan hệ giữa cháu và chị ba, vốn dĩ chúng cháu cũng không quá quan tâm đến việc đó, sau đó ở hậu trường Giải Kim Tượng, người phụ nữ của anh ba, Dương Nhược Nhược lại dám làm cho chị ba bị xấu mặt, còn thuận tiện chụp một vài tấm ảnh lúc cháu giúp chị ba để chứng minh cho những tin đồn đó, mặc dù đã bị chị ba nhìn ra được và đã giảm thiệt hại đến mức thấp nhất, không tạo ra hậu quả không thể cứu vãn gì. Nhưng sau đó cẩn thận suy nghĩ lại, nếu như cứ luôn mặc kệ anh ba và Dương Nhược Nhược thì sẽ chỉ xảy ra nhiều chuyện hơn chứ không thể nào ít đi được.”

Ông híp mắt lại ừ một tiếng.

Tiêu Sách lại nói: “Lần này ra nước ngoài, cháu không ngờ anh ba sẽ thật sự ra tay đối phó với bọn cháu, chị ba rất tức giận, cháu cũng không ngờ anh ấy lại thật sự muốn đẩy bọn cháu vào chỗ chết, hoàn toàn không màng đến tình nghĩa trước đây, ngay cả thể diện của Tiêu gia cũng khó mà giữ được……”

“Trước đó cháu đã biết video có tồn tại?”

“Cháu không biết.” Tiêu Sách nói, “Cháu cũng chỉ mới xem video trước mấy chục phút trước khi nó được tung ra, chị ba nói, chị ấy chỉ muốn sống cuộc sống của riêng mình, không muốn đi đến bước đường này, nhưng chị ấy cũng không muốn những thành tích nỗ lực của mình bị hủy hoại trong tay anh ba và Dương Nhược Nhược, bị bọn họ dẫm đạp dưới chân mà tùy ý nghiền nát. Chị ba cũng coi như là tận tình tận nghĩa đối với anh ba, nhưng anh ba lại nhiều lần bức ép, sỉ nhục chị ấy hết lần này đến lần khác chỉ vì một người phụ nữ ở bên ngoài……”

Nói như vậy, Diệp Trăn là bị dồn vào đường cùng, vừa tức vừa hận dưới sự lựa chọn duy nhất.

Ông nhìn Tiêu Sách: “Cháu và Diệp Trăn tốt nhất là đừng nên tiếp xúc với nhau.”

Tiêu Sách nói: “Ông nội, cháu rất ngưỡng mộ chị ba, chị ấy kiên cường tự lập, hơn nữa bọn cháu còn tiếp xúc trong khoảng thời gian trước, bọn cháu là bạn tốt.”

“Sau này hãy chấm dứt đi, dù sao thì nó cũng từng là vợ của anh ba cháu, nói ra thì bên ngoài sẽ đồn đãi không tốt.”

“Nhưng nếu như thật sự cắt đứt liên lạc với chị ba chỉ vì lời đồn ở bên ngoài thì ngoại giới sẽ nói rằng cháu thật sự có cái gì đó với chị ấy cho nên mới phải tránh nghi ngờ?” Tiêu Sách nhẹ nhàng nói, “Ông cứ yên tâm, cháu có chừng mực.”

Chân của Tiêu Sách phải nghỉ ngơi hai ngày mới tốt hơn, trong khoảng thời gian này, anh gọi điện thoại cho Diệp Trăn, nói rằng việc trong nước đã giải quyết gần hết, hỏi cô khi nào mới trở về? Diệp Trăn nói cô đã hoãn công việc lại nửa tháng và đang chuẩn bị ra nước ngoài nghỉ ngơi một thời gian, nửa tháng sau đó Tiêu Sách cũng không được nghỉ ngơi tốt, luôn mơ thấy chị ba của mình mặc váy dài đi tới đi lui ở trước mặt anh, mơ thấy anh phi nước đại với đôi chân dài quyến rũ ấy trên lưng, nhưng khi tỉnh dậy thì chỉ có một mình, anh chỉ có thể lật xem hình của cô để giải toả, tưởng tượng ra khuôn mặt ửng hồng khi động tình của người phụ nữ, sau đó anh càng thêm không thỏa mãn và càng muốn có được cô hơn.

Trong khoảng thời gian này, ông cụ bảo Lâm Thục Thanh sắp xếp đối tượng kết hôn cho Tiêu Sách.

Sáng sớm, Lâm Thục Thanh liền suy nghĩ, cũng đã giới thiệu vài cô gái nhà danh môn khuê tú cho Tiêu Sách, nhưng đáng tiếc là Tiêu Sách đều từ chối, rất khó để gặp mặt một lần, dù bà có nói như thế nào thì anh cũng không nghe!

Lần này ông cụ lên tiếng, để xem anh còn dám từ chối bà như thế nào! Bà trực tiếp cầm vài tấm ảnh cho Tiêu Sách chọn, “Dù sao thì tối mai con cũng phải đi gặp mặt một lần.”

Tiêu Sách nói: “Không gặp.”

Lâm Thục Thanh liền nói: “Đây là ý của ông con, nếu như con không gặp, vậy thì con tự đi nói với ông đi!”

“……”

Tiêu Sách đi gặp ông cụ, nói anh muốn lấy sự nghiệp làm trọng, dù sao thì anh cũng chỉ mới hai mươi sáu tuổi, không vội kết hôn, huống chi ở trên anh còn có một người anh thứ tư đang độc thân.

Ông nhìn anh cười cười: “Bất kỳ người phụ nữ nào mà mẹ cháu sắp xếp cho cháu đều có thể gả vào Tiêu gia của ông, nhưng chỉ có một người là không được.”

Trong lòng Tiêu Sách lộp bộp, nhưng trên mặt lại không để lộ một chút nào, nhìn ông cụ.

Ông cụ nói: “A Sách, ông đã nhìn cháu lớn lên.”

Tiêu Sách nhíu mày nói: “Ông nội, chỉ là cháu không muốn kết hôn sớm.”

Ông lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Người phụ nữ kia vừa nhìn đã biết là không có tình cảm gì với cháu, cháu đừng chấp mê bất ngộ nữa. Hãy yên tâm kết hôn và đừng nghĩ đến chuyện khác.”

Khi Tiêu Sách bước ra khỏi phòng ông cụ, khuôn mặt dịu dàng trông rất là âm trầm, Lâm Thục Thanh cũng sửng sốt khi nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Tiêu Sách, lo lắng hỏi anh: “A Sách, con làm sao vậy?”

Tiêu Sách nâng kính lên, vẫn thâm trầm như cũ, phảng phất như bay vạn dặm sương lạnh: “Mẹ, mẹ đừng sắp xếp mấy cuộc hẹn hò cho con, cho dù đó là lời của ông.”

Anh luôn luôn dịu dàng nghe lời, là đứa cháu ngoan ngoãn trong mắt người Tiêu gia, là đứa con ngoan ngoãn trong mắt nhà người khác, bây giờ giọng nói mang hàm ý tức giận ra lệnh như vậy không khỏi khiến cho người ta sửng sốt, Lâm Thục Thanh ngẩn ngơ nói: “A Sách, có phải ông đã nói gì với con hay không?”

Anh nheo mắt, dạo bước rời đi.

Lâm Thục Thanh bị hoảng sợ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể trở về nói với Tiêu Quốc Lâm, Tiêu Quốc Lâm thật sự không có kiên nhẫn đối với những việc này, huống chi Tiêu Sách mới bao nhiêu tuổi? Vậy mà đã vội vàng kết hôn làm cái gì! Dù sao thì ông cũng không vội ôm cháu, nói vài câu rồi đuổi Lâm Thục Thanh đi, bà tức giận lại đi tìm Tiêu Sách thì mới biết anh đã đến công ty.

Tiêu Sách rất bận, bận công việc, bận đầu tư, bận phát triển thế lực của bản thân.

Anh lén lút thành lập một công ty đầu tư, thu mua một số phương tiện truyền thông và cố gắng phát triển thành một phương tiện truyền thông chính thống, anh bắt đầu tạo ra rạp chiếu phim thuộc về Thịnh Thế……

Lúc trước anh không quan tâm quá nhiều về giới nghệ sĩ này, bây giờ đại triển quyền cước, bận đến mức chân không chạm đất, thời gian về nhà tự nhiên cũng ít đi, ngay cả điện thoại trong nhà gọi đến cũng chỉ có mấy chục giây đã tắt máy, nói đơn giản chính là những cái đó, bảo anh nhanh chóng tìm bạn gái, nhanh chóng kết hôn, sau khi anh yên ổn thành lập gia đình thì lúc đó bọn họ sẽ mặc kệ anh……

Tiêu Sách không muốn nghe một chút nào.

Chỉ có một người phụ nữ mới có thể thật sự làm cho anh hưng phấn.

Ông cụ nghe nói về hành động của Tiêu Sách, vẻ mặt thờ ơ nhưng thật ra cũng không nói gì nhiều, hỏi ngược lại: “Bây giờ Diệp Trăn đang ở đâu? Bảo nó đến gặp tôi.”

Thư ký nói: “Nghe nói Diệp tiểu thư vốn chuẩn bị ra nước ngoài ở nửa tháng, nhưng đến nay đã hơn một tháng mà cô ấy vẫn chưa trở về, nghe nói cô ấy đã tắt điện thoại, ngay cả người đại diện cũng không liên lạc được. Ngài cứ yên tâm, tôi sẽ liên lạc với cô ấy ngay khi Diệp tiểu thư trở về.”

Ông nhẹ gật đầu, ừ một tiếng.

Thời gian một tháng cũng đủ để những vụ lùm xùm đó hạ nhiệt, cũng đủ để cho Tiêu Văn và Dương Nhược Nhược dưỡng thân, sinh long hoạt hổ.

Dương Nhược Nhược đã mang thai hơn sáu tháng, con của cô chính là con trai, tuy đã trải qua hai biến cố nhưng bác sĩ nói rằng thai nhi thật sự rất kiên cường, tuy hơi suy yếu nhưng chỉ cần cơ thể mẹ bồi bổ nhiều hơn là sẽ quay trở về như lúc ban đầu, về sau cứ chăm sóc tốt thì ba tháng hậu sinh sản chắc chắn sẽ không thành vấn đề.

Ngày nào Dương Nhược Nhược cũng rất buồn rầu, rất khổ sở, mỗi khi lén lút nhìn Tiêu Văn thì lại càng thêm bất mãn và phẫn hận. Nếu như không phải do Tiêu Văn thì cô sẽ không bị mọi người đòi đánh giống như hôm nay!

Gần đây Tiêu Văn cũng càng ngày càng không vừa mắt Dương Nhược Nhược, nếu như không phải do cô dụ dỗ thì anh sẽ không có ngày hôm nay, anh vẫn sẽ là tổng giám đốc của Thịnh Thế, vẫn là tam thiếu gia của Tiêu gia, vẫn là đối tượng hâm mộ của đám công tử kia, chứ không phải là giống như bây giờ, dù có tụ họp thì cũng không ai mong anh đến!

Dương Nhược Nhược giấu nỗi phiền chán ở trong lòng, nhưng Tiêu Văn lại để ở ngoài mặt, anh không phải là người đàn ông sẽ tự làm khổ chính mình, tâm trạng không tốt thì đương nhiên sẽ muốn lên cơn, hơn nữa anh còn thích ném đồ đạc trong khi anh tức giận, đồ vật trong nhà đều bị thay đổi mấy lần, tính tình lại càng thêm táo bạo. Lúc trước cha mẹ Tiêu Văn còn lo lắng cho anh bởi vì tình huống của Tiêu Văn ở trong bệnh viện quá nghiêm trọng, nghĩ muốn đưa anh về nhà, nhưng khi vừa nhìn thấy anh như vậy thì trái tim bọn họ lại lập tức lạnh lẽo, không muốn quan tâm một chút nào.

Mẹ Tiêu Văn khóc lóc một hồi, nói với Tiêu Văn: “Con bây giờ chính là ma quỷ! Chỉ là một Diệp Trăn thôi mà, các con nói chia là chia, nếu như con làm việc chăm chỉ thì ông sẽ tha thứ cho con, Thịnh Thế cũng sẽ là của con, nhưng con nhìn xem bây giờ con đang làm cái gì? Mỗi ngày trừ tức giận ra thì chính là tức giận, thậm chí cũng không thèm đi làm, ngay cả cha con cũng không quen nhìn thấy con sa sút như vậy, con còn trông chờ ông nội sẽ nhìn đến con hay sao?”

“Tiêu Văn, chỉ là một số việc nhỏ nhặt mà thôi, chờ khi con lớn mạnh rồi thì sẽ còn ai dám nói ra nói vào ở trước mặt của con? Tại sao con lại không hiểu cái gì hết vậy! Hơn nữa con của con cũng sắp chào đời rồi mà con còn như vậy, con sẽ làm cho nó nghĩ như thế nào về con? Còn có Diệp Trăn, nếu như nó biết con như thế này thì nó sẽ nghĩ con như thế nào? Nó nhất định sẽ lén cười nhạo con!”

“Cô ta dám!”

Tiêu Văn nghĩ, anh thật sự không thể như thế này, anh còn có con, còn có cha mẹ, anh phải tỉnh lại! Anh tuyệt đối không thể để cho đôi nam nữ chó chết kia xem thường anh!

Mẹ Tiêu lập tức nói: “Mẹ đến chỗ cha con để xin một vị trí cho con, con đi làm trước, chờ làm tốt thì sẽ từ từ tiến lên, rồi mọi chuyện đều sẽ ổn thôi!”

Tiêu Văn thở dài đồng ý.

Diệp Trăn chơi ở bên ngoài hơn một tháng rồi mới bí mật trở về nước, cô ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, chị Lưu nổi giận đùng đùng đến tìm cô.

“Nói nửa tháng là nửa tháng, sao em dám cho mình đi nghỉ dài như vậy hả? Em có biết là chị đã mệt chết chỉ để lo mọi việc chu toàn cho em hay không!”

Diệp Trăn lấy món quà cô đã mua ở bên ngoài ra đưa cho chị Lưu: “Chị Lưu, xin chị bớt giận, tất cả mọi thứ trong cái vali này đều là quà em mang về cho chị!”

Chị Lưu hừ một tiếng, không thể mua nhiều được.

Diệp Trăn nói: “Lúc trước tin tức quá ồn ào, em cũng không tiện ra ngoài để chiếm sự nổi bật, nên em chỉ có thể tránh đi.”

Chị Lưu thở dài, từ sau khi Diệp Trăn ly hôn, cô ấy đã hành động dứt khoát và táo bạo hơn so với lúc trước, trực tiếp công khai loại video này, ngay cả cô cũng không dám nghĩ đến! Nhưng hiệu quả thật đúng là tốt ngoài dự đoán.

“Nghe nói Tiêu Văn và Dương Nhược Nhược đã ở trong bệnh viện một thời gian, sau đó cũng không nhìn thấy đâu nữa, mấy hôm trước chị nghe người ta nói, Tiêu Văn đã đi làm dưới quyền của cha anh ta, hình như là giám đốc quản lý một bộ phận.”

Diệp Trăn không quan tâm lắm, Tiêu Văn có ánh mắt rất cao, việc bắt đầu lại từ một vị trí nhỏ như vậy sau khi đã có một vị trí cao trong quá khứ thật sự rất khó khăn, hơn nữa anh ta cũng không còn nhỏ, đã sớm qua cái tuổi học tập từ tầng dưới chót từ lâu rồi, bây giờ như vậy, chỉ sợ anh ta sẽ phát điên.

Anh ta phát điên, Dương Nhược Nhược sẽ cảm thấy khó chịu.

Chị Lưu nói: “Em chuẩn bị bắt đầu công việc? Lần này không thể có thêm phiền phức.”

Diệp Trăn ừ một tiếng.

Chị Lưu đột nhiên nói: “Trăn Trăn, em và Tiêu tổng không có việc gì chứ?”

Diệp Trăn nói: “Không có việc gì, sao vậy?”

Chị Lưu nói: “Gần đây trong giới có tin đồn rằng gia đình Tiêu tổng đang sắp xếp một đối tượng kết hôn cho cậu ấy, có lẽ cậu ấy sẽ kết hôn.”

Diệp Trăn tỉnh ngộ "Ồ" một tiếng, “Tốt lắm, trong nhà sắp xếp đối tượng thì nhất định sẽ môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc.”

“Đừng đùa nữa, rốt cuộc em đang nghĩ cái gì?”

Diệp Trăn thật sự không có ý kiến ​​gì, cho dù Tiêu Sách không kết hôn thì cô cũng không thể kết hôn với anh được, và cho dù bọn họ có phát sinh quan hệ thì cũng phải giấu kín ở trong lòng.

Anh hiểu rõ hơn cô, nếu như mối quan hệ này bị bại lộ thì mọi thứ anh đã làm trước đây sẽ trở nên vô ích.

Hơn nữa bây giờ Diệp Trăn còn có nhiều việc quan trọng hơn, cô đã đi rất nhiều nơi ở nước ngoài, có nơi giàu có và cũng có những nơi cằn cỗi, ký chủ lại là người sống cô độc một mình, không vướng bận, sau khi cô chết thì cũng sẽ không có ai thừa kế số tiền ở trong thẻ, cho nên cô chuẩn bị cầm đi dùng vào những việc có ý nghĩa hơn.

Việc này cần một đối tác, nhưng tạm thời cô vẫn chưa tìm được người để có thể làm việc cùng.

Chị Lưu nhìn thấy thái độ thờ ơ của Diệp Trăn đã nhiều nên giờ phút này cũng cảm thấy quen rồi, có lẽ cô ấy đã từng có một lần thất bại trong hôn nhân nên cô ấy sẽ không còn cố gắng hết sức để nhìn vào tình cảm và các mối quan hệ với đàn ông như trước nữa, như vậy cũng tốt, ít nhất thì cô ấy sẽ không bị tổn thương một lần nữa.

“Đúng rồi, ông cụ Tiêu gia muốn gặp em, khi nào thì em qua?”

Diệp Trăn suy nghĩ một chút, "Ngày mai đi.”

Buổi tối Tiêu Sách đến, cô không biết anh vào bằng cách nào, nói tóm lại là trong lúc cô đang mê man ngủ, cô đã bị người đàn ông hung hăng đè dưới thân, bị anh chiếm hữu một cách cuồng nhiệt và mê loạn, anh đột nhiên đẩy vào, toàn thân cô đều run rẩy!

Tiêu Sách hôn cô, một tay nắm lấy hai bàn tay nhỏ bé của cô rồi áp lên đỉnh đầu, vỗ vào con thuyền nhỏ cô đơn của cô như một cơn mưa rền gió dữ.

Cô cười nhẹ, nâng đôi chân dài đặt lên vai người đàn ông, vào thời điểm cùng hung hăng kẹp chặt, “Cậu năm, cậu như vậy không thấy giống như là kẻ trộm hái hoa à?”

Hơi thở hưởng thụ của người đàn ông đặc biệt gợi cảm trong đêm tối, anh lật người cô lại, “Chị dâu tốt, thầy giáo nhớ chị.”

Diệp Trăn ngâm nga một tiếng, túm lấy đầu giường nói: “Ông gọi tôi đến Tiêu gia gặp ông, cậu đã nói gì với ông?”

Tiêu Sách nói: “Chị ba đừng sợ, ông vẫn chưa biết quan hệ của chúng ta.”

Diệp Trăn đột nhiên cười một tiếng, quay đầu lại: “Chúng ta là quan hệ gì? Chị dâu và em chồng, hay là thầy giáo và học sinh?”

Tiêu Sách cười khẽ, đôi mắt thâm thúy hơi cong lên: “Chị đã cảm nhận được thầy chưa? Chúng ta là quan hệ có thể thâm nhập lẫn nhau, là duy nhất của nhau.”

Diệp Trăn nheo mắt, quay đầu lại nhéo cằm người đàn ông một cái, cười khẽ: “Chỉ là giờ phút này.”

Anh tàn nhẫn, giọng nói của Diệp Trăn trở nên đứt quãng, cô rên rỉ, cười nhẹ, sự quyến rũ quanh quẩn bên tai anh ở trong đêm tối, làm cho anh càng thêm điên cuồng.

Trời gần rạng sáng, Diệp Trăn ngồi ở trong bồn tắm, tùy ý để cho người đàn ông rửa sạch cơ thể mình, cô chống tay lên mặt, híp mắt lại mơ màng sắp ngủ, giọng nói mềm mại bông khàn khàn, không còn lạnh lùng tao nhã giống như trước đây, ngược lại còn có thêm vài phần phong tình quyến rũ: “Đêm nay thầy giáo quá ác liệt.”

Tiêu Sách rất muốn để lại dấu vết trên cơ thể trắng như tuyết của người phụ nữ, nhưng anh chỉ có thể biến nơi mềm mại nhất của cô trở thành màu phấn hồng, đây là nơi duy nhất anh có thể để lại dấu vết mà cô sẽ không nói gì nhiều. Ngón tay anh vuốt ve, dịu dàng nói: “Chị ba, lần trước chúng ta tạm biệt, chị đã rời đi bốn mươi lăm ngày.”

Diệp Trăn kinh ngạc "Hừ" một tiếng, tựa như muốn nói là chỉ có bốn lăm ngày thôi sao? Cô còn tưởng rằng mình đã đi rất lâu.

Tiêu Sách vén sợi tóc ướt đẫm trên vai người phụ nữ sang một bên, hôn lên vai cô: “Chị ba, lần sau đừng rời đi lâu như vậy.”

Cô tùy ý khịt mũi, thúc giục anh: “Buổi chiều còn phải đi gặp ông, nhanh lên, tôi muốn đi ngủ.”

Càng ngày Tiêu Sách càng cảm thấy mình không thể bắt được cô, rõ ràng là người thân mật nhất, nhưng bọn họ lại thật sự cách xa nhau.

Loại khoảng cách xa xôi này khiến cho anh cảm thấy trong lòng trống rỗng, đôi chân dài xinh đẹp kia vẫn dụ dỗ anh đến gần cô như cũ, nhưng dù có như thế nào thì anh cũng không thể chiếm được sự thỏa mãn.

Anh ngồi ở đầu giường, vuốt ve gương mặt non mềm của người phụ nữ, cô bảo dưỡng rất tốt, rõ ràng đã hơn ba mươi tuổi nhưng làn da của cô lại rất tốt, đặc biệt là khi cô táo bạo ngồi lên trên người anh, nâng cằm anh lên nói với anh, “Cậu năm, cậu đừng quá tham lam.”

Anh rất tham lam, làm sao có thể không tham lam.

Diệp Trăn ngủ đến giữa trưa mới tỉnh dậy, đắp mặt nạ rồi hẹn đến thẩm mỹ viện, mãi tới hơn ba giờ chiều thì cô mới đến Tiêu gia.

Diệp Trăn lại đến Tiêu gia một lần nữa, người Tiêu gia đã không còn gọi cô là cô ba mà gọi cô là Diệp tiểu thư, Diệp Trăn rất thích cách gọi này, khi nhìn thấy Tiêu Sách, cô còn nghiêm túc chào hỏi anh: “Cậu năm, không ngờ cậu cũng ở nhà.”

Tiêu Sách nâng mắt kính, ôn tồn lễ độ: “À, ông nội đang ở trong phòng làm việc, để tôi đưa chị lên trên đó.”

Diệp Trăn nói: “Cảm ơn.”

Thái độ của hai người vẫn như trước, những người lặng lẽ nhìn lén đều không biết rốt cuộc bọn họ có quan hệ đặc biệt gì hay không!

Đặc biệt là Lâm Thục Thanh, thật ra bà cũng rất thích Diệp Trăn, dù sao cô ấy cũng có hiểu biết và thú vị, gả vào mấy năm mà vẫn chưa mắc phải sai lầm gì, nhưng nếu như kết hợp để ở bên con trai bà thì không sẽ thích hợp, sẽ không khiến cho người ta vui vẻ, nhưng nhìn thái độ này của hai người, quả nhiên là do bên ngoài lan truyền lung tung nhỉ?

Bà chủ động đi qua nói: “Để mẹ đưa Diệp Trăn đi, A Sách, con có thể làm việc của mình.”

Tiêu Sách mỉm cười nói: “Con không vội, đi thôi, cùng nhau qua đi.”

Diệp Trăn cười nói: “Được.”

Lâm Thục Thanh: “……”

Đến phòng làm việc, ông cụ chỉ để Diệp Trăn ở lại.

Thật ra Diệp Trăn không sợ, cô đã trải qua quá nhiều, như là Thẩm Ngọc, người giống như hào quang tàn sát, bá chủ một phương, theo cô, khí thế ở trên người ông cụ còn không bằng một phần mười Thẩm Ngọc, ông chỉ là một thương nhân thành công và khôn khéo mà thôi.

“Cháu chào ông, đã lâu không gặp, chuyện xảy ra gần đây đã khiến cho ông chê cười rồi, về Tiêu Văn, cháu thật sự xin lỗi, cháu cũng không nghĩ cháu và anh ấy sẽ đi đến bước đường này.”

Ông cụ cười nói: “Hôm nay ông bảo cháu tới không phải vì Tiêu Văn, mà là vì một đứa cháu khác của ông, Tiêu Sách.”

Diệp Trăn do dự “Dạ” một tiếng, “Cháu biết, mối quan hệ của cháu và Tiêu Sách sẽ dễ khiến cho người ta phê bình.”

Ông cụ nói: “Diệp Trăn, cháu thông minh như vậy, cháu nhất định có thể nhìn thấy thằng nhóc kia có ý tứ với cháu, nếu như cháu thông minh hơn thì cháu không nên qua lại với nó nữa.”

Diệp Trăn suy nghĩ một chút rồi nói: “Cháu hiểu rồi.”

Lần này ông Tiêu rất ngạc nhiên, có lẽ ông không ngờ Diệp Trăn sẽ thoải mái như vậy, hoàn toàn khác với thái độ của Tiêu Sách.

Nhưng ông thưởng thức sự thức thời của Diệp Trăn.

Khi Diệp Trăn rời khỏi Tiêu gia, Tiêu Sách đưa cô đến cửa, anh nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm, khí chất trong sáng.

Diệp Trăn cười vẫy tay với anh: “Tạm biệt cậu năm.”

Tiêu Sách nói: “Ông nội đã nói gì với chị? Về Tiêu Văn hay là tôi?”

Diệp Trăn nói: “Cậu năm, cậu luôn rất thông minh.”

Tiêu Sách nói: “Chị ba, tôi đưa chị đi.”

Diệp Trăn lễ phép nói: “Không cần.”

Cô lên xe rồi lập tức rời đi.

Buổi tối Tiêu Sách lại đến nhà Diệp Trăn, khi phát hiện cô không có ở đó, anh gọi cho cô, cô nói rằng cô đã chuyển nhà.

“Tôi muốn gặp chị.”

“Tiêu Sách, cậu không thể mua được tôi.”

Sắc mặt anh xanh mét.

Loại cảm xúc khiến cho máu toàn thân anh điên cuồng, còn điên cuồng hơn so với việc anh tìm sự thỏa mãn từ trên người của cô.