Xuyên Nhanh: Nam Thần Bệnh Kiều Tập Kết Lệnh

Chương 12: Học trưởng, nghe em giải thích (3)



Đường Thư Kỳ nhìn thiếu niên liền suy nghĩ, chỉ bằng cách ăn mặc đồng phục nghiêm cẩn này, hẳn là học trưởng đi, trước khi thiếu niên lên tiếng thì chính mình đã điên cuồng trích xuất ký ức về học trưởng trong não.

Lúc sau Âu Dương Trì Mặc bắt lấy thiếu nữ vì giữ thiết lập nhân vật, trên mặt vẫn lạnh lùng tao nhã, nhưng trong lòng có hơi luống cuống, không biết tiếp theo nên làm gì.

Khi mắt mèo thiếu nữ nhìn qua, hắn liền nhớ tới mèo sữa nhỏ mình nuôi, rất đáng yêu, nghĩ xong liền muốn nói ra trong trí nhớ nguyên chủ làm hắn có chút ngượng ngùng.

"Nhu, nhu nhu..."

Lúc này, thiếu nữ di chuyển.

Thiếu nữ nở nụ cười ngọt ngào, ngoan ngoãn đưa bàn tay còn lại của mình ra cho hắn, tay nhỏ đến mức tay hắn có thể bao trọn hết cô.

Thiếu niên sững người một lúc, buông bàn tay đang bắt lấy tay cô ra, do dự dắt tay thiếu nữ. Thật giống trong tưởng tượng, rất nhỏ và cũng thật mềm.

Đường Thư Kỳ cười, dắt tay thiếu niên bước xuống, thế cho nên không có nghe được người xung quanh nói chuyện.

"Giáo bá* lại bị tiếp rồi sao?!"

"Không biết nha!"

"Trước kia nghe nói giáo thảo* có một chân với Giang Nhu, hoá ra là thật!!!"

*Giáo bá: bạo chúa học đường, đại ca ở trường học hay cách gọi khác là anh đại.

*Giáo thảo: người con trai đẹp nhất trong trường, như kiểu hoa khôi ấy nhưng là nam.

"Nói bậy, Giang Nhu chỉ là học sinh mà gia đình giảo thảo giúp đỡ thôi."

"Nhưng khó mà nói."

"Cận thủy lâu đài*, hiểu chưa?"

*Cận thủy lâu đài (lâu đài gần nước): những lâu đài gần nước sẽ nhìn thấy ánh trăng trước tiên. Ví với việc có quan hệ gần gũi với một người, hoặc là có các mặt như chức vụ, hoàn cảnh thuận lợi thì sẽ sớm có được lợi ích hoặc thuận lợi.

"Tôi vẫn thích giáo bá và Giang Nhu nha."

"Mà này, sao gần đây học bá không tới trường?"

"không biết."

"Cảm giác trên đầu giáo bá là một mảnh xanh, đáng thương."

"Cẩn thận giáo bá nghe thấy cái lời tâm tư nhỏ này, muốn chết à?"

"Không phải đều nói giáo bá không có sao, đừng làm tôi sợ, tôi nhát gan."

...

Đường Thư Kỳ nắm tay thiếu niên, nghĩ thầm, tay của hắn dài như vậy, rất muốn liếm.

Keke, ừm, cô nhớ rõ vị diện giáo thảo này, thân phận của cô hình như là tiểu thanh mai của Thiên đạo chi tử. Khi cô thay thế nguyên chủ, nguyên chủ vừa mới bị tên bạn trai cũ phản bội, tâm nguyện của cô là trả thù bạn trai cũ, bởi vì nguyên chủ lúc trước gia thế lớn, cô liền thông động với Thiên Đạo chi tử, mượn tay hắn diệt căn bã tiền nhiệm.

Về sau, đây là cuộc tình thoải mái nhất mà cô từng nói đến.

Hắn chăm sóc cô rất nhiều, là kiểu người đối với người ngoài lạnh lùng, đối với bạn gái mình dịu dàng chăm sóc, rất chu đáo, chưa bao giờ cãi vã, hắn luôn có thể tìm ra phương pháp thích hợp trước những dao động tình cảm của cô, để cô nhanh chóng bình tĩnh trở lại, hắn luôn có thể hiểu thấu suy nghĩ cô, giống như một cái khác của mình.

Đối lập như vậy, tên giáo bá kia cực kỳ ác liệt!

Mặc dù lớn lên rất đẹp trai, nhưng cô là loại người sẽ bị sắc đẹp câu dẫn sao?

Đúng thế, nàng là! Để rồi những giọt nước mắt hối hận sót lại...... Anh anh anh......

Vốn dĩ nhiệm vụ rất đơn giản, cũng không phải công lược hắn, nhưng là cô không chịu nổi thấy sắc nảy lòng tham, sau đó nói nhiều hơn nữa liền rơi nước mắt!

Chiếm hữu dục quá cường, hắn hận không thể buộc cô vào thắt lưng. Bệnh đa nghi rất nặng, chỉ cần cô vô tình liếc mắt nhìn nam sinh khác một cái, hắn đã cảm thấy cô muốn "Xuất quỹ", sau đó nam sinh kia thảm, cô cũng thật thảm...

Nghĩ đến đó nước mắt cô đều lăn tròng, không muốn, không muốn. May mắn thay, lần này không phải giáo bá kia, cô vẫn có thể yên tâm "thưởng thức" xong vị diện này, về phần con bê Đường Vũ kia, đến lúc đó lại nói.

Đường Thư Kỳ càng nghĩ càng vui vẻ, quay người lại nói với thiếu niên: "Chúng ta đi xem phim nhé?"

Âm thanh mềm mại như làm nũng, đôi mắt mèo xinh đẹp như có cả một biển sao trời mênh mông, lúc nhìn cô, phảng phất như cô chính là cả thế giới của hắn.

"Được!" Đôi mày luôn lạnh lùng của Âu Dương Trì Mặc nhiễm ý cười, giọng nói trở lại ưu nhã.

Nghĩ thầm, Tiêu Trạch Vũ, tuy rằng mặt trời của cậu ta dường như chưa từ bỏ hắn, nhưng vẫn cảm thấy không đúng chỗ nào đó.

Hai người vẫn nắm tay nhau, cùng nhau lên xe, cùng nhau xuống xe, cùng nhau đi mua bỏng ngô, cùng nhau bước vào rạp chiếu phim.

Đường Thư Kỳ nghĩ thầm, con cưng Thiên Đạo vẫn là trước sau như một, tuy rằng ít nói, nhưng là người hiền lành, ngoan ngoãn nha! Nhìn đi, vẫn luôn nắm tay người ta.

Âu Dương Trì Mặc nghĩ thầm, bản thân cứ cảm thấy phương hướng cốt truyện không phù hợp với ký ức mà hắn tiếp thu được. Trong trí nhớ hắn, từ khi thiếu nữ yêu đương với giáo bá Tịch Chiến, thì vẫn luôn giữ khoảng cách với nguyên chủ, cứ như người xa lạ. Nhưng ngẫm lại Tiêu Trạch Vũ vẫn luôn nghe lời thiếu nữ nói, liền bình thường trở lại, nhưng nhiệt độ bên tai vẫn chưa biến mất.

Edit by Ái Tịch