Xuyên Nhanh: Nam Thần Bệnh Kiều Tập Kết Lệnh

Chương 5: Ái muội



Thiếu niên thanh lãnh tự phụ sửng sốt trong chốc lát, trên vành tai trắng nõn mềm mạt phủ lên một tầng hồng nhạt. Tô Tô chứng kiến toàn bộ quá trình, khuôn mặt yêu mị ẩn ẩn lộ ra một cổ ám trầm.

“Đi thôi." Vương Kỳ Nguyệt nắm tay Đường Thư Kỳ rời đi.

Đường Thư Kỳ vươn tay vén sợi tóc đen bên tai, trong mắt ẩn ẩn ý cười. Khi bước đến thiếu niên bị mình "áp đảo", khẽ nháy mắt với hắn làm thiếu niên đỏ mặt.

Đường Thư Kỳ: Đúng là cậu bé đơn thuần!

"Được đấy nha." Khi hai người đến chỗ Lý Dịch Hoành, người sau nói đùa.

“Hiện tại tôi không muốn cãi lý với anh.” Đường Thư Kỳ đảo mắt một cái, lại nói: “Đường Vũ còn chưa tới sao?"

“Không biết." Trần Bân nhún vai.

Lúc này, di động Đường Thư Kỳ rung lên, nhận được tin nhắn. Thuận tay lấy ra xem thử, liền thấy mặt trên viết, Đường Vũ giao cho cô.

Đường Thư Kỳ híp mắt.

Cách đây vài ngày, Bộ trưởng nhờ cô chiếu cố một người, hóa ra là Đường Vũ, cháu trai của Bộ trưởng thuộc Cục Quản lý Hoa Hạ thịnh thế. Không biết là nhân vật gì đây?

"Tới…" Trần Bân nghe thấy Đường Thư Kỳ thì thào nói nhỏ, nghi hoặc hỏi: "Ai tới?"

Cửa phòng họp đuợc mở ra, một nam sinh khuôn mắt tuấn mĩ tà tà khí bước vào.

Đường Thư Kỳ: Nga khoát! Cái đầu tiên.

“Đường Vũ.” Vương Kỳ Nguyệt vẫy tay với nam sinh kia.

"Không thua gì hệ thảo khoa Vật lý Hoa Thanh, lớn lên thật tốt, chỉ kém soái ca kia một chút." Trần Bân thở dài.

Bộ đồ đơn giản theo phong cách hip-hop đúng nghĩa được mặc như show thời trang tên tuổi, mọi ánh nhìn đều đổ dồn vào đôi chân thon thả thẳng tắp. Trên mặt mang theo nụ cười khinh bỉ, mái tóc màu hạt dẻ, vành tai trái mang một viên màu đen sẫm, đôi lông mày sắc bén, lững thững bước đi.

Mà Đường Vũ nhìn bốn người, khóe miệng gợi lên một vòng cung ác ý.

Mấy giờ trước, khi hắn chuẩn bị đi Hoa Hạ thịnh thế thì nhận được cuộc gọi từ dì, trưởng phòng quản lý của Hoa Hạ thịnh thế.

"A Vũ, khi đến nhớ tìm cô gái tên Đường Thư Kỳ."

"Làm gì?"

"Dì nhờ họ chiếu cố cho cậu, ngàn vạn đừng tìm phiền toái cho dì."

"Có ý gì? Dì nghĩ tôi cần chiếu cố sao?" Đường Vũ lấy từ trong túi ra một cây kẹo que, đưa lên miệng.

“Dì nói với cậu thế nào?” Giọng nói nghiêm nghị của Bộ trưởng truyền qua điện thoại.

"Dì là vì tốt cho cậu, ngoan ngoãn nghe lời."

"Tôi không cần! Hừ, không biết chó mèo từ đâu ra cũng muốn tôi ngoan ngoãn? Tôi biết năng lực của mình, bất quá chỉ là khảo nghiệm mà thôi." Đường Vũ cáu kỉnh cúp máy.

Đường Vũ khinh thường cách làm dì mình, hắn không phải đứa trẻ, tại sao dì lại không tin hắn có thể vượt qua khảo nghiệm? Không cần biết cửa sau là gì, hắn muốn xem Đường Thư Kỳ này là cái loại hành gì.

Đường Vũ chậm rì rì đi tới, vẻ mặt không kiên nhẫn.

“Hắn trông rất khó chịu.” Trần Bân nói thầm.

“Có lẽ là tôi xem thường cô rồi.” hành tây trong mắt Đường Vũ, tiềm thức Đường Thư Kỳ trở về.

"Lăn!"

Đường Thư Kỳ cười cười sờ sờ mặt mình.

"Đường Vũ, anh …" Vương Kỳ Nguyệt nghĩ một đội thì nên hòa hợp với nhau, nhưng biểu hiện của đối phương khiến cô có hơi tức giận.

Đường Vũ kéo cái ghế mà Đường Thư Kỳ vấp phải sau lưng, nghiêng người ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần, một bộ không muốn quan tâm đến mấy người.

“Bình tĩnh, bình tĩnh!” Lý Dịch Hoành xem động tác muốn đánh người của Vương Kỳ Nguyệt vội thuận khí.

“Thật là to tướng.” Trần Bân gia nhập đội ngũ tức giận.

Đường Thư Kỳ không nói lời nào, yên lặng nhìn Đường Vũ cười tủm tỉm.

Thằng nhãi ranh!