Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 32: Thiếu nữ bị cầm tù (31)



Edit by Lâm Tranh

#Do not reup#

- ---------------------------------

Cô còn đang nghĩ tới giá trị hắc hóa, tay Chung Hàm bỗng nhiên dừng ở trên má cô.

Vân Phiếm Phiếm nghi hoặc nhìn Chung Hàm, Chung Hàm chỉ là dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô.

"Anh rất vui." Hắn nói, sau đó lại giải thích, "Từ nhỏ tới lớn, cơ hồ chưa từng có người nào quan tâm anh thích cái gì, không thích cái gì. Không có người nào chịu đem ánh mắt dừng trên người anh, cho dù có cũng chỉ là sự hâm mộ sùng bái, không giống với em."

Rốt cuộc không giống chỗ nào, hắn cũng không nói nên lời.

Bất quá có việc hắn rất rõ, cô cùng người khác không giống ở chỗ, hắn thích cô, không thích người khác.

Vân Phiếm Phiếm ôm cổ hắn, thân thể dựa vào người hắn.

"Không sao, em quan tâm anh."

Tâm Chung Hàm bị lời nói của cô làm cho ấm áp, hắn chỉ muốn hưởng thụ một chút ấm áp mà thôi, mặc kệ là ai cũng được, nhưng chưa từng có người nào giống như cô, bao dung hắn vô điều kiện. Nếu nói hắn đang đem cô giấu dưới cánh chim, bảo hộ cô.

Không bằng nói, là cô đang bảo vệ hắn.

..........

Chung Khuyết bị nhốt ở trong cục cảnh sát vài ngày sau mới có người tới nộp tiền bảo lãnh cậu ta ra ngoài. Lúc đó cha Chung bị Phạm Thải Y quấy nhiễu tới phiền, hơn nữa còn thật sự đau lòng cho con trai nên đành hạ mặt mũi xuống đi tìm Chung Hàm, muốn xin Chung Hàm đừng tiếp tục truy cứu nữa.

Lúc bị Chung Hàm cự tuyệt, cha Chung liền cảm thấy mất hết cả mặt mũi, lập tức chửi ầm lên, mắng Chung Hàm không có lương tâm, mắng hắn không biết tốt xấu, mà Chung Hàm chỉ lẳng lặng đứng đó nghe ông ta mắng.

Trong mắt hắn, người đàn ông trước mặt này là thật sự sinh ra hắn, trước khi hắn tiêu hao hết một tia cảm tình với ông ta, hắn có lẽ còn có thể tiếp tục nghe ông ta mắng chửi.

Cuối cùng Vân Phiếm Phiếm lại không nghe nổi nữa, cô hỏi cha Chung: "Tại sao đều là con trai mà ông lại bất công như vậy? Ngay từ đầu không phải ông chỉ muốn tìm một người vợ tới để chăm sóc Chung Hàm sao?"

Cha Chung bị lời nói của cô làm cho sửng sốt, ông ta bỗng nhiên nghĩ tới gương mặt của mẹ Chung Hàm.

Ông ta là thật sự yêu mẹ Chung Hàm, cho nên sau khi bà chết, ông càng thêm dụng tâm chăm sóc Chung Hàm thật tốt, muốn cho Chung Hàm gấp đôi tình yêu, nhưng không biết từ khi nào, tất thảy đều bắt đầu trật ra khỏi quỹ đạo.

Cha Chung nhìn gương mặt rất giống vợ mình của Chung Hàm, giờ phút này trên mặt hắn toàn bộ đều là hờ hững, tựa như hắn chỉ là một người xa lạ.

Nghĩ lại thì, sau đó bản thân mình thật sự không quan tâm tới hắn, hiện tại xem ra hắn cũng không cần mình quan tâm nữa, hắn đã có người quan tâm rồi.

Trong nháy mắt, cha Chung như già thêm mười tuổi, cuối cùng, ông trầm mặc rời đi.

Vân Phiếm Phiếm đi tới bên người Chung Hàm, nắm lấy bàn tay của hắn.

Chung Hàm duỗi tay ôm cô vào trong ngực.

...........

Chung Khuyết đối với Chung Hàm chỉ còn lại oán hận vô tận, đồng thời cậu ta cũng bắt đầu hận cha Chung. Cha Chung rõ ràng có thể đi cầu xin Chung Hàm, thế nhưng lại vẫn bắt cậu ta ở cục cảnh sát vài ngày. Bạn bè của cậu ta cơ hồ đều đã biết chuyện, cậu ta cảm thấy vô cùng mất mặt.

Sau khi ra khỏi cục cảnh sát, lúc về nhà còn cãi nhau với cha Chung một trận, người vẫn luôn yêu thương cậu ta như ông thế nhưng còn đánh cậu ta một cái bạt tai. Chung Khuyết sao có thể nhịn được nỗi uất ức này, dưới cơn tức giận liền chạy ra ngoài, mấy ngày liên tiếp đều ở lại quán bar.

Tối hôm nay, cậu ta uống quá nhiều, trong ngực còn ôm một nữ nhân, lung la lung lay đi ra khỏi quán.

Thời điểm đi qua lối đi nhỏ, nữ nhân kia bỗng nhiên dừng bước.

Chung Khuyết híp mắt, hùng hùng hổ hổ nói: "Sao? Còn muốn lão tử kéo đi?"