Xuyên Nhanh: Sổ Tay Công Lược Nam Phụ Của Hắc Liên Hoa

Chương 10



Công chúa nhỏ nhà họ Nguyễn có bạn trai, nhưng tin tức người đó không phải là Thẩm Lẫm lan truyền nhanh chóng. Bao nhiêu gia tộc có con trai trạc tuổi Nguyễn Nhuyễn cứ nhìn chằm chằm cô. May thay, cậu bạn trai nhỏ của cô là một cô nhi, không gia thế không bối cảnh nên tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Dù người Nguyễn Nhuyễn coi trọng chẳng phải con trai nhà chúng tôi nhưng cũng chẳng phải con trai nhà ông mà? Nghĩ thế, trong lòng họ ngay lập tức bình tĩnh. Thậm chí, có nhà còn thảnh thơi xem chuyện cười của nhà họ Thẩm.

Trước kia, công chúa nhỏ nhà họ Nguyễn theo đuổi Thẩm Lẫm, nhà họ Thẩm không những dựa hơi vào mối quan hệ này thu ít lộc lá, mà còn xa lánh người ta mọi lúc mọi nơi, làm việc không khoan nhượng. Nếu con cái hai nhà đến với nhau thật thì nhà họ Thẩm có thể dựa vào mối quan hệ thông gia này, một bước bay lên trời cao.

Chỉ là thế sự vô lường, con vịt sắp vô nồi cứ thế bay mất, đã như vậy còn hời cho tên nhóc thối nghèo túng kia nữa chứ. Ngoại trừ cảm giác nuối tiếc thì những người khác chả cảm thấy lớn lao gì cả. Ấy vậy mà nhà họ Thẩm hoàn toàn trái ngược.

Giả sử từ xưa đến nay không hưởng thụ chỗ tốt, tất nhiên bọn họ không dám oán trách gì ai. Nhưng Nguyễn Nhuyễn từng thích Thẩm Lẫm tới mức chỉ cần Thẩm Lẫm gật đầu đồng ý, hai nhà sẽ lập tức đính hôn. Bây giờ yêu cầu bọn họ từ bỏ cái cây đại thụ tên nhà họ Nguyễn thì khác gì kéo bọn họ từ trên trời xuống, khiến bọn họ cảm thấy khó chịu như bị cạo mất một lớp da vậy.

May mắn thay, tình cảm giữa Nguyễn Nhuyễn và thằng nhóc ăn cướp giữa đường kia chưa đến mức sâu đậm không thể chia lìa. Nếu nhà họ Nguyễn không muốn hóa thân thành kẻ ác dùng gậy đánh đôi uyên ương, vì tương lai của Thẩm Lẫm, vì sự phát triển của xí nghiệp nhà họ Thẩm, bọn họ chẳng ngại làm thay điều đó giúp nhà họ Nguyễn.

≧◠◡◠≦Truyện được đăng tảiᵔᴥᵔcập nhật nhanh nhất≧’◡’≦và miễn phí tại yeungontinh(chấm)vn(>‿◠)

Ngay sau đó, nhà họ Thẩm bắt tay vào điều tra chuyện lớn chuyện nhỏ của Thẩm Ân. Hai trang báo cáo đến tay nhà họ Thẩm, ngoại trừ Thẩm Lẫm, người nhà họ Thẩm đều im lặng hiếm thấy.

Trong ấn tượng của Thẩm Lẫm từ lúc nhỏ đến lúc anh ta trưởng thành, anh ta vẫn luôn cho rằng mình có một gia đình vô cùng hạnh phúc. Có một người cha cương nghị, một người mẹ hiền hậu. Nhưng sau này, cái năm mười ba tuổi ấy, anh ta tận mắt chứng kiến cha mình và ả tình nhân quấn quýt không rời, vừa nói vừa cười dắt nhau vào cửa hàng trang sức.

Lúc đấy, Thẩm Lẫm vốn nóng tính, anh ta lập tức xông ra ngoài, ấn ả tình nhân kia xuống đánh cho một trận tơi bời. Người phụ kia gào thét liên tục, máu tươi chảy giữa hai chân, ả sẩy thai ngay tại chỗ. Mắt cha anh ta đỏ hoe vì giận dữ, trước khi đưa ả tình nhân lên xe cấp cứu, bố anh ta không quên tát cho một bạt tai thật mạnh.

Sự việc này khiến nhà họ Thẩm ngã ngựa huyên náo hồi lâu, lúc này mẹ của anh ta mới phơi bày trình trạng hôn nhân thực sự. Năm đó Thẩm Tuyển còn trẻ, phong lưu phóng khoáng, quả thật hai người từng rất yêu nhau, tới nỗi khăng khít như keo sơn. Dẫu tình cảm sâu nặng tới đâu cũng bị thời gian bào mòn, dần dần những cảm xúc mãnh liệt thời trẻ tiêu tan, cuộc sống trôi qua như nước lọc không vị.

Thẩm Tuyển tuy đã gần luống tuổi, không còn tràn trề sinh lực nên ông ta bắt đầu căm ghét vết nhăn trên mặt vợ, ông ta không ngừng tìm kiếm tình nhân bên người, bí mật thay tình nhân như thay áo. Là một phu nhân nhà họ Thẩm trên danh nghĩa khiến bà ta cảm thấy vô cùng thống khổ. Nhưng mắt thấy tình cảm giữa hai người không thể cứu vãn được nữa, bà ta bèn lấy lùi làm tiến, nhờ cậy việc khác. Thẩm Tuyển nuôi tình nhân ở bên ngoài bà ta có thể một mắt nhắm một mắt mở cho qua, nhưng có một điều tiên quyết, đó chính là những tình nhân kia không được sinh con trai cho ông ta. Thẩm Tuyển vui vẻ đồng ý.

Biết được chân tướng, Thẩm Lẫm thương tâm một trận, nhưng ngay sau đó anh ta lập tức phấn chấn trở lại, đồng thời suy nghĩ về vấn đề con riêng. Mẹ Thẩm không để tình nhân của Thẩm Tuyển sinh con trai, vì bà ta sợ đứa con riêng ấy sẽ cướp đi quyền thừa kế tài sản Thẩm gia của con trai bà ta.

Thẩm Lẫm đã được bồi dưỡng trở thành người thừa kế ngay từ lúc tấm bé, đương nhiên anh ta vô cùng ao ước vị trí này. Anh ta nhớ đến người phụ nữ bị mình đánh đến nỗi sẩy thai kia, trực giác của anh ta phát hiện ước định cha mẹ anh ta lập ra chẳng thuyết phục là bao.

Anh ta bắt đầu để ý đến tình nhân xuất hiện bên cạnh bố anh ta, chỉ cần người nào có dấu hiệu mang thai, anh ta không ra tay ngay, mà thông báo cho mẹ anh ta xử lý. Quả nhiên, mẹ Thẩm làm rất tốt, suốt nhiều năm qua, đủ loại phụ nữ xuất hiện bên người Thẩm Tuyển, nhưng chẳng có ai sinh nổi một mụn con cả.

Thân phận con riêng của Thẩm Ân bị bại lộ hoàn toàn là trùng hợp. Vì Thẫm Lẫm không ưa việc Thẩm Ân suốt ngày chèn ép anh ta ở trường, kết quả học tập thối nát của nó thì không bàn tới, đã thế nó còn vô cùng ngạo mạn, không quan tâm một ai. Sau này, Thẩm Lẫm mới nổi lên tâm tư điều tra Thẩm Ân, ai dè Thẩm Ân lại là con riêng của bố anh ta.

Biết được chuyện này, Thẩm Lẫm không làm ầm ĩ, càng không kể chuyện này cho người trong nhà. Chả phải anh ta tốt bụng không dám nói, mà anh ta biết con riêng cũng được thừa kế một phần gia sản nhà họ Thẩm. Mặc kệ nhà họ Thẩm nhận nó hay không, riêng quan hệ máu mủ đã đủ để nhà họ Thẩm chia cho nó một bát canh.

Trải qua tìm hiểu, Thẩm Lẫm phát hiện dường như Thẩm Ân không biết xuất thân của mình. Nếu như vậy, anh ta không nhất thiết phải chọc thủng ô cửa sổ giấy, tự trêu mình không thoải mái.

Nhưng anh ta cũng không ngờ tới chuyện gia đình anh ta biết. Nhìn chằm chằm bản báo cáo điều tra rõ ràng, sinh ở bệnh viện nào, giờ nào, tháng nào năm nào. Thẩm Lâm đành lặng thinh.

Thẩm Lẫm chuẩn bị sinh nhật lần thứ mười tám. Vợ chồng Thẩm Thị dự kiến tổ chức lễ thành niên của anh ta thật hoành tráng, mời không ít doanh nhân giới thượng lưu. Duy nhất thiệp mời của nhà họ Nguyễn, bọn họ phải tự mình dâng đến cửa.

Chạy chuyến này cũng không chỉ đưa thiệp mời sang, mà còn là để thương lượng cuộc hôn nhân giữa Nguyễn Nhuyễn và Thẩm Lẫm. Nếu thích hợp, bọn họ sẽ tuyên bố tin tức con cái hai nhà đính hôn ngay trong buổi tiệc sinh nhật mười tám tuổi của Thẩm Lẫm.

Người nhà họ Thẩm vốn tự tin thăm nhà. Thời điểm biết bạn trai Nguyễn Nhuyễn là đứa con hoang ngoài giá thú không ai thừa nhận, tâm tình mẹ Thẩm bỗng trở nên phức tạp. Trong lòng bà ta vừa khó xử vừa nhẹ nhõm, bà ta cảm thấy rằng chuyện thông gia hai nhà đã định.

Kết quả tốt nhất là nhà họ Nguyễn không vừa mắt đứa con riêng kia, hạ lệnh cưỡng chế Nguyễn nhuyễn chia tay. Sau đấy, Thẩm Lẫm sẽ có cơ hội, nói không chừng vì để khiến cô công chúa nhỏ cắt đứt tơ tưởng, nhà họ Nguyễn sẽ đồng ý đính hôn ngay lập tức. Kết quả tồi tệ nhất chính là nhà họ Nguyễn tán thành đứa con riêng kia.

Nếu như vậy, nhà họ Thẩm lập tức nhận người về, vậy thì quan hệ hai nhà vẫn thân mật như cũ. Không những vậy, nhà họ Thẩm còn có thể tận dụng cơn gió Đông, phát triển với quy mô lớn hơn.

Thẩm Tuyển phân tích ưu nhược điểm cho vợ nghe. Dù mẹ Thẩm căm ghét Thẩm Ân, nhưng bà ta cũng phải thừa nhận điều ông ta nói rất đúng.

Thẩm gia đưa Thẩm Lâm đi thẳng vào cửa lớn Nguyễn gia, đối mặt với vẻ lơ đễnh của bà Nguyễn, sự kiên nhẫn của bọn họ đã bị bào mòn.

“Phu nhân Nguyễn, bà nghĩ thế nào về đề nghị của chúng tôi?” Thẩm Tuyển thấp giọng dò hỏi, mặc dù vị phu nhân uể oải nhàn nhãn ngồi bên ghế sô pha kia thất thần, ông ta cũng không dám lỗ mãng.

“Cái gì?” Bà ấy thổi thổi móng tay mới làm ngày hôm qua, mẹ Nguyễn mệt mỏi trả lời qua loa: “Thiệp mời cứ để đấy đi, chúng ta có gì cần thương lượng ư?”

“Đính hôn?”

Người phụ nữ mỹ lệ thổi móng tay như cười như không liếc Thẩm Tuyển một cái, nhìn Thẩm Lẫm đang im thin thít, vẻ lười biếng tiêu tán, bà nói chuyện đanh thép: “Nhà chúng tôi không phải nơi thu gom rác thải, không phải rác gì cũng ném vào đây.”

“Bà!” Nghe thấy con trai bị ví như đồ bỏ, mẹ Thẩm lập tức tức giận, không duy trì nổi mặt ngoài thân thiện nữa, bà ta châm chọc nói kháy: “Thế con gái bà tốt lành gì? Khi theo đuổi Thẩm Lẫm thì lời ngon tiếng ngọt gì cứ luyên thuyên không ngừng, chưa được bao lâu đã di tình biệt luyến rồi.”

Thẩm Tuyển bên cạnh kéo ống tay áo, nhưng mẹ Thẩm nhanh mồm kể hết mọi chuyện: “Bà không biết con gái lượm trúng mặt hàng gì à? Một đứa con riêng mà nhà họ Thẩm vứt bỏ, còn tưởng vớ phải châu báu!”

Nói xong những lời giấu kín trong lòng, mẹ Thẩm thở một hơi. Chỉ là bầu không khí im lặng làm bà ta tỉnh táo trở lại, nhớ tới bản thân không giữ mồm giữ mép, sắc mặt bà ta lập tức trắng bệch, đôi môi run rẩy: “Phu nhân Nguyễn, ý tôi không phải thế.”

“Quản gia, tiễn khách! Nhà họ Nguyễn chúng ta bé nhỏ, không xứng để ông Thẩm và bà Thẩm đây đến đưa thiếp mời.” Tuy trên mặt mẹ Nguyễn treo ý cười, nhưng đáy mắt hoàn toàn lạnh lẽo, ở ngay trước mặt nhà họ Thẩm, ném thiệp vào thùng rác.

Thẩm Tuyển chưa kịp giải thích đã bị tống khỏi cửa. Ngay sau đó xí nghiệp Thẩm Thị gặp khủng hoảng vì đứt gãy nguồn tài chính, cả ngày Thẩm Tuyển sứt đầu mẻ trán, làm gì còn thời gian đánh chủ ý lên người Thẩm Ân? Chuyện nhận con tạm thời trì hoãn.

Công ty nhà mình gặp khó khăn, cha mẹ nhà họ Thẩm cãi vã liên miên, trách cứ đối phương hàng ngày. Tinh thần Thẩm Lẫm bị dày vò nặng nề, Tiểu Bá Vương học đường dần thu liễm, trở nên trầm mặc ít nói hơn hẳn.

Dù học cùng lớp, nếu không nghe người ta kể chuyện nhà họ Thẩm xảy ra chuyện buồn cười như vậy, Nguyễn Nhuyễn cũng sẽ không bao giờ biết Thẩm Lẫm vốn kiêu ngạo đã trầm tính như thế nào. Ngay cả khi phát hiện, cô cũng chẳng hề muốn thể hiện tâm tư gì cho cam.

≧◠◡◠≦Truyện được đăng tảiᵔᴥᵔcập nhật nhanh nhất≧’◡’≦và miễn phí tại yeungontinh(chấm)vn(>‿◠)

Tuy nhiên, cô không tự tiến bước, thì có người khác thay cô làm. Một hôm tan học, Nguyễn Nhuyễn bị Thẩm Lẫm chặn lại, Nguyễn Nhuyễn nhịn xuống động tác đảo mặt, thậm chí nói chuyện cô cũng không buồn nói.

“Tôi biết em ghét tôi, tôi không hy vọng em tha thứ cho những gì tôi làm trước kia, và em về bên tôi một lần nữa.” Thấy Nguyễn Nhuyễn mặt vô cảm xúc, Thẩm Lẫm nắm chặt nắm đấm, cắn răng nói: “Tôi chỉ muốn nói cho em biết, cho dù tôi không đáng giá ở bên cạnh em, thì Thẩm Ân càng không đáng!”

Nguyễn Nhuyễn nâng mí mắt, cuối cùng nhìn anh ta.

Hít một hơi thật sâu, Thẩm Lẫm chậm rãi giãi bày tiếp: “Em cho rằng anh ta tốt lành sao? Khi còn ở viện mồ côi, nó đã quen giả vờ giả vịt rồi, trước mặt viện trưởng nó giả vờ ngoan ngoãn, nhưng sau lưng ngấm ngầm đánh nhau ẩu đả, suýt chút nữa cái đám con nít lớn tuổi hơn nó đánh cho tàn tật.”

“Em có biết mười bảy người bạn cùng bàn trước đó của nó bị gì không? Người ta đùa chút thôi mà nó ấn đầu người ta vào vòi nước lạnh giữa mùa đông, trong mấy người kia có người suýt nữa chết, người thì ốm nặng liệt giường.”

“Em ấn tượng với Vương Dịch ngồi trong góc lớp chứ? Cậu ấy chỉ ném Thẩm Ân một quyển sách bài tập, nó đã phát điên phát khùng, xé nát toàn bộ vở ghi, bài thi, tài liệu của cậu ấy, rồi ném thẳng vào thùng rác.”

“Một người cứng đầu, hành xử cực đoan như vậy, sẽ thật sự yêu một người ư? Nó có âm mưu gì với em chứ?”

Thẩm Lẫm cảm thấy anh ta khuyên nhủ cô là vì lợi ích của Nguyễn Nhuyễn. Chỉ là anh ta chưa đợi được câu trả lời của Nguyễn Nhuyễn, đồng tử anh ta đột nhiên co rút.

Anh ta nhìn thấy cả người Thẩm Ân bao quanh bởi lệ khí tiến lại gần, anh đứng đằng sau lưng Nguyễn Nhuyễn, ánh mắt thâm độc dõi theo anh ta.

Giống như con rắn độc chăm chú quan sát con mồi trong bóng tối, Thẩm Lẫm cảm thấy cơ thể mình như sắp nhũn ra, không kịp chào hỏi Nguyễn Nhuyễn, anh ta đã nhanh chóng bỏ chạy không quay đầu trở lại.