Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết

Chương 20



Sau khi đã xử lý người làm, tâm trạng dần trở nên ổn định hơn, Tiêu lão phu nhân phái người đến gọi Tiêu Nhã Quân, chỉ thấy trong đáy mắt nàng ấy phủ đầy tia máu, vừa nhìn đã biết chắc rằng đã khóc rất lâu.

Tiêu lão phu nhân đau lòng ôm Tiêu Nhã Quân: “Nếu sau này còn gặp phải loại không có mắt như thế thì cứ việc giết luôn đi.”

Sau khi sửng sốt một chút, Tiêu Nhã Quân vô thức nhìn về phía Ngô Đồng, trách móc: “Chẳng phải đã bảo ngươi không cần nói với tổ mẫu rồi sao.”

Ngô Đồng quỳ xuống.

“Nha đầu này đúng là trung thành.”

Tiêu lão phu nhân nói:

“Con ấy à, tính tình quá tốt, thế nên mới khiến bọn người làm dám làm càn như vậy.”

Hàng lông mi như những cánh chim của Tiêu Nhã Quân khẽ run rẩy, trong mắt cũng dần trở nên mờ mịt: “Bọn họ nói không sai, quả thật là do con đã chiếm chỗ của người khác, con làm gì còn mặt mũi để tiếp tục ở lại trong phủ chứ.”

“Nói linh tinh gì vậy.” Tiêu lão phu nhân vội la lên: “Đứa nhỏ này sao cứ chăm chăm vào mấy chuyện không đâu thế nhỉ, năm đó lúc mới vừa sinh ra cũng có phải do con yêu cầu được đánh tráo đâu, là do cặp vợ chồng kia độc ác.”

Tiêu lão phu nhân không chịu dùng ba chữ ‘phụ mẫu con’, trong mắt bà ta, Quân Nhi và vợ chồng Chu thị không hề có chút dây mơ rễ má nào, nàng ấy vốn là con cháu của Tiêu gia bọn họ.

“Nơi này là nhà của con, con lớn lên ở đây, tổ mẫu cũng ở đây, sao con có thể không muốn ở đây nữa. Con nhẫn tâm để tổ mẫu ở đây rồi rời đi sao, con đây là đang muốn mạng của tổ mẫu.”

Cánh mũi Tiêu Nhã Quân chua xót, nước mắt liên tục rơi xuống, đau lòng khóc tỉ tê: “Tổ mẫu, con phải làm thế nào đây, con sợ, con không biết…”

Những câu chữ đứt quãng của nàng ấy đã chứng tỏ nỗi bàng hoàng, luống cuống của mình.

Trái tim của Tiêu lão phu nhân như bị dao cứa, bà ta ân cần lau đi nước mắt của Tiêu Nhã Quân: “Đừng sợ, tổ mẫu sẽ che chở cho con, có tổ mẫu ở đây, ai cũng đừng hòng khiến con đau lòng. Chờ tổ mẫu khá hơn một chút, chúng ta sẽ ra ngoài biệt trang, cách xa những thứ linh tinh này ra.” Con người đều mau quên, qua hai ba năm nữa, những chuyện này đều sẽ dần trở nên phai nhạt, có Hầu phủ chống lưng, cộng thêm tướng mạo của Quân Nhi, bà ta chẳng cần gì phải lo rằng sẽ không tìm được một mối nhân duyên tốt nữa.

Tiêu Nhã Quân ghé sát vào lòng Tiêu lão phu nhân, vừa khóc sụt sùi vừa gật đầu.



“Du Nhi, chúng ta về nhà thôi.”

Du thị dắt A Ngư lên xe ngựa.

A Ngư cười rồi ừ một tiếng, bước chân lên.

Du thị dịu dàng vén tóc của nàng ra sau tai: “Đoạn đường này sẽ đi qua khá nhiều thành trấn, lúc tới đây ta không để ý quá nhiều, trên đường về có thể chiêm ngưỡng đôi chút, gặp chỗ nào thú vị hoặc có thức ăn ngon thì cũng có thể dừng lại xem thử.”

Một Du thị vui sướng ung dung hoàn toàn khác xa với người áy náy đau buồn ở kiếp trước, kiếp trước, nguyên thân giết Chu phụ, sau khi giả chết thì rời khỏi huyện Bạch Thạch, hoang mang như chó nhà có tang. Bọn họ không về thẳng kinh thành mà quyết định đi sang một thành phố khác, nàng bị đổi tên đổi họ cũng được sắp xếp cho một thân phận khác, sinh sống ở đó hơn nửa năm, đến khi đã trưởng thành như một đứa trẻ được nuôi lớn trong một gia đình tốt, nàng mới bị đón về Hầu phủ.

Đời này, Chu phụ không chết, cũng không có Cung Vương gây áp lực. Không cần chạy nạn, càng không cần phải tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.

Vì lo cho cơ thể của A Ngư, dù lúc tới chỉ tốn mười ngày đi đường như khi về lại mất hơn một tháng. Du thị cố tình đi chậm lại, mỗi ngày chỉ đi đường vào buổi chiều. Dọc đường đi còn tận dụng tất cả mọi thứ để dạy cho A Ngư về quy củ thông thường trong thế gia, tránh việc sau này trở thành trò cười. Tất nhiên là bà ấy không chê con gái của mình, vậy nhưng người ngoài sẽ không biết thông cảm như vậy. Lúc đầu, bọn họ sẽ tạm thời bỏ qua bởi vì chỉ mới gặp nàng nhưng dần dà, bởi vì biểu hiện vẫn không tốt lên, nàng sẽ bị mọi người nhạo báng xem thường.

Du thị dạy một cách nghiêm túc, A Ngư cũng giả vờ học rất nghiêm túc, trong số những bạn bè trước kia có vài người là quý nữ thế gia, thế nên nàng cũng nắm rõ những quy tắc này trong lòng bàn tay.

“Du Nhi của chúng ta thật thông minh, ta chẳng còn gì để dạy con nữa rồi.”

Du thị mặt mày cong cong, nỗi lo lắng khi sợ con gái sẽ không quen với cuộc sống ở Hầu môn đã dần biến mất, thay vào đó là sự kiêu ngạo và trông đợi. Bà ấy tin rằng với tình hình hiện tại, con gái của mình chắc chắn sẽ có thể trở thành một quý nữ ưu tú.

Khóe môi A Ngư nhếch lên, sau đó có lẽ do cảm thấy kiêu ngạo là không tốt, nàng lại vội vàng che giấu nụ cười: “Là do mẫu thân dạy tốt.”

Tính tình trẻ con càng khiến nụ cười trong mắt Du thị rõ ràng hơn, khó khăn khiến Du Nhi phải âm thầm trưởng thành sớm hơn người khác, con gái như vậy khiến bà ấy vô cùng đau lòng.

Buổi chiều, bọn họ rời khỏi trạm dịch, tiếp tục lên đường.