Xuyên Nhanh: Sổ Tay Công Lược Nam Phụ Của Hắc Liên Hoa

Chương 31



Vào hạ, căn phòng thuê chật chội rất ngột ngạt và oi bức vì không có điều hòa. Trên bàn học có một cái quạt đã cũ, cánh quạt kẽo kẹt lung lay, gió thổi ra nóng bức không thôi. Người đàn ông mặc bộ quần áo ở nhà giản dị ngồi thẳng lưng, ngay ngắn trước bàn làm việc, khớp xương bàn tay rất rõ ràng cầm cây bút máy rồi chạm ngòi vào tờ giấy, tiếng sột soạt vang lên.

Sau khi viết một dòng chữ, người đàn ông đóng nắp lại rồi đặt bút máy trên tờ giấy mỏng rồi lại lấy khăn tay ra, lau đi mồ hôi trên trán của mình. Anh mệt mỏi nhéo mũi, thở ra một hơi dài.

Đây là công ty thứ mười một mà anh đã nộp hồ sơ xin việc, không ngoài dự liệu, đá chìm đáy biển, không chút vang vọng. Sau khi bị phá sản, biệt thự cũng như xe hơi sang trọng đứng tên Thẩm Ân đều bị đem đi thế chấp, toàn bộ tiền trong thẻ ngân hàng cũng được lấy ra hết để trả nợ, chỉ còn không tới một vạn tệ.

Cầm trong tay một vạn tệ này, anh thuê được một căn nhà một phòng ngủ một phòng khách giá rẻ tại khu phố cũ, tiền thuê nhà là sáu trăm một tháng, đặt cọc ba trăm. Nhưng vì phải nộp thêm tiền điện nước, mua thêm một vài bộ chén đũa thường dùng, anh chẳng còn đồng nào để tiêu nữa. Anh vẫn cần phải ăn uống, vấn đề cấp thiết nhất hiện tại là ăn no mặc ấm.

Anh cần có một công việc gấp nên dần dần hạ thấp yêu cầu với các công ty mà mình nộp hồ sơ xin việc, chỉ chọn vài công ty nhỏ, nhưng đến bây giờ anh vẫn không nhận được thông báo phỏng vấn nào.

Thẩm Ân hơi nhụt chí, lúc định nghĩ cách mưu sinh khác thì biểu tượng trên màn hình máy tính không ngừng nhấp nháy cho thấy anh nhận được rất nhiều email mới. Thẩm Ân mở ra xem, một công ty lớn mà anh không còn ôm hy vọng từ lâu gửi tin sang, bảo anh mấy ngày nữa đến công ty phỏng vấn trực tiếp.

Niềm vui ngoài ý muốn này khiến Thẩm Ân cảm thấy khá vui vẻ. Anh ghi lại thời gian và địa điểm phỏng vấn vào giấy note, rồi đứng lên hoạt động cơ thể. Anh đã ngồi trước máy tính cả một buổi chiều, bây giờ đã hơn sáu giờ tối, đến lúc ăn cơm rồi.

Thẩm Ân đi mở tủ lạnh theo thói quen, nhưng rồi sửng sốt dừng bước chân lại. Anh quên mất trong căn nhà thuê này, ngoại trừ một cái tủ quần áo hơi lớn một chút thì không có gì khác cả. Không có tủ lạnh, không có máy giặt, càng không có điều hòa.

Bàn chân chuyển hướng, người đàn ông thay giày định ra ngoài mua chút đồ ăn về nhà. Lúc đang thay giày ở huyền quan, tầm mắt của anh bị hấp dẫn bởi tầng trên cùng của tủ để giày. Nơi đó đặt một chậu hoa nhựa màu trắng, bên trong trồng một cây cỏ bốn lá. Bốn chiếc lá màu lục nhạt, tràn trề sức sống.

Thẩm Ân nhớ lại, một người bạn của anh đã tặng cái này vào sáng sớm hôm nay, bảo là mua ở chợ hoa tốn mười đồng. Vì thấy gần đây anh hơi xui xẻo nên tặng cho để đổi vận. Lúc sáng bận rộn chuẩn bị hồ sơ xin việc nên anh bảo cứ để ở cửa, xong rồi quên béng mất.

Ai cũng bảo cỏ bốn lá tượng trưng cho sự may mắn, Thẩm Ân thì không tin những thứ này. Nhưng mà anh ngồi nhìn máy tính khá lâu, đôi mắt mệt mỏi bỗng nhìn thấy chút màu xanh lá này, không ngờ lại khiến tâm trạng của anh tốt hơn một chút. Anh ra đến cửa rồi dùng tay sờ sờ một chiếc lá.

Cảm giác mát lạnh, sờ rất thoải mái.

“Két két”, cửa đóng lại. Cây cỏ bốn lá trên kệ giày đang lay mình, lắc lư trong chậu hoa giá rẻ, chút ánh sáng xanh lục yếu ớt tản ra.

Thật ra Thẩm Ân ra ngoài không lâu lắm, trong tiểu khu có một siêu thị gia đình nhỏ, có thể mua được mọi vật dụng hằng ngày tại đây. Tài chính của anh đang khá eo hẹp nên không thể đi ăn tiệm, đành phải đến siêu thị mua hai gói mì ăn liền.

Trông thấy có bán trứng gà sống, gà ta mười lăm một cân, trứng gà bình thường thì sáu tệ một cân. Anh mua ba cân trứng gà bình thường, rồi mua cây lau nhà. Sau khi quét mã WeChat, Thẩm Ân định rời đi nhưng nhân viên siêu thị lại đưa cho tờ vé rút thăm trúng thưởng.

Tờ rút thăm trúng thưởng được xé ra và đựng trong cái hộp, nhân viên siêu thị cười giải thích với Thẩm Ân: “Đây là hoạt động rút thăm trúng thưởng kỷ niệm ba năm khai trương siêu thị của chúng tôi. Tặng cho cả khách quen và khách mới, chỉ hôm nay cần tiêu hơn ba mươi tệ thì sẽ nhận được tờ rút thưởng này. Đúng bảy giờ tối sẽ bắt đầu rút thưởng ạ.”

Anh nhìn thoáng qua thời gian trên màn hình điện thoại, gần đến bảy giờ. Thẩm Ân nắm chặt tờ rút thưởng, nghĩ rằng mình đi rút thưởng thử xem xem. Nếu là trước đây, đừng nói rút thăm trúng thưởng gì, có tặng những món kia anh cũng không muốn nhận. Nhưng bây giờ anh đang rất thiếu tiền, dù chỉ trúng được một cục xà phòng cũng cảm thấy mình tiết kiệm được đôi chút.

Lúc đang chần chừ, nhân viên siêu thị phụ trách rút thăm đã mang cái hộp rút thưởng ra rồi đặt lên cái bàn nhỏ. Các cô các dì muốn rút thăm lập tức chạy đến, vây kín cái bàn đến nỗi con kiến chui cũng không lọt.

Nhìn thấy tình hình này, Thẩm Ân nghĩ hay là thôi đi, anh không muốn chen lấn với mọi người. Huống hồ người thì nhiều phần thưởng thì ít, vận may của anh không đủ tầm.

Nghĩ vậy, Thẩm Ân đi đến chỗ thùng rác, tờ rút thăm trúng thưởng được kẹp ở đầu ngón tay, anh vừa mới đặt bên trên thùng rác còn chưa buông ra thì nghe thấy nhân viên siêu thị cầm loa gọi lớn: “Hạng nhất là số 2500. Số 2500 có ở đây không?”

Ánh mắt của Thẩm Ân lập tức sáng lên, anh lặng lẽ thu cái tay đang định vứt tờ giấy rút thưởng vào thùng rác về. Anh nhận lấy ánh mắt ghen tị của mọi người, lấy được giải nhất của hộp rút thưởng, ôm hai gói bột giặt quần áo lớn rồi rời đi.

Mang theo trứng gà, cầm cây lau nhà, trên tay còn ôm thùng sữa và hai gói bột giặt lớn, lúc đi đến cửa nhà Thẩm Ân đầm đìa mồ hôi. Không phải anh xách không nổi, mà do trời nóng nực quá.

Anh đặt đồ trên tay xuống đất, sau khi mở cửa, anh đặt từng cái vào trong. Ngửi thấy mùi mồ hôi trên người mình, Thẩm Ân nhíu mày lại, tìm bộ đồ ngủ trong tủ quần áo rồi vào phòng tắm. Tắm rửa xong xuôi, anh chậm rãi bắt đầu nấu mì gói, còn cho vào một quả trứng mình vừa mua.

Sau khi nấu xong, anh lập tức chạy đến trước cái quạt để thổi nguội, chỉ hai ba đũa là ăn xong hết. Thẩm Ân vừa rửa chén vừa ghét bỏ mùi mì gói ám vào người, bèn chạy vào phòng tắm lần nữa.

Thẩm Ân cầm khăn mặt tùy ý lau nước trên tóc, anh bỗng nhớ đến cây cỏ bốn lá đặt trên kệ giày kia. Anh đi tới chỗ huyền quan, đem chậu hoa ở mép tủ đặt ở đầu giường.

Từ nhỏ đến giờ, anh chưa từng trồng cây cỏ hoa lá gì cả, lần trải nghiệm duy nhất là trồng cây tiên nhân cầu, kết quả chưa được hai tháng đã chết. Cây cỏ bốn lá này trông rất yếu ớt, cứ như chỉ cần gió nhẹ nhàng thổi qua cũng đủ làm cây gãy vậy.

Thứ đồ chơi này trồng sao đây? Thẩm Ân rất phiền não.

Anh gọi điện thoại cho người bạn đã tặng cây cỏ bốn lá đó, người bạn ấy cũng bối rối, gãi gãi đầu rồi khổ sở nói: “Tôi cũng chưa từng trồng thử. Chắc cũng tưới nước giống mấy loại cây cỏ khác thôi, sau đó cho nó phơi nắng?”

Cúp điện thoại, Thẩm Ân xoay người vào phòng bếp, rồi rót một ly nước đầy để mang sang đây. Anh chầm chậm tưới nước lên lá cây của cỏ bốn lá, vừa tưới nước vừa hùng hồn nói: “Uống nhiều nước vào, tranh thủ sống lâu một chút.”

Anh vốn muốn nói “Uống nhiều nước vào, mau chóng lớn thêm chút nữa.”, nhưng bỗng nhận ra cỏ bốn lá chỉ lớn từng vậy mà thôi. Vậy nên anh đổi cách nói, hy vọng nó không nghĩ anh muốn nó chết sớm. Không cầu sống hơn hai tháng, ít nhất khoảng hai tuần là tốt lắm rồi.

Đất trong chậu hoa đã thấm nước, Thẩm Ân nhìn thấy nước đã nhiều nên dừng tay, rồi mang chút nước còn dư vào phòng bếp. Dưới ánh đèn, có thể lờ mờ nhìn thấy gân xanh trên chiếc bốn cái lá màu lục nhạt, người đàn ông rảnh rỗi ngắm nhìn cẩn thận, phát hiện chỗ nối giữa lá và cành với đỏ một chút. Anh dùng ngón tay khều khều thử, chỗ màu đỏ ấy nhạt đi đôi chút.

Im lặng rồi lại im lặng, Thẩm Ân thấy mình hoa mắt cả lên. Sau khi tóc khô, xem vài tin tức công việc, anh lên giường nằm ngủ. Một đêm yên giấc.

Cuối cùng cũng đến ngày hẹn phỏng vấn của công ty đó, Thẩm Ân rời giường rửa mặt từ rất sớm. Bởi vì công ty nằm ở thành phố mới nên đường đi hơi xa. Để không đến muộn, anh còn đặc biệt gọi xe để sang đó. Thẩm Ân đến nơi hẹn trước nửa tiếng, đúng giờ, thư ký dẫn anh vào phòng dành cho khách.

Chủ của công ty này là một người đàn ông trung niên cung Xử Nữ rất cầu toàn, trước khi phá sản, Thẩm Ân có quen biết với ông ta, không tiếp xúc gì, cũng không để lại ấn tượng sâu sắc. Không ngờ lúc gặp nạn, ông chủ này lại đồng ý giang tay giúp đỡ. Thú thật, Thẩm Ân cảm thấy khá bất ngờ.

Cửa phòng khách vừa mở ra, sau khi thư ký dẫn anh vào gặp ông chủ đang gác chéo chân uống cà phê, ông ta nở một nụ cười rất đúng mực: “Thẩm tổng, lâu rồi không gặp.”

“Không dám nhận, tôi không còn là Thẩm tổng gì nữa rồi.” Thẩm Ân kéo ghế ra ngồi đối diện người đàn ông trung niên, cách một cái bàn, anh lấy hồ sơ xin việc ra rồi đưa sang. Còn chưa kịp lên tiếng thì người nọ đã ném hồ sơ vào thùng rác.

Sau một hồi im lặng, Thẩm Ân không nổi giận mà bình tĩnh hỏi: “Ý của tổng giám đốc Tôn là gì vậy? Gọi tôi đến chỉ để làm chuyện nhạt nhẽo này sao?”

Người đàn ông trung niên được gọi là tổng giám đốc Tôn bất đắc dĩ nhún vai, cả người hơi tựa lưng vào ghế ngồi, lười nhác cười nói: “Thẩm tổng, không phải tôi đã nói với cậu rồi sao, khi nào cậu mới chịu đổi cái tính ương ngạnh này của mình?”

“Đắc tội với ai, chẳng lẽ trong lòng cậu không tự suy đoán ra sao? Tôi không thích làm từ thiện, đi thuê một người bị nhà họ Dụ chèn ép, nghĩ gì thế?”

“Anh nói đúng, tôi quá ngây thơ rồi.” Thẩm Ân không những giận mà còn cười, lưng vẫn thẳng tắp như khi nãy, xách túi của mình lên rồi nhấc chân rời đi.

Đến cửa, Thẩm Ân mới vừa chạm vào tay nắm cửa thì người bên ngoài đã mở ra trước. Thấy hai người trước mặt, vẻ mặt của Thẩm Ân vẫn không đổi sắc, định rời đi nhưng bị một người cản lối.

Người nọ mặc bộ âu phục màu đen cao cấp được đặt may riêng, chân đi đôi giày da mấy trăm nghìn tệ, cả người tỏa ra mùi tiền. Thấy Thẩm Ân vội vã rời đi như vậy, người đó cố ý đứng chặn đường đi ra của anh, cười híp mắt rồi quan sát anh từ đầu đến chân. Anh ta nhoẻn miệng cười, đắc ý nói: “Ơ, Thẩm tổng khí phách của chúng ta đây mà? Sao hôm nay sắc mặt kém vậy.”

“Ái chà, xem trí nhớ của tôi này!” Người đàn ông đó khoa trương gõ đầu mình, giả vờ tỉnh ngộ: “Thẩm tổng đã phá sản, không còn là người tài hô mưa gọi gió trong giới kinh doanh này từ lâu rồi. Cảm giác rơi từ trên mây xuống bụi cỏ như thế nào, có phải rất đau đớn không?”

Một người đàn ông khác cùng lúc tiến vào, thấy sắc mặt Thẩm Ân không mấy dễ chịu, anh ta kéo Dụ Cẩm đang cười ha ha không kiêng dè lại, cau mày nhỏ giọng nói: “Dụ thiếu, đừng nói nữa.”

“Hạ Văn, cậu lên giọng nổi cáu trước mặt ông đây à? Thẩm Ân rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay, không phải cậu có công rất lớn sao, giả vờ cái gì!” Dụ Cẩm cực kỳ chướng mắt cái người Hạ Văn lúc nào cũng khúm núm này, một cước đạp người ta ra xa, chán ghét phủi góc áo vừa bị chạm vào.

Hạ Văn bị đạp một phát nên hơi loạng choạng, khó khăn lắm mới ổn định cơ thể, anh ta lại thấy Thẩm Ân trước mặt mình đã đi mất, khó chịu không ngóc đầu lên được.

Nhà anh ta và nhà Thẩm Ân là hàng xóm, tuy gia cảnh không tính là giàu có nhưng không phải lo cơm áo gạo tiền, mà hai người bọn họ cũng là bạn bè chơi với nhau từ nhỏ. Điều khác biệt là, từ trước đến giờ Thẩm Ân thông minh, thời đi học không thích học tập nhưng mỗi lần kiểm tra đều đứng nhất. Mà anh ta thì trời sinh ngu dốt, thức đêm học không ngừng nghỉ mới vào được top mười.

Cứ như vậy bọn họ thi cùng một trường đại học, đều chọn ngành khoa học máy tính. Lúc học đại học, thành tích chuyên ngành của Thẩm Ân vẫn bỏ xa người đứng nhì như trước, vững vàng ngồi ở vị trí số một.

Không chỉ như vậy, năng lực chuyên ngành của anh cũng rất khá. Năm nhất, anh tự mình lập trình phần mềm, năm hai đại học bán trò chơi mình thiết kế trong lúc buồn chán được bảy trăm nghìn tệ, năm ba đại học bắt đầu thành lập đoàn đội gầy dựng sự nghiệp, năm tư đại học lúc tốt nghiệp, trong khi mọi người đều bận rộn nghiên cứu, nộp sơ yếu lý lịch để tìm việc làm thì công ty của Thẩm Ân đã từng bước lớn mạnh. Sau khi tốt nghiệp mấy năm, Thẩm Ân đi đến đâu cũng được người ta gọi là Thẩm tổng.

Nhưng mà lượng công ty chiếm lĩnh thị trường ngày càng nhiều, khó tránh khỏi đụng phải quyền lợi của người khác. Nhà họ Dụ là công ty mạng kiểu cũ chịu ảnh hưởng lớn nhất, cũng là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất của Thẩm Ân.

Lúc đầu bọn họ so tài bằng bản lĩnh trên thương trường, sau khi cạnh tranh lâu dài Dụ Thị vào thế yếu. Nếu tiếp tục đuổi theo, công ty Thẩm Ân sẽ vượt qua Dụ Thị trong mấy chốc. Điều này khiến tầng lớp ra quyết sách bên Dụ Thị đau đầu, cứng rắn quyết định nếu không được, vậy thì thâm nhập vào nội bộ.

Nhưng số người có thể thăm dò kỹ thuật nòng cốt và bí mật thương nghiệp của công ty Thẩm Ân rất ít, đều là tập thể nhân viên nghiên cứu nòng cốt. Tiền lương cao, đãi ngộ tốt, quan trọng hơn những người đó đều là bạn đại học của Thẩm Ân, do một tay anh nâng đỡ, căn bản là không thể lay động.

Nhưng mà lúc này đây, Hạ Văn xuất hiện. Mặc dù anh ta không nằm trong tập thể nhân viên nghiên cứu nòng cốt, nhưng quan hệ với mấy người đó cũng không tệ. Hơn nữa anh ta còn đảm nhận chức vị quan trọng trong công ty Thẩm Ân, nếu có ý đồ thám thính một chút thì cũng không phải việc gì khó.

Mấu chốt là cái người Hạ Văn này rất nhát gan, cảm tình với Thẩm Ân cũng rất phức tạp, vừa kính nể vừa đố kị. Lúc đầu Dụ Thị cũng không trông cậy gì vào việc anh ta có thể để lộ bí mật thương nghiệp, nhưng mà Hạ Văn lại tặng cho tất cả mọi người một niềm vui lớn bất ngờ.

Không chỉ để lộ cơ mật mà đoàn đội Thẩm Ân dành hơn một năm trời nghiên cứu mới tìm ra, mà còn tiết lộ luôn bí mật về cơ chế tối ưu hóa, còn phá hỏng hạng mục hợp tác quan trọng của bọn họ.

Họa vô đơn chí, nguồn vốn của công ty Thẩm Ân liên tục đứt gãy. Không lôi kéo được nhà đầu tư, lại đối mặt với sức ép từ Dụ Thị, sau khi vất vả chống đỡ nửa năm, cuối cùng vẫn phải phá sản.

Mà người bạn Hạ Văn phản bội đó đã chuyển công tác sang Dụ Thị sau khi công ty phá sản. Nhưng Dụ Thị không thực hiện lời hứa cho anh ta vị trí tổng giám đốc như khi trước đã nói, chỉ sắp xếp cho anh ta làm một nhân viên vặt vãnh bình thường. Mặc dù Hạ Văn không hài lòng nhưng anh ta đành chấp nhận.

Anh ta vốn không giỏi học hành, ngoại trừ những kiến thức lý thuyết trong sách vở, cứ đụng vào thực hành là lại dở tệ. Vậy nên lúc anh ta muốn gia nhập nhóm nghiên cứu, Thẩm Ân làm sao cũng không chịu, chỉ cho anh ta lên làm quản lý.

Không thể phủ nhận anh ta ghi hận Thẩm Ân vì chuyện này, càng đố kị với anh hơn, vậy nên mới nóng máu trong chốc lát mà làm ra những chuyện kia. Qua đi qua lại anh ta thấy hối hận, sợ bọn Thẩm Ân nắm được nhược điểm gì sẽ cho anh ta đi ăn cơm tù. Cũng may đã qua lâu rồi nhưng vẫn gió ôm sóng lặng, anh ta mới hơi yên tâm đôi chút.

Ngày hôm nay gặp lại Thẩm Ân ở phòng dành cho khách, trong lòng Hạ Văn thấy áy náy, vậy nên anh ta mới lên tiếng khi Dụ Cẩm mở miệng nói lời nhục mạ anh như vậy. Chỉ là không ngờ tính tình của Dụ Cẩm lại tệ hại đến thế, không giữ chút mặt mũi nào cho anh ta trước mặt người ngoài, khiến anh ta chật vật như vậy trước mặt Thẩm Ân.

Dụ Cẩm là cậu ấm nhà giàu có được nuông chiều từ nhỏ, đến bây giờ tính tình vẫn tùy tiện như thế. Hơn nữa anh ta gai mắt Hạ Văn, sau có thể giữ mặt mũi cho mình được. Sau khi đạp người ta ra, anh ta cẩn thận quan sát sắc mặt của Thẩm Ân, phát hiện anh không chút dao động. Cứ như anh không hề đếm xỉa đến, trông như đang xem xiếc khỉ.

Điều này khiến Dụ Cẩm hơn bực mình. Thời đại học anh ta cũng học chuyên ngành khoa học máy tính, sau này ra nước ngoài bồi dưỡng hai năm. Sau khi trở về thừa kế gia nghiệp, vốn tưởng rằng đường làm quan rộng mở trong lĩnh vực này, nhưng không ngờ lại đụng phải đối thủ cạnh tranh là Thẩm Ân. Bị đem ra so sánh khắp nơi, lần nào cũng chịu một đá.

Mực nước sông chênh lệch quá lớn so với mặt biển, Dụ Cẩm rất chán ghét đối thủ Thẩm Ân này. Sau khi khiến Thẩm Ân phá sản, anh ta còn lợi dụng sức ảnh hưởng của nhà họ Dụ khiến cho anh không còn bất cứ cơ hội trở lại ngày xưa nào, bằng không sẽ chịu áp lực từ phía nhà họ Dụ.

Sự thật chứng minh, lời cảnh cáo này rất hữu hiệu. Cái gì mà thiên chi kiêu tử, còn quyền thế gì trước mặt người khác nữa chứ, ngay cả công việc cũng chẳng tìm được. Đúng là nghèo nàn.

“Dụ thiếu đừng tức giận, ngồi xuống uống ly cà phê nhé?” Vị tổng giám đốc Tôn kia xem náo nhiệt, tận dụng mọi thứ mình nghĩ ra để tạo ấn tượng tốt, gương mặt tươi cười như đóa hoa cúc: “Sao lại tức giận vì nhân vật nhỏ bé không đáng này chứ.”

Dụ Cẩm rất hưởng thụ lời nịnh nọt thổi phồng của tổng giám đốc Tôn, dùng tư thế thoải mái nhất ngồi trên ghế sô pha, cuối cùng cũng chịu nhường đường ra cửa.

Khi thấy Hạ Văn và Dụ Cẩm xuất hiện ở nơi này, Thẩm Ân biết ngay hôm nay vị tổng giám đốc Tôn đó muốn lấy lòng Dụ Thị nên đã đặc biệt gọi anh đến để nhục mạ. Tiếc là, anh không cảm thấy xấu hổ hay thẹn quá hóa giận gì cả.

Trái lại anh cảm thấy Dụ Cẩm bị kích thích khi nãy rất buồn cười, hoàn toàn không giống người nối nghiệp được bồi dưỡng đàng hoàng. Còn Hạ Văn, từ đầu đến cuối Thẩm Ân chưa từng đặt anh ta vào trong mắt. Ngang ngược ác độc, chỉ liếc mắt nhìn thôi cũng đủ chán ngán rồi.

Sau khi ghi nhớ thật kỹ chuyện này trong lòng, Thẩm Ân cầm túi ra khỏi cửa. Nào ngờ Dụ Cẩm lại đuổi theo, cất lời hùng hồn ngay trước phòng làm việc có rất nhiều nhân viên công tác: “Chỉ cần anh quỳ xuống dập đầu với tôi, chuyện cũ sẽ được xóa bỏ. Tôi sẽ không đuổi tận giết tuyệt, cho anh một con đường sống.”

Anh trầm mặc liếc mắt nhìn Dụ Cẩm vênh váo hống hách, mắt anh tỏ vẻ một lời khó nói hết. Chuyện cũ xóa bỏ là không thể nào, vĩnh viễn không thể. Món nợ này anh vẫn chưa đòi lại, sao lại không tính được chứ?

Hơn nữa quỳ xuống gì đó, Thẩm Ân cảm thấy vị con nhà giàu này có lẽ xem phim não tàn nhiều quá, di chứng bị lậm quá rõ ràng.

Anh căn bản không muốn đáp lại người não tàn kỳ lạ này, Thẩm Ân không quay đầu lại tiếp tục đi về phía trước. Lúc đến trước cửa thang máy, anh nghe thấy tiếng thét chói tai cùng âm thanh vật nặng rơi xuống đất. Thẩm Ân vô thức nghiêng mặt sang một bên, thấy Dụ Cẩm dữ dằn kia đập đầu xuống đất, ngã rầm xuống.

“Tôi phải đi rồi, Dụ thiếu hà tất phải hành đại lễ đưa tiễn như thế? Khách khí quá rồi.” Thẩm Ân mỉm cười đáp lời, lúc này mới đi vào trong thang máy.

Dụ Cẩm vừa bị trượt chân té xuống đất nổi trận lôi đình, dùng sức vịn người bên cạnh rồi đứng dậy, che cái đầu vừa bị đụng của mình: “Cmn ai thất đức thế hả, sao lại vứt vỏ chuối trên mặt đất?”

Nhân viên công tác xung quanh hai mặt nhìn nhau, không ai dám thừa nhận. Dụ Cẩm liếc mắt nhìn mới thấy trên bàn có một nải chuối tiêu, lúc này anh ta phát hỏa, chất vấn nhân viên công tác đó: “Có phải do cô vứt không?”

Nhân viên dùng cái bàn kia chính là cô gái trẻ tuổi vừa đến công ty làm việc không bao lâu, đã được thấy cảnh này bao giờ đâu? Mặc dù cô ấy không biết thân phận của người trước mặt này, nhưng tổng giám đốc Tôn cúi người gật đầu làm vẻ như vậy, có thể đoán ra đây là người không thể đắc tội.

Cô ấy hận không thể đánh bản thân mình một cái, sợ đến độ sắp khóc đến nơi, lắp bắp nói: “Tôi đã mua nải chuối đó nhưng tôi không vứt vỏ chuối bậy bạ. Tôi luôn vứt vào thùng rác mà.”

Nói rồi cô ấy chỉ vào thùng rác bên cạnh. Dụ Cẩm đưa mắt nhìn sang, thùng rác đã ngã trên nền đất, rác bên trong ấy cũng vương vãi ra ngoài, bên cạnh góc bàn có một dấu chân chó nhỏ rất khó nhìn thấy.

Không ai biết con chó đó chạy vào thế nào cũng như vào lúc nào. Trông tình huống này, không thể nghi ngờ nữa chính nó đã bới vỏ chuối ra.

Dường như con chó nhận thức được sự nguy hiểm, nó chạy đến dưới bàn thật nhanh trong tiếng huyên náo ồn ào, rồi nhanh chóng biến mất dáng ở cửa lớn. Như vậy cũng tốt, không tìm thấy chủ nhân của con chó, sự việc sẽ dừng lại ở đây.

Vì răng bị chảy máu nên Dụ Cẩm nhanh chóng lái xe đến bệnh viện. Trên đường lúc gặp đèn xanh đèn đỏ, anh ta không nhịn được mà nghĩ rằng sao Thẩm Ân lại không gặp xui xẻo chứ? Rõ ràng tên họ Thẩm đó đi ở phía trước, vậy mà chẳng bị gì, trái lại còn được xem anh ta làm trò hề.

Ngẫm lại mới thấy đau đớn hơn.

Trên đường trở về, Thẩm Ân tiện đường đi đến siêu thị một chút, muốn mua chút đồ ăn về nhà nấu cơm. Đúng lúc siêu thị đang có chương trình khuyến mãi lớn, anh trích ra ba mươi phần trăm tiền để mua một túi đồ lớn.

Bởi vì trong nhà không có tủ lạnh nên đại đa số đồ ăn anh mua đều là đồ khô, ví dụ như mì ăn liền, bánh. Ngoại trừ cái đó, còn có một cục thịt heo và ớt xanh, một cân măng tây và rau.

Buổi tối nấu món ớt xanh xào thịt, một chén canh măng tây, vậy là một bữa cơm đơn giản đã xong.

Khi Thẩm Ân về nhà, trong nháy mắt khi mở cửa ra, anh đã nhạy bén nhận ra điều khác thường, trong không khí thoang thoảng mùi mì gói. Nhưng anh đã ăn mì gói tận mấy hôm trước rồi, mùi hương sớm đã biến mất hết, sao có thể còn quanh quẩn trong phòng không tản đi thế này?

Anh nhìn cái tủ nhỏ dùng để đặt các lo gia vị trong phòng bếp, quả nhiên gói mì ăn liền còn lại đã không cánh mà bay rồi. Nhưng chiếc máy tính đáng tiền duy nhất trong nhà vẫn ở đó, tình cảnh này khiến Thẩm Ân không khỏi rơi vào trầm tư.

Rõ ràng có người thừa dịp vào đây khi anh không ở nhà, nhưng chẳng lấy thứ gì mà lại ăn mất gói mì. Chẳng lẽ người nọ cạy khóa vào nhà anh chỉ để nấu gói mì thôi sao?

Nếu người đó không bị bệnh tâm thần thì nhất định là kẻ biến thái. Nghĩ như vậy, Thẩm Ân bực dọc nhíu mày lại. Không ai bị biến thái theo dõi mà thấy vẫn ổn cả, Thẩm Ân cũng thế.

Vả lại hôm nay đã quá muộn, mấy cửa tiệm đổi ổ khóa đã đóng cửa hết. Anh định sáng mai đi thay ổ khóa mới, thay đổi hết những ổ khóa cửa phòng. Tối nay cứ như vậy trước đi, biến thái cũng không lớn gan đến nỗi mò tới nhà có người ở đâu.

Nhưng Thẩm Ân chẳng ngờ rằng vào nửa đêm lúc đang ngủ mơ mơ màng màng, thật sự có người bò lên người anh. Không những vậy, kẻ biến thái đó còn dám hôn anh nữa!