[Xuyên Nhanh] Nữ Phụ Có Một Đời Hối Tiếc!

Chương 41: Nắng mai mang em đi (29)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đình Tiện tìm đến thêm mấy lần, đều bị Thuần Liêu Ninh đuổi đi không thương tiếc. Sau đó hắn ít đến hơn, hắn bắt đầu nghĩ đến phải chuẩn bị thật tốt, thật chu đáo để một ngày cô ấy trở lại hắn sẽ đưa cô đi hoá trị, sau đó cô và hắn sẽ sống thật tốt.

Hắn nguyện dùng một đời còn lại để ở bên cạnh, nếu cô muốn tiếp tục đứng trên sân khấu, hắn sẽ trở thành cây đại thụ lớn nhất, tình nguyện vì cô mà trải thảm nhung trên quãng đường còn lại. Nếu cô muốn một cuộc sống bình thường, hắn nguyện sẽ từ bỏ tất cả những kim quang mà mình đang có, cùng cô đến một thị trấn nhỏ làm ăn buôn bán sống qua ngày.

...

Quá coi trọng một người lâu dần sẽ tạc vào trong lòng, sau này cho dù có còn người ấy hay không thì dấu vết kia cũng sẽ không phai mờ.

Thuần Liêu Ninh chỉ cảm thấy đau lòng, lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy ghét bỏ bản thân đến như vậy.

Hôm nay trời đổ tuyết còn lớn hơn mọi năm, nhìn vườn oải hương anh vì cô gieo xuống đã mọc mầm, nay lại bị tuyết trắng tàn nhẫn vùi dập, Thuần Liêu Ninh có chút không cam lòng.

Mộc Trà gần đây đều nhìn rất ngốc nghếch, thường rất hay buồn ngủ, mỗi lần thức dậy sẽ ngồi bên ô cửa sổ đọc sách, hoặc ra ngoài chơi một chút, cô không thích xem phim vì chẳng xem được bao lâu mắt sẽ rất đau, đọc sách thực ra cũng vậy.

" Em đang đọc gì vậy? " Thuần Liêu Ninh tiến lại, trên tay mang theo một bát canh sơn tra*

[ *Sơn tra còn gọi là bắc sơn tra, nam sơn tra, dã sơn tra. Tên khoa học Crataegus pinnatifida Bunge (bắc sơn tra, sơn tra), Crataegus cuneata Sieb.et Zucc. (nam sơn tra, dã sơn tra); thuộc họ Hoa hồng Rosaceae.

Sơn tra (Fructus Crataegi) là quả chín thái mỏng phơi hay sấy khô của cây bắc hay nam sơn tra. ]

Mộc Trà hơi gấp quyển sách lại, quơ quơ trước mặt Thuần Liêu Ninh: " Một trăm địa điểm phải đi trước khi chết. "

Ánh mắt Thuần Liêu Ninh hơi rũ xuống, chậm rãi đem canh sơn tra đặt lên bàn nhỏ.

" Đừng đọc linh tinh nữa, ăn một ít canh sơn tra đi. "

" Bác sĩ Thuần, sau này anh phải đi mấy nơi này nhé? Mỗi nơi nhớ đi hai lần. " Mộc Trà nheo mắt cười

Mỗi nơi nhớ đi hai lần, một lần cho tôi, một lần cho anh...

Sau đó quan hệ của hai người họ dường như có một chút mập mờ, Thuần Liêu Ninh rất hay lượn lờ quanh người Mộc Trà, anh cũng rất thường xuyên trêu chọc cô

" Này bác sĩ Thuần, anh có thể để Nhị cẩu chơi với tôi một lát không? " Mộc Trà lấy tay nhỏ hơi vẫy vẫy

Thuần Liêu Ninh cười hì hì, ghé vào bên tai Mộc Trà: " Chi bằng em hôn tôi một cái tôi sẽ đem nó lên chơi với em? "

Mộc Trà lườm anh một cái, " Anh đừng có trêu tôi. "

Cái lườm này không khác gì móc câu câu đi nửa hồn của Thuần Liêu Ninh, anh cúi người hôn cái bẹp vào má cô rồi tránh người chạy nhanh xuống bên dưới.

Mộc Trà sợ tới độ đồng tử mở lớn một vòng, may mà Thuần Liêu Ninh chạy đi nhanh nếu không cô nhất định sẽ cho anh ăn một cái bạt tai.

Thuần Liêu Ninh mặt rất dày, ban đầu chỉ là cùng ngồi đọc chung sách, sau đó đã trực tiếp chiếm luôn một nửa thảm len của cô, thi thoảng còn ôm eo, hôn má.

Anh nhiều lúc cũng sẽ tán tỉnh, đem một tập thơ đủ các loại ra đọc một lượt, dùng giọng điệu chọc cô cười sau đó sẽ vô ý cố tình ôm một cái, thơm một cái.

...

Thủ đô hôm nay đổ tuyết đặc biệt lớn, xong tâm trạng của Đình Tiện lại có một chút vui vẻ, hắn sắp xếp xong rồi, lần này nhất định cướp cô về. Cho dù cô có hận hắn một đời này hắn cũng phải bắt cô về làm thay tủy

Mùa đông năm nay có lẽ là mùa đông lạnh nhất đối với Đình Tiện, nó vĩnh viễn để lại trong cuộc đời hắn một vết thương xám xịt, giống như cả thế giới chỉ còn một mình hắn.

Sau đó hắn nghiện thuốc lá nặng, trong phòng làm việc, ở nhà, gạc tàn lúc nào cũng đầy ắp tàn thuốc, hắn bắt đầu uống rượu, may mắn uống say thì có thể chợp mắt được một lát, còn không thì bản thân sẽ tỉnh táo hơn bao giờ hết.

Trong mộng đều là những hình ảnh xé nát tâm can hắn, lần tồi tệ nhất là khi giấc mơ ngày hôm sau tiếp nối ngày hôm trước, trong mộng hắn thấy cô mặc bộ đầm màu trắng, chạy mãi trong căn nhà lớn, sau đó kiệt quệ ngồi trước cửa, nước mắt trải đầy mặt đất cuối cùng tất cả biến thành màu trắng.

Sau khi sắp xếp xong việc chữa trị, Đình Tiện dùng chút lý trí cuối cùng của hắn, đem bản thân giày vò thành dạng này, rốt cuộc một chút cũng không cam lòng buông bỏ.

Chuyến bay xuất phát vào buổi sáng, song vì tuyết rơi quá lớn nên đã bị hủy, Đình Tiện cũng không nản, hắn cùng trợ lí luân phiên ngày đêm lái xe, mặc kệ tuyết lớn.

Bọn họ đi xe hơn hai ngày cuối cùng cũng đến được trà viên của Thuần Liêu Ninh.

Đình Tiện vừa đến đã lao ra khỏi xe, bọn họ đi hai ngày không nghỉ không ngủ, bây giờ trước mặt chỉ còn lại căn nhà trống, hắn như bị rút hết sức sống, kiệt quệ đến như thế nhưng hắn vẫn chưa muốn gục ngã. Không, hắn không thể gục ngã. Hắn mà gục ngã vậy thì Quân Dao của hắn sẽ ra sao?

Không ai nói cho hắn biết.

Hiện tại Đình Tiện giống như bị chính bản thân mình đánh gục, hắn không biết hiện tại phải làm gì, sau này phải làm gì.

Căn nhà lạnh lẽo rốt cuộc cũng không có hơi thở của sự sống, Đình Tiện không bỏ đi, hắn phải ở lại canh giữ nơi này, không thể đi.

Bọn họ đợi hai ngày, ngày thứ ba bắt đầu có tiến triển, từ phía xa nhìn thấy một người, Đình Tiện vừa thấy đã lao ra.

Là Thuần Liêu Ninh, chỉ có mình anh. Trên người duy nhất chỉ mặc chiếc áo khoác dài mỏng màu xám, tay kéo theo một cái vali nhỏ, sắc mặt mới chỉ nửa tháng không gặp nhưng đã tiều tụy tới mức Đình Tiện nhận không ra.

" Thuần Liêu Ninh, Thuần Liêu Ninh, cậu nói cho tôi biết Quân Dao ở đâu, em ấy ở đâu? Em ấy ở bệnh viện nào? Trả lời tôi, cậu đem em ấy đi đâu rồi? Cậu ở đây thì ai chăm sóc em ấy, trả lời tôi! " Hắn ăn nói lộn xộn, tròng mắt dày đặc tơ máu.

Trái tim Thuần Liêu Ninh trống rỗng, giống như bây giờ mới nhìn đến Đình Tiện, ánh mắt không mang theo cảm tình, cũng không phải ghét bỏ, chỉ có bi thương đến tê dại.

" Quân Dao... Quân Dao ở đâu nhỉ? "

Giọng của anh rất nhẹ, mỗi câu chữ đều như lôi hết máu thịt cùng thanh quản, " Em ấy đi rồi... Ở trong ngực tôi, từng chút, từng chút một dần lạnh đi... "

Giây phút ấy chỉ còn tĩnh lặng vô biên, Đình Tiện như bị chìm trong chính sinh mệnh của mình mình hắn há miệng khô khốc, không nói được lời nào.

Một khắc đó thế giới như không còn màu sắc, giống như băng cassette đột nhiên bị dừng lại, Đình Tiện túm lấy cổ áo Thuần Liêu Ninh, ánh mắt hắn điên cuồng như con thú hoang đã mất đi ranh giới.

" Cậu nói em ấy rất khoẻ… Không phải cậu nói có thể chăm sóc tốt cho em ấy sao? Do đó cậu đang lừa tôi đúng không? Cậu giấu em ấy đi rồi đúng không? Cầu xin cậu… Đừng làm tôi sợ… Tôi xin cậu,” Đầu gối Đình Tiện bất giác khụy xuống mặt tuyết, mỗi chữ như mang theo máu tươi cùng tâm can: " Cậu lừa tôi! Cậu giấu em ấy đi đâu rồi? Cậu lừa tôi! Nói với tôi, cậu giấu em ấy đi rồi đúng không? Làm ơn, tôi sẽ không đến làm phiền nữa... "

" Lừa mình dối người thú vị lắm đúng không? Em ấy đi rồi... "

Lần đầu tiên kể từ ngày cô mất, Thuần Liêu Ninh khóc.

Một tuần trước khi đưa cô đi, đến anh cũng không biết tại sao bản thân có thể lãnh đạm mà xử lí hậu sự như vậy.

Nhưng bây giờ, khi một lần nữa nhìn về hồ nước mà Nhị cẩu nhảy vào, nhì thấy vườn oải hương đã sớm bị héo tàn, vùi dập dưới tuyết, nhìn cửa sổ tầng hai, nhìn thảm len, nhìn xích đu cô vẫn hay ngồi anh lại không kìm chế được, đem tất thảy những đau đớn ra dằn vặt chính mình.

" Tôi không tin... Tôi không tin em ấy bỏ tôi đâu... " Đình Tiện đột nhiên gọi lớn: " Quân Dao, Quân Dao, anh biết sai rồi, anh biết sai rồi... "

Thanh âm của hắn càng ngày càng nhỏ, cuối cùng ứ đọng nơi cổ họng, một tiếng cũng không thoát khỏi cầm tù.

Hắn không tin, cho dù Cửu Quân Dao có bỏ đi cũng không thể không nể mặt hắn mà cho hắn nhìn mặt một lần cuối, hắn không tin, lại càng không tin chính bản thân mình.

" Đình tổng, chào mừng anh đã về nhà. "

" Đình tổng, có thể đi xa một chút không, có một nơi lâu rồi tôi chưa đến. "

" Đình tổng, chúc mừng sinh nhật muộn. "

" Đình Tiện, tôi mệt rồi... "

- Anh có thể bảo vệ giấc mơ của tôi không? Trên thế giới này người đối tốt với tôi như vậy không nhiều.

Lúc trợ lý phát hiện Đình Tiện thì hắn đã ngất xỉu nằm trên nền tuyết lạnh, sau khi đi khám thì được chuẩn đoán mắc bệnh tim.

Quá thương nhớ một người thực sự có thể đem lại tâm bệnh, mà tâm bệnh thì phải chữa từ tâm.

Đình Tiện sau đó sống thêm hai năm, hắn dùng hai năm này để đi vòng quanh thế giới, cuối cùng lên cơn đau tim, mất ở tuổi 26.

- Cô ấy đã từng nói, sau này có nhiều tiền rồi, nhất định sẽ đi vòng quanh thế giới!

______

[ Hoàn tất vi diện ]

- Tiểu công chúa mau dậy thôi! ✓

- Nắng mai mang em đi ✓

- Nam chính trong tiểu thuyết mary sue

- Tháng năm vội vã

- Cừu mộng ly tâm

- Thanh xuân có hai lần lỡ hẹn

- Thống soái tại thượng

- Vì người mà đến

- Nhắm mắt thấy bình minh

- Tháng tư có em

- Sủng trong sủng là ngàn vạn đau thương

- ...

Kết thúc chính văn.

- 2 phiên ngoại ( Star)