Xuyên Nhanh: Sổ Tay Công Lược Nam Phụ Của Hắc Liên Hoa

Chương 15



Hàng mày mảnh cong như lá liễu khẽ nhướng lên, đôi mắt vốn nên lạnh lẽo như sương giờ đây lại nhuốm chút dịu dàng, đôi môi đỏ cong lên vừa phải. Mái tóc được búi theo kiểu các nữ tu ưa chuộng nhất lúc bấy giờ, một chiếc trâm mây bay rực rỡ xinh đẹp cài trên tóc, tay áo bó sát màu xanh ngọc tôn lên đôi phần hiên ngang mạnh mẽ trong dáng người xinh đẹp.

Đúng là một người đẹp lạnh lùng, chẳng trách có thể khiến trái tim như đóa hoa trên đỉnh núi của Thẩm Ân rung động. Nguyễn Nhuyễn vô thức tìm kiếm khuôn mặt của Thẩm Ân, nhưng người nam nhân lại cụp mắt ngồi ngay ngắn, không nhìn rõ vẻ mặt.

Chàng bỗng nhấc mí mắt, ánh mắt hờ hững nhìn về phía cửa đại điện, nói câu đầu tiên từ khi bước vào đại điện đến giờ bằng giọng nói trầm thấp: “Còn đứng ở cửa làm gì mà không vào?”

Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía cửa chính của đại điện, nhìn thấy một cô nương mặt đỏ hây hây đang bám vào khung cửa, vươn cổ nhô cái đầu nhỏ nhìn vào trong điện. Đôi mắt hạnh to tròn ngấn nước, bị phát hiện đang nhìn trộm cũng không lúng túng mà từ tốn sải bước đi vào chính giữa đại điện, hành lễ với Vô Vọng ngồi ở ghế chủ: “Bái kiến sư phụ.”

“Đồ đệ nghịch ngợm, mong mọi người đừng chê cười.” Mặc dù nói vậy nhưng lại không hề tỏ ý trách móc. Vô Vọng ho khan hai tiếng, giọng nói nhẹ nhàng: “Sao con đến đây?”

Nguyễn Nhuyễn ngồi xuống vị trí trống bên cạnh Thẩm Ân, cười đáp: “Nghe danh Ninh tiên tử đã lâu mà mãi chưa có cơ hội gặp mặt, hôm nay được gặp, tiên tử quả thật xuất chúng, đúng như lời đồn.”

“Nguyễn tiên tử quá khen, Ninh Giảo nhận mà hổ thẹn.” Ninh Giảo chắp tay chào Nguyễn Nhuyễn, thái độ đúng mực.

Từ lúc cô nương này bước vào cửa, ánh mắt Ninh Giảo đã rơi trên người nàng. Đôi mắt hạnh trên khuôn mặt trắng mịn sáng ngời, cười lên cong tít như vầng trăng khuyết, hệt như những vì sao trên bầu trời rơi trong đó, khiến người ta không rời mắt đi được. Dù chỉ mặc áo đạo sĩ trang nhã đơn giản nhưng cũng không giấu được vóc dáng đẹp, nhất cử nhất động đều toát vẻ ngây thơ của một nữ tử nhỏ, xinh đẹp mà không mất đi vẻ nhanh nhẹn.

Chỉ một cái nhìn, Ninh Giảo biết ngay đây là một cô nương quyến rũ. Có lẽ bây giờ còn nhỏ tuổi nên vẫn mang chút ngây thơ trong sáng. Tương lai, khi đã hoàn toàn trưởng thành, không biết sẽ là dáng vẻ thế nào. Có lẽ không ít nam tử trong giới tu tiên sẽ ngã gục trước vẻ đẹp này.

Ninh Giảo có hơi không hài lòng khi để ý thấy cơ thể tiểu sư đệ đi cùng mình thẳng tắp cứng đờ, hai mắt như sắp dán lên cơ thể người ta.

Tiểu sư đệ này là đồ đệ sư phụ nàng ta thu nhận hai năm trước, tính tình hơi lạnh lùng kiêu ngạo, ít tiếp xúc với các đồng môn khác, thường ngày thích nhất là đi theo sau nàng ta gọi ‘sư tỷ, sư tỷ’. Thế mà bây giờ lại bị người khác giành hết sự chú ý, ngay cả chén trà trước mặt nàng ta đã cạn mà cũng không chủ động châm thêm trà giúp nàng ta.

“Tiểu sư đệ.” Ninh Giảo thấp giọng gọi, cuối cùng cũng gọi được hồn người bên cạnh về.

Mạnh Tịch hoàn hồn nhìn sư tỷ của mình, nhận ra mình thất thố thì mặt bỗng chốc đỏ lên. Hắn im lặng châm thêm trà cho Ninh Giảo, nói: “Xin lỗi sư tỷ, vừa rồi đệ phân tâm.”

Cô nương ngồi đối diện thật sự xinh đẹp, nhất là đôi mắt trong veo lấp lánh ánh nước, hắn chưa từng thấy ai xinh đẹp đến thế ở Quy Nhất Tông. Mặc dù sư tỷ cũng rất đẹp nhưng lại vô cớ khiến người ra có cảm giác xa cách, không giống cô nương kia, vừa nhìn đã khiến người ta thấy rất gần gũi.

Ninh Giảo mím môi, biết đó là tiểu đệ tử của Vô Vọng chân nhân, là nữ tu đã tu luyện mấy năm mới đạt đến thời kỳ luyện khí, cảm giác bất bình trong lòng nàng ta hoàn toàn biến mất.

Vẻ ngoài có xuất chúng hơn nữa thì có ích gì, nếu tu vi không phát triển thì cuối cùng vẫn có ngày sẽ già đi. Huống hồ trước nay giới tu tiên xem trọng kẻ mạnh, chỉ có ngoại hình quá nổi bật nhưng không có thực lực tương xứng, hoặc là dựa vào một kẻ mạnh khác để bảo vệ bản thân, bằng không, bất cứ ai cũng có thể làm hại mình.

Nghĩ vậy, ánh mắt Ninh Giảo nhìn Nguyễn Nhuyễn lại thêm chút thương cảm.

Nguyễn Nhuyễn cứ chốc chốc lại liếc nhìn nữ chủ, tất nhiên nàng phát hiện ánh mắt nàng ta nhìn nàng hơi kỳ lạ, nhưng chưa kịp nhìn kỹ thì ánh mắt đó đã ngoảnh đi rồi.

Nguyễn Nhuyễn cũng không để tâm, móng tay cào nhẹ qua lại trên tay nắm ghế, vô tình khảy rơi một mảng nhỏ đồ trang trí trên lớp vỏ. Nguyễn Nhuyễn không dám tin nhìn tay nắm ghế bị nàng gảy tróc ra, nàng sững sờ giây lát rồi sau đó ấn mảng đồ trang trí rơi ra lại như không có chuyện gì. Làm xong chút thủ thuật che mắt rồi lại lặng lẽ rụt tay về, ngoan ngoãn đặt giữa hai đầu gối mình.

Bên tai vang lên tiếng cười khẽ, Nguyễn Nhuyễn không cần quay đầu cũng biết Thẩm Ân ở bên cạnh đã thấy hết quá trình vừa rồi, giờ đang cười nhạo nàng. Nàng không kiềm được lườm lại, tên đó lại ngồi ngay ngắn, nói bằng giọng mà chỉ hai người họ mới nghe được.

“Tiểu sư muội, cái ghế này ba trăm linh thạch. Sau này đừng quên bù linh thạch rồi giao nhé, phá hỏng đồ của môn phái thì phải đền đấy.”

“…” Nguyễn Nhuyễn bỗng chốc ủ rũ.

Ba trăm linh thạch là tiền tiêu vặt một tháng của nàng đấy! Tháng này nàng còn muốn thắt lưng buộc bụng, dùng linh thạch tiết kiệm được để mua chiếc váy mới ra ở Cát Tường các. Bây giờ chiếc váy xinh đẹp mất rồi, Nguyễn Nhuyễn hối hận muốn chết, đáng lẽ không nên ngứa tay.

Những lời tiếp theo vang lên trong đại điện Nguyễn Nhuyễn chẳng nghe lọt câu nào, từ đầu đến cuối đều chìm đắm trong cảm xúc đau buồn vì chiếc váy đã bay xa. Thấy mọi người bàn bạc xong đứng dậy đi ra ngoài, nàng cũng theo sau Thẩm Ân, chậm chạp đi ra cửa điện.

Nào biết Thẩm Ân đột ngột dừng lại, Nguyễn Nhuyễn lơ đễnh va đầu vào tấm lưng cứng rắn của chàng, chóp mũi lập tức đỏ ửng. Nguyễn Nhuyễn che cái mũi bị đụng đau lại, đôi mắt hạnh long lanh rớm nước, nghiến răng nói bằng giọng trầm thấp: “Đại sư huynh!”

Ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sâu như đầm nước lạnh lẽo, Nguyễn Nhuyễn lập tức dịu giọng lại, nuốt câu chất vấn sắp buộc miệng thốt ra, khéo léo nói: “Muội… muội không sao, đại sư huynh không cần để ý đâu.”

Đôi môi mỏng khẽ cong lên, Thẩm Ân nhìn thấy trong mắt cô gái như bùng lên ngọn lửa, thái độ chàng bình thản: “Ừm, ta không để ý.”

Nguyễn Nhuyễn: “…”

Bốn mắt nhìn nhau hồi lâu, Nguyễn Nhuyễn bại trận, muốn lùi một bước sang bên cạnh nhưng bị một bàn tay thon dài ngăn lại. Nàng hờ hững nhìn Thẩm Ân, mà người thanh niên như vô cùng bao dung nở một nụ cười nhạt: “Hai ngày nữa phải xuống núi, muội thu xếp đồ đạc đi.”

“Xuống núi làm gì?” Vẻ mặt Nguyễn Nhuyễn bất ngờ, ngay cả mũi cũng chẳng màng che nữa.

Nghe thế, Thẩm Ân thôi cười, cau mày lạnh lùng nói: “Muội lại không muốn đi Bí cảnh nữa?”

“Muốn đi chứ.” Vừa thấy sắc mặt người nam nhân không ổn, ham muốn sống sót của Nguyễn Nhuyễn rất mạnh, nàng vội đáp: “Nhưng chẳng phải một tháng nữa Bí cảnh mới mở à, giờ vẫn còn sớm, xuống núi làm gì?”

“Xem ra muội chẳng nghe lọt một lời nào trong đại điện cả.” Thẩm Ân phất tay áo, mặt lộ rõ vẻ chán ghét với Nguyễn Nhuyễn.

Tất nhiên Quy Nhất Tông sẽ không vô duyên vô cớ phái hai đệ tử quan trọng đến. Mục đích chuyến này của họ là để thương lượng chuyện liên minh với Linh Vân Môn trong Bí cảnh Bắc Hải, báu vật tìm được sẽ chia cho hai phái.

Hiện tại, trong mấy môn phái lớn ở giới tu tiên thì Quy Nhất Tông và Linh Vân Môn có nhiều đệ tử nhất, tất nhiên nhu cầu về linh bảo cũng lớn nhất. Đặc biệt là Bí cảnh Bắc Hải nguy hiểm, nếu hai môn phái lớn có thể liên minh thì chẳng những đảm bảo thêm an toàn cho các đệ tử đi rèn luyện mà còn có thể tìm được nhiều linh vật hơn. Linh Vân Môn không có lý do để từ chối.

Về việc xuống núi trước một tháng, Quy Nhất Tông nói đường đến Bắc Hải gập ghềnh, người dân ở bên đường bị yêu tà làm hại đã lâu. Chuyến đi lần này cũng là để giải cứu người dân khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng.

Nhưng sau khi hiểu đầu đuôi mọi chuyện, Nguyễn Nhuyễn biết việc này còn có ý khác. Trước nay Thẩm Ân được gọi là đệ tử có thiên phú nhất trong giới tu tiên, đặc biệt là sau khi phá Đan, bước chân vào Nguyên Anh cảnh ở độ tuổi hai mươi thì càng được người ta kính trọng. Dù sao thì trong thế hệ trẻ, ngoài Thẩm Ân ra thì người có tu vi cao nhất cũng chưa qua được Kim Đan. Mà phần lớn các tu sĩ tu đến Nguyên Anh cảnh đều đã đến một trăm tuổi, Thẩm Ân vừa trẻ vừa anh tuấn hệt như hạc giữa bầy gà, muốn người ta không chú ý cũng khó.

Một thanh niên chưa biết chừng tương lai có thể trở thành gậy kim cô trong giới tu tiên như vậy luôn được người khác nhớ đến, Quy Nhất Tông là một trong số đó.

Đại sư tỷ Ninh Giảo – chưởng môn của môn phái bọn họ có tài tu luyện cao, hai mươi bảy tuổi đã là tu sĩ Kim Đan, so ra chỉ kém Thẩm Ân một chút. Tầm nhìn của Ninh Giảo xa, trong mắt thế hệ trẻ ở giới tu tiên, có thể được nàng ta vừa mắt cũng chỉ có mỗi Thẩm Ân. Chưởng môn của Quy Nhất Tông, cũng chính là sư phụ của Ninh Giảo không hề cảm thấy điều này có gì không thỏa đáng, thậm chí còn vui vì nó.

Nếu Quy Nhất Tông và Linh Vân Môn liên hôn, đây cũng là chuyện có lợi cho sự phát triển lớn mạnh của Quy Nhất Tông trong tương lai. Đặc biệt ông ta cũng rất xem trọng Thẩm Ân, đệ tử của mình ưu tú như vậy, cũng chỉ có Thẩm Ân xuất sắc ngang hàng mới có thể xứng đôi.

Với chủ ý này, Quy Nhất Tông mới bảo Ninh Giảo đích thân lên núi Linh Vân, mục đích là để tạo cơ hội để hai người tiếp xúc với nhau, đề xuất xuống núi trước một tháng cũng thế.

Nhìn thấu kế hoạch nối dây tơ hồng của Quy Nhất Tông, Nguyễn Nhuyễn không muốn chen chân vào. Mục tiêu của nàng ở trong Bí cảnh, hoàn toàn không thấy hứng thú với chuyện sớm chiều ở bên nữ chủ để vun đắp tình cảm.

Nhưng Thẩm Ân cứ bắt cô đi cùng, thậm chí còn lạnh lùng uy hiếp: “Không muốn đi? Vậy thì đừng đi Bí cảnh nữa.”

Thế là Nguyễn Nhuyễn nhanh chóng thu xếp túi đồ của mình, vào hôm chuẩn bị xuống núi, họ một mạch đến cổng núi đợi.

Thấy Nguyễn Nhuyễn ở trước cổng núi, thoạt đầu Ninh Giảo rất ngạc nhiên. Sau khi biết nàng muốn đi cùng, sắc mặt nàng ta bỗng chốc hơi khó coi, môi mím thành một đường thẳng: “Xuống núi rất nguy hiểm, với tu vi ở giai đoạn luyện khí như Nguyễn tiên tử thì không thích hợp theo bọn ta xuống núi diệt tà.”

Nguyễn Nhuyễn gật đầu tán thành, lúc bắt gặp ánh mắt người nam nhân liếc tới thì rụt cổ lại, đứng bất động như một bức tượng điêu khắc băng.

“Có gì không được? Tiểu sư muội có ta bảo vệ, yêu tà phương nào dám làm hại muội ấy?” Thẩm Ân ung dung nói, không chừa đường để người ta trả lời mà nói tiếp: “Nếu Ninh tiên tử thấy không thỏa đáng thì cứ đi trước.”

Nguyễn Nhuyễn đứng một bên nghe mà chết lặng người, ánh mắt thừ ra liếc nhìn Ninh Giảo, phát hiện khuôn mặt trắng nõn của nàng ta đỏ bừng, ẩn vẻ tức giận.

Ninh Giảo thanh cao vênh cằm, ổn định lại cảm xúc, nói với tiểu sư đệ Mạnh Tịch bên cạnh: “Đã vậy, tiểu sư đệ cũng theo bọn ta đến Bắc Hải đi. Có thêm vài người, sớm ngày kết Đan.”

Lúc nói còn nhìn xoáy về phía Nguyễn Nhuyễn, sau đó phất tay áo rời đi.

Nguyễn Nhuyễn nghĩ mãi về ánh mắt đầy ẩn ý đó mà cũng không nghĩ ra được nguyên do, thế nhưng nàng biết rất rõ, có lẽ Ninh Giảo bất mãn với nàng.

“Ngẩn ra đó làm gì? Còn không đi theo.” Lúc đi ngang qua nàng, Thẩm Ân thốt ra câu này.

Kế hoạch ban đầu hai người đi giờ đã biến thành bốn người, Nguyễn Nhuyễn im lặng đi theo sau Thẩm Ân, nghĩ mãi không hiểu đã xảy ra vấn đề ở chỗ nào.

Thẩm Ân hoàn toàn không có dáng vẻ đang đối diện với người trong lòng.

Bảy tuổi được đưa vào Linh Vân Môn, trước đó sống ở phàm trần. Cuộc sống của Thẩm Ân trước bảy tuổi chẳng mấy tốt đẹp, bị người ta ức hiếp, thường ăn không no.

Lúc Ninh Giảo mười ba mười bốn tuổi thì đã là chưởng môn tiểu sư tỷ được người người ngưỡng mộ của Quy Nhất Tông, lúc xuống núi rèn luyện gặp Thẩm Ân bị người ta thượng cẳng chân hạ cẳng tay. Nàng ta thương xót, tiện ra lệnh đám người đánh Thẩm Ân đi.

Với Ninh Giảo mà nói thì chỉ là một việc dễ như trở bàn tay, nhưng Thẩm Ân lại luôn khắc ghi trong lòng. Về sau, một lần gặp lại Ninh Giảo trong giới tu tiên, chàng mới biết người trước đây ra tay giúp chàng là đại sư tỷ của Quy Nhất Tông, là thiên tài tu luyện đầy tài hoa, từ đó nảy sinh tình cảm.

Đây mới là cách mở đầu đúng đắn của nữ chủ Ninh Giảo và Thẩm Ân, sao kịch bản nói đổi là đổi luôn thế? Lẽ nào Thẩm Ân ngoài mặt tấm lòng rộng mở còn biết chơi chiêu lạt mềm buộc chặt?

Nghĩ mãi không ra, Nguyễn Nhuyễn dứt khoát không nghĩ nữa, im lặng theo sau mọi người. Băng qua núi đá dài, quãng đường một hai ngày cuối cùng cũng đến một tòa thành khá sầm uất.