Xuyên Nhanh: Nữ Chính Vai Phản Diện Sau Khi Max Level

Chương 26: Sau khi bị bắt trở thành đỉnh lưu (26)



Tác giả: Mặc Linh.

Edit by Thời Lam Yên.

====

Hoa Vụ liên tiếp có hai bộ phim đại bạo*, công ty đương nhiên sẽ không bạc đãi cô nữa.

*Đại bạo: Phim nổi, lượng người xem rất lớn.

Lần này điều kiện gia hạn hợp đồng cũng không tệ, Phùng Lệ đều cảm thấy rất tốt.

Ai biết người ta nói một câu, cô không có ý định gia hạn hợp đồng.

"Tôi cảm thấy mình nên ra ngoài xem một chút, không thể giới hạn ở đây." Hoa Vụ nắm tay, một bộ dạng muốn đi ra ngoài lang bạt.  

"......"

Với nhiệt độ hiện tại của cô, Phùng Lệ tin rằng có không ít công ty sẵn sàng ký hợp đồng với cô.

Nhưng...

Nhiệm vụ của Phùng Lệ chính là thuyết phục Hoa Vụ gia hạn hợp đồng.

Nhưng Hoa Vụ tựa như đã hạ quyết tâm muốn đi ra ngoài lưu lạc... không phải, lang bạt, rất khinh thường đối với điều kiện gia hạn hợp đồng do công ty đưa ra.

"Cô bây giờ có chút nhiệt độ, nhưng có thể có được điều kiện như vậy, cũng không có mấy nhà. Cho dù có, quy mô cũng không thể so sánh được với công ty chúng tôi, nhận phim chắc chắn cũng không thể so sánh với công ty chúng tôi."

Hoa Vụ cứng đầu nói: "Tôi có thể tự mình tìm kịch bản."

Phùng Lệ đại khái là nhớ tới lúc trước cô ấy cầm kịch bản, để cho cô tùy tiện chọn.

Cô tin rằng cô ấy thực sự có thể tự mình tìm kịch bản...

Vốn cho rằng nhiệm vụ này có thể hoàn thành một cách dễ dàng.

Ai biết được nó lại khó khăn như vậy!

"Tống Di, cô không gia hạn hợp đồng với công ty, liệu có nghĩ tới công ty có thể chèn ép cô không."

Hoa Vụ liếc cô một cái, "Cô nhìn Sở Giang Thu lúc trước muốn phong sát tôi mấy ngày gần đây như thế nào, công ty dũng cảm như vậy?"

"......"

Tình huống cụ thể của Sở Giang Thu là gì thì cô cũng không quá rõ ràng, nhưng đúng thật là từng nghe người ta nhắc tới, vị Sở tổng kia sống không được như ý.

Chuyện này có liên quan gì đến cô ta?

Hoa Vụ giống như biết Phùng Lệ đang suy nghĩ cái gì, vỗ vỗ ngực, "Tôi làm. "

Giọng điệu kia kiêu ngạo như đang khoe thành tích huy hoàng của mình.

"???"

Phùng Lệ nghĩ đến hotseach trong khoảng thời gian đó, cô cùng Lăng Du tự giải quyết, căn bản không cần công ty nhúng tay vào.

Lăng Du và cô có qua lại...

Mà Lăng Du và Sở Giang Thu là đối thủ một mất một còn...

......

......

Uy hiếp không thành, Phùng Lệ bị uy hiếp ngược lại cũng rất đau đầu.

Phùng Lệ bảo trợ lý đi đóng cửa phòng họp lại, tung chiêu cuối cùng.

"Cô có điều kiện gì có thể đưa ra, tôi đi nói chuyện với công ty, cho cô nhân cơ hội này lấy được điều kiện tốt nhất."

Hoa Vụ đột nhiên cười một cái: "Điều kiện tôi đưa ra đều có thể đáp ứng?"

Đáy lòng Phùng Lệ "lộp bộp" một chút, có loại cảm giác bị lừa.

Nhưng lời đã nói ra, Phùng Lệ chỉ có thể cắn răng nói: "Cô nói xem, chỉ cần hợp lý, tôi đều giúp cô!"

Hoa Vụ hăng hái, lấy ra một tờ giấy, đặt trước mặt Phùng Lệ.

Phùng Lệ: "..."

Quả nhiên là đã sớm chuẩn bị xong!

Phùng Lệ tức giận thành thói quen, hít sâu một hơi, mở ra tờ giấy kia ra.

Chỉ thấy dòng đầu tiên liền dùng chữ in đậm viết —— đừng gọi tôi đi tiếp rượu nữa!

"..." Đúng là không cho qua được!! Đã nói bao nhiêu lần, giữ gìn các mối quan hệ riêng, không phải là bồi rượu!!

Một trang giấy được viết kín nhưng khi Phùng Lệ nhìn xuống, phần lớn đều là yêu cầu cố ý gây sự của cô, không liên quan một chút nào đến lợi ích.

Ví dụ như —— sau khi hoàn thành công việc, không thể quản cô khi nào tan tầm.

Ví dụ như —— không thể gọi cô tham dự sự kiện không cần thiết đứng trên sân khấu, cô không muốn bị cọ nhiệt.

Phùng Lệ: "..."

Công ty là thảm như thế nào mà phải dựa vào sức nóng của cô ấy chứ!!

Phùng Lệ thở ra một hơi, yêu cầu tuy rằng nhiều, nhưng không liên quan đến quá nhiều lợi ích, công ty hẳn là sẽ không cự tuyệt.

"Tôi sẽ tranh thủ đến công ty, cô chờ tin tức. Mấy ngày nay cô không có lịch trình gì thì nghỉ ngơi thật tốt, tuần sau cô có một chương trình tống nghệ, sau đó có một sự kiện trao giải."

"Tôi đi trao giải cho người ta?"

"Cô mơ à?" Phùng Lệ tức giận: "Cô ngay cả giải thưởng cũng chưa từng nhận, còn đòi làm người trao giải. "

"..." Hoa Vụ không có tí sức lực nào dựa vào lưng ghế, ủ rũ nói: "Vậy tôi đi làm gì. "

Phùng Lệ mỉm cười: "Bạn đi theo."

Hoa Vụ: "..."

Cô như này là không lễ phép!

......

......

Gần đây Văn Ẩn rất bận rộn, cha Sở bên kia giao cho hắn không ít nhiệm vụ, còn muốn đấu trí dũng cùng Sở Giang Thu.

Hôm nay thật vất vả mới không có việc gì, hắn chuẩn bị trở về một chuyến.

Lúc trước cha Sở bảo hắn ở Sở gia, nhưng hắn cảm thấy Sở gia bất tiện, cho nên ở bên ngoài còn thuê một căn phòng.

"Tống tiểu thư?" Văn Ẩn vừa ra khỏi thang máy liền nhìn thấy người ngồi xổm trước cửa nhà mình.

"Cuối cùng anh cũng trở về, mau mở cửa."

"......"

Văn Ẩn vừa mở cửa vừa hỏi: "Tống tiểu thư sao lại tới nơi này?"

Hoa Vụ còn đi vào trước cả hắn, thuần thục kéo tủ giày ra tìm một đôi dép lê: "Để tôi nghe anh báo cáo công việc."

"..." Tôi là cấp dưới của cô sao? Còn báo cáo công việc...

Văn Ẩn hít sâu một hơi, đóng cửa đi vào phòng, rót cho cô một cốc nước, "Cô không bận sao? Vẫn còn thời gian tự mình đến chỗ này của tôi tôi. "

"Gần đây nghỉ ngơi."

Văn Ẩn 'Ồ' một tiếng, trực tiếp báo cáo công việc cho cô.

Hai ngày trước, dưới sự can thiệp của hắn, Sở Giang Thu đã cãi nhau cùng với nhân viên đắc lực của hắn.

Một hạng mục quan trọng trong tay hắn, hiện tại cũng xảy ra một số vấn đề, cha Sở cảm thấy biểu hiện gần đây của hắn rất không tốt, trực tiếp mắng hắn trong buổi họp.

Dự án đó bây giờ cũng nằm trong tay anh ta.

"Nghĩ biện pháp, đem hạng mục này nhét lại cho Sở Giang Thu."

"Tại sao?" Dự án kia xảy ra vấn đề, là nguyên nhân của Sở Giang Thu, dự án không có vấn đề gì. Làm tốt, sẽ có chỗ tốt.

"Anh nghe tôi là được."

"...Được."

Văn Ẩn không biết Hoa Vụ lấy được tin tức từ nơi nào, nhưng mỗi lần cô nói đều đúng mục tiêu, sẽ luôn giúp hắn tránh được nguy hiểm, đạt được lợi ích lớn nhất.

Hai người nói xong chính sự, Hoa Vụ cũng không có ý rời đi, ngược lại nằm trên sô pha, còn tự nhiên hơn cả hắn.

Nhà của ai vậy?

Văn Ẩn từ giữa trưa còn chưa ăn gì, tự mình đi ăn chút mì.

Chờ hắn đi ra, phát hiện Hoa Vụ đang xem bộ phim mới của cô đang phát sóng.

Tự mình xem phim của mình không xấu hổ sao?

Anh không có thời gian xem toàn bộ, thỉnh thoảng sẽ lướt được một ít đoạn cắt, chỉ dựa vào những đoạn cắt đó, có thể nhìn ra, cô quả thật rất thích hợp với vai đó.  

Văn Ẩn liếc mắt nhìn màn hình TV: "Sắp đến đại kết cục rồi sao?"

"Ừm."

"Kết cục cuối cùng là gì?"

"Tôi chết."

"Tại sao?"

"..." Hoa Vụ liếc mắt nhìn hắn một cái, Văn Ẩn còn tưởng rằng cô muốn nói lý do gì đứng đắn lắm, kết quả cô lại nói một câu: "Để qua thẩm duyệt. "

Hai nữ chính đại diện cho một sáng một tối, nhân vật một đường đen tối này của Hoa Vụ nhất định phải chết.

Văn Ẩn cũng không xem kịch bản, không biết rốt cuộc nói cái gì.

Nhưng trong bữa ăn, thuận tiện nhìn thấy đại kết cục.

Kết thúc hay nhất đúng là có thể lấy cái chết của nữ chính.

Trốn thoát không phù hợp với chính sách của nhà nước, mà ăn cơm nhà nước hay là hát trong nước mắt ở phía sau song sắt sẽ phá hư toàn bộ cảm giác mà bộ phim đem lại cho người xem.

Kết thúc phim vẫn còn vang lên thì Văn Ẩn đột nhiên nghe thấy Hoa Vụ hỏi: "Chuyện của mẹ anh, điều tra rõ ràng chưa? "

"...... Rồi."

"Có hứng thú nói không?"

"......"

Năm đó cha Sở quen mẹ của Văn Tử Nam sau khi kết hôn.

Nhưng Văn Tử Nam cũng không biết hắn có gia đình, thậm chí ngay cả con cũng đã vài tuổi.

Văn Tử Nam còn tưởng rằng mình gặp chân mệnh thiên tử, toàn tâm toàn ý yêu cha Sở.

Ai biết được sẽ có một ngày sẽ bị người ta tìm tới cửa, nói bà cướp chồng của người khác.