Xuyên Nhanh: Ta Thực Sự Thích Nam Phụ Kia

Chương 34: Chưa từng khinh nhờn (9)



Lâm Cẩm bí cảnh mở ra một tháng, trong thời gian một tháng này, A Lạc không giống như những người khác khắp nơi tìm kiếm thiên tài địa bảo, mà tìm một sơn cốc nhỏ phong cảnh tươi đẹp, cứ như vậy liền sống ẩn cư ở đó.

Sơn cốc ẩn dưới một vách núi hiểm trở, ít người qua lại, trong cốc hoa cỏ khắp nơi, còn có một dòng linh tuyền trong suốt thấy đáy.

Đặc biệt nhất là, nơi này còn có một cây anh đào tương tự với cây trong tiểu viện của nàng, khi cánh hoa trên cây tung bay theo gió thì tựa như có một trận tuyết trắng rơi xuống vậy.

A Lạc bỏ ra hai ngày, tự mình dùng cọc gỗ để xây một ngôi nhà nhỏ, rồi bày trí vật dụng trong đó.

Cuối cùng, đến khi căn phòng nhỏ này thoạt nhìn không có gì khác mấy so với tiểu viện của nàng trên Vạn Đạo Phong, nàng mới ngừng lại, mỗi ngày tu luyện như thường lệ, học tập thuật pháp, thỉnh thoảng sẽ đi ngâm linh tuyền một chút, hoặc là nằm dưới tàng cây anh đào ngủ trưa một hồi.

Tất cả những việc này đều giống y hệt với sinh hoạt của nàng trong hơn mười năm qua.

Khác biệt duy nhất chính là cái tiểu viện này nhiều hơn một người, bên cạnh nàng có thêm một sư phụ đạo tôn quanh năm bạch y thắng tuyết, đạm mạc xuất trần.

Trong lúc A Lạc làm những chuyện này, Lục Thương vẫn luôn đứng yên một bên, hoặc là nhắm mắt nhập định, hoặc là im lặng nhìn chăm chú.

Sư phụ người rối nói rất ít, cũng giống như sư phụ chân chính, phần lớn thời gian hắn đều lãnh đạm, trầm mặc, rất ít khi chủ động nói chuyện cùng nàng.

Nhưng lại có chút khác biệt chính là, khi A Lạc xây nhà, hắn sẽ giúp nàng chặt gỗ. Hắn sẽ lần lượt dạy A Lạc thuật pháp, kiên nhẫn tỉ mỉ như đã từng dạy tỷ tỷ. Khi A Lạc lặn sâu xuống dưới linh tuyền, im lặng không ra, hắn còn nhảy xuống nước tìm nàng. Đôi khi A Lạc ngủ thiếp đi trên chiếc ghế dài dưới gốc cây, hắn sẽ nhẹ nhàng ôm nàng trở về phòng.

Những điều này khiến cho nàng có một loại ảo giác, dường như nàng còn sống ở Vạn Đạo Phong, sư phụ cùng nàng ở bên nhau, sớm chiều bầu bạn.

Một lần tỉnh lại từ trong giấc mộng, A Lạc mở mắt ra, đập vào mắt chính là cửa sổ mở rộng, ngoài cửa sổ là gốc cây nở đầy sắc hoa hồng phấn, ánh hoàng hôn vàng rực rỡ len lỏi chiếu vào từ cửa sổ.

Một bóng dáng cao lớn đưa lưng về phía nàng, áo bào trắng tóc đen, sống lưng thẳng tắp, im lặng đứng đó.

Ánh mặt trời bao quanh người nọ phác họa ra cạnh sáng màu vàng, khiến hắn trong nháy mắt giống như bạch y tiên nhân theo gió trở về, hư ảo phiêu bồng như một hồi mộng cảnh.

A Lạc chăm chú nhìn hắn thật lâu, chậm chạp không rời mắt.

Có lẽ là nhìn lâu, hắn đột nhiên xoay người lại, khuôn mặt tuấn mỹ không tỳ vết, đôi mắt đen sâu không thấy đáy.

A Lạc không đứng dậy, cũng không nói gì, nàng sợ mình làm ra động tác sẽ khiến giấc mơ tốt đẹp này như bong bóng vỡ vụn.

Lục Thương cũng không nói gì, chỉ đứng ở nơi đó, ánh mắt tối tăm, lẳng lặng nhìn nàng.

Giờ này khắc này, có phải hắn cũng hiểu được tiếng lòng của nàng hay không?

Trong lúc hoảng hốt, trong lòng A Lạc đột nhiên hiện lên cái ý niệm này.

Theo ánh hoàng hôn buông xuống, ánh sáng trong phòng cũng dần dần trở nên mờ mịt, rốt cục nàng nhịn không được nhẹ nhàng lên tiếng.

"...... Sư phụ."

Lục Thương từng bước đi tới, ngồi xuống bên giường.

"Ngày mai sẽ phải ra ngoài."

Thanh âm thiếu nữ trầm thấp, mềm mại như lụa mỏng chảy xuôi trong không khí.

"Ừ." Lục Thương rũ mắt nhìn nàng, thản nhiên đáp một tiếng.

"Người... có thể ôm ta một lần cuối cùng, được chứ?"

Khuôn mặt thiếu nữ xinh đẹp, đáy mắt ẩn chứa sự chờ đợi thắm thiết, nàng không hề phòng bị nằm ở đó, phảng phất như một lời mời không tiếng động.

Lục Thương im lặng không nói, một tia may mắn cuối cùng trong lòng A Lạc cũng dần dần tiêu tán, hốc mắt nàng nóng lên, mi mắt thật dài chậm rãi hạ xuống.

"Xin lỗi... Là ta quá tham lam..."

Một giọng nam ngắn ngủi nhưng trầm thấp ngắt lời nàng: "Được."

Thiếu nữ mặc phấn y, ngực buộc một dải ruy băng màu hồng nhạt, thắt thành một cái nơ con bướm xinh đẹp, làm cho nàng nhìn giống như một lễ vật nhỏ tinh mỹ cố ý chuẩn bị.

Bàn tay trắng như ngọc lạnh lùng nắm lấy một bên dây lưng, ngón tay rõ ràng dùng sức, nơ bướm trong nháy mắt tản ra.

Bóng tối nuốt chửng tất cả mọi thứ, bao gồm cả ngôi nhà nhỏ, cùng với đôi nam nữ bên trong.

Rong ruổi trong tình triều vô biên, tầm mắt đều trở nên mơ hồ, A Lạc ôm chặt người đàn ông ngay cả thân thể cũng lộ ra lãnh ý, khóe mắt chảy xuống hai giọt nước mắt.

Đầu ngón tay hơi lạnh lướt qua đuôi mắt nàng, hắn thì thầm bên tai nàng: "Lạc Âm, cả đời này nàng chỉ là đệ tử của ta."

"Vâng, sư phụ." A Lạc bỗng nhiên nhắm mắt lại, run giọng đáp lại.

Một tháng này, đã là thương hại cùng bố thí của hắn, nàng không thể tham lam yêu cầu nhiều hơn nữa. Một lúc lâu tham hoan, có thể được hắn phân cho một chút lòng thương xót, nàng cũng nên thỏa mãn đi thôi.

Sư phụ, điều ta cảm thấy may mắn chính là, ngài chân chính vẫn sạch sẽ như tuyết, không nhiễm bụi trần, chưa từng bị ta khinh nhờn.

Như vậy, là đủ rồi.

***

Lâm Cẩm bí cảnh lại mở ra, những đệ tử tiến vào trong đó từng người một đi ra, A Lạc xen lẫn trong đám đệ tử, nhìn cũng không dễ thấy.

Nàng cúi đầu bước ra khỏi cánh cổng, một vị trưởng lão thủ vệ nói: "Tên? Dưới trướng vị chân nhân của phong vị nào?"

Đây là đang thống kê nhân số, trong Lâm Cẩm bí cảnh này, kỳ ngộ và nguy cơ cùng song song tồn tại, mỗi lần đều có một nhóm đệ tử ngã xuống, cho nên trước và sau khi ra vào đều sẽ có người chuyên biệt để kiểm kê.

A Lạc trả lời: "Lâm Lạc Âm, là đệ tử thứ hai của Lục Thương chân nhân Vạn Đạo Phong."

Trưởng lão kia kinh ngạc ngước mắt lên, rất ngạc nhiên nhìn A Lạc một cái, trong ánh mắt lộ ra đánh giá cùng hâm mộ, vẻ mặt vốn nghiêm túc cũng nhu hòa đi một chút, "Thì ra là dưới trướng Đạo tôn, ta nhớ rõ lúc ngươi đi vào là Luyện khí tầng bảy, hiện giờ đã là Trúc cơ hậu kỳ rồi, không tồi, không tồi."

Rời khỏi bên ngoài cánh cổng, A Lạc ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu sao thái độ của trưởng lão lại đột nhiên thay đổi lớn như vậy, rõ ràng lúc đi vào cũng không có như vậy mà.

Chẳng lẽ thật sự là bởi vì nàng có tiến bộ quá lớn? Chắc là không đâu. Trúc Cơ kỳ trong tông môn rất phổ biến, tuy rằng nàng đúng là có tiến bộ rất lớn, nhưng so ra vấn kém hàng ngũ của Lâm Thanh Vận và Cố Tinh Giác, không tính là hiếm lạ gì.

Nhưng nàng lại không biết, trưởng lão kia lại nghĩ đến một màn cách đây không lâu.

Đêm trước khi bí cảnh kết thúc, không biết vì sao, khí tức của Đạo tôn Lục Thương lại tràn ra một lần nữa.

Trước kia khi hắn xuất hiện trước mắt mọi người thì đều sẽ tận lực áp chế uy áp của bản thân, nhưng lần này hắn lại như là không khống chế được, khí thế toàn thân không còn được thu liễm liền đem mấy tu sĩ tu vi thấp áp đến hộc máu.

Cảnh tượng đóng băng từ mười dặm lan tràn đến trăm dặm đã kinh động vô số người, còn dẫn tới Chưởng môn Quy Nguyên tiên tông.

Chưởng môn hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, Lục Thương cũng không trả lời, chỉ ngồi ở chỗ đó không nói một lời nào, vô duyên vô cớ khiến mọi người thấp thỏm chờ đợi hồi lâu, mới nói mình tu hành có đột phá, ngày hôm đó sắp sửa bế quan.

Sau đó hắn liền thẳng thừng rời đi, bỏ lại mọi người ở phía sau.

Từ khi thăng cấp lên Đại Thừa kỳ tới nay, Lục Thương vẫn tĩnh tu để chuẩn bị độ kiếp, kỳ thật có rất nhiều người ở Quy Nguyên tiên tông chỉ nghe nói qua danh hào của hắn, mà chưa từng được lĩnh hội qua sự cường đại của hắn.

Trải qua lần này, tất cả mọi người lại được chứng kiến uy năng của Đạo tôn một lần nữa, lúc ấy trên sân có hai vị tiền bối Phản Hư kỳ, đặt ở nơi nào cũng đều là nhân vật được gọi là đại năng, nhưng đứng trước uy áp bức người của Lục Thương, cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống cự mà thôi.

Đạo tôn Lục Thương, chính là cường giả đứng đầu thế gian độc nhất vô nhị, có thể làm đệ tử của hắn, trên đường tu hành cũng ít phải đi đường vòng.

Hiện giờ nhìn hắn lại có tiến bộ, suy đoán rằng không lâu sau nữa sẽ độ kiếp phi thăng.

Suy nghĩ này của trưởng lão không ai biết được, A Lạc ra ngoài bí cảnh cũng chỉ được một người này chú ý mà thôi. So sánh ra, tỷ tỷ Lâm Thanh Vận cao điệu hơn nhiều, nàng vừa mới bước ra từ trong bí cảnh, liền lập tức khiến cho mọi người chú ý.

Là đệ tử nổi tiếng bên ngoài của Đạo tôn Lục Thương, có thể nói Lâm Thanh Vận trưởng thành trong sự chú mục của vạn người, bởi vì nàng thiên tư xuất chúng, tuổi còn trẻ mà tu vi không tầm thường, được rất nhiều đệ tử cùng thế hệ coi là mục tiêu ngưỡng mộ, cùng đệ tử thân truyền của chưởng môn, Cố Tinh Giác là nhân vật cấp thần tượng của thế hệ trẻ.

Lâm Thanh Vận tính tình thanh lãnh, Cố Tinh Giác ôn hòa thư thái, hai người được xưng là song tinh của Quy Nguyên Tiên Tông.

Đến tận nay, ai cũng không nghĩ tới sẽ đem bọn họ hợp lại cùng một chỗ, trong suy nghĩ của mọi người, hai người này hẳn là đối thủ đối chọi gay gắt, không ai nhường ai.

Nhưng lúc này đây, Lâm Thanh Vận và Cố Tinh Giác lại cùng xuất hiện trước mặt người khác, giữa hai bên tựa hồ còn có chút thân cận.

"Cố sư huynh, ngươi thăng cấp lên Kim Đan rồi sao? Quá tốt rồi! Ngươi cũng thật lợi hại, tuổi còn trẻ như vậy mà đã là Kim Đan!" Có người tiến lên chúc mừng.

Cố Tinh Giác có nhân duyên tốt nên rất nhiều người tiến lên nói chuyện với hắn, nói lời chúc mừng.

Có người chú ý tới Lâm Thanh Vận bên cạnh hắn, tò mò hỏi: "Lần này Lâm sư tỷ cùng đồng hành với Cố sư huynh sao?"

Cố Tinh Giác khẽ gật đầu, dường như tâm tình khá tốt, trên mặt vẫn luôn lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Lâm Thanh Vận vẫn luôn độc lai độc vãng, không có mấy bằng hữu, cũng không thích góp vui. Nàng đảo mắt một phen, nhìn thấy A Lạc liền lập tức đi tới.

"Âm âm, muội không có việc gì là tốt rồi." Nàng đánh giá A Lạc từ trên xuống dưới một phen, thở phào nhẹ nhõm nói.

Một tháng này Lâm Thanh Vận lạc vào một di tích cổ xưa, bị nhốt ở bên trong với Cố Tinh Giác, ngay cả linh tín cũng không phát ra được nên vẫn luôn lo lắng cho an nguy của muội muội.

A Lạc kéo cánh tay tỷ tỷ, ngọt ngào cười nói: "Không chỉ là không có việc gì mà tu vi của muội còn tăng lên đó!"

Lâm Thanh Vận vui mừng gật đầu: "Nhìn ra rồi, xem ra là muội có kỳ ngộ."

Nghe nói vậy, A Lạc chớp chớp mắt, khóe môi đang nhếch lên không kìm được mà trùng xuống, nàng nhẹ giọng nỉ non: "Đúng vậy a... Đó chính là kỳ ngộ."

Tránh tỷ tỷ phát hiện ra, nàng lại mỉm cười nói: "Tỷ tỷ, chúng ta hãy trở về thôi, muội muốn nói cho sư phụ tin tức tốt này, rốt cục ta cũng Trúc Cơ rồi!"

Lâm Thanh Vận cười nhạt đáp ứng, trước tiên đi cáo biệt Cố Tinh Giác, sau đó cùng A Lạc trở về Vạn Đạo Phong.

Hai tỷ muội đi không lâu sau, phong chủ Đan Phong, Lê Ngộ trưởng lão đột nhiên đến, biểu thị nữ nhi Lê Kiều Kiều vô cớ ngã xuống ở trong bí cảnh, đến hỏi thăm chúng đệ tử tiến vào tầng thứ nhất của bí cảnh xem có người nào biết nguyên do hay không.

Đáng tiếc hỏi hết tất cả mọi người ở đây, ai cũng đều nói chưa từng gặp qua Lê Kiều Kiều, cũng có mấy người ngẫu nhiên gặp qua nàng, nhưng cũng không biết vì sao nàng ngã xuống.

Lê Ngộ đã sớm dự liệu được, sau khi nữ nhi chết, một chút thân thể cũng không lưu lại, vậy hiển nhiên đây không phải do bị yêu thú đả thương mà rất có khả năng là do con người làm ra.

Chuyến này không công mà về, sắc mặt hắn nặng nề rời đi.

Trở lại Vạn Đạo Phong quen thuộc, A Lạc tìm một cái cớ, để Lâm Thanh Vận đi gặp sư phụ trước, nàng thì trực tiếp trở về phòng nhỏ của mình.

Tiểu viện tường trắng ngói xanh yên bình nằm ở nơi đó, cây anh đào trong viện vẫn nở đầy hoa như lúc trước, một tháng không có người chăm sóc, cánh hoa rơi xuống đất tích tụ thành một tầng thật dày.

Chân giẫm lên, mềm mại tựa như giẫm lên trên mây.

Trên ghế mây dưới tàng cây, cũng phủ đầy một lớp hoa hồng phấn, A Lạc đi qua, chậm rãi nằm xuống ghế.

Ngửa đầu nhìn lên bầu trời, một khoảng không xanh biếc, những cánh hoa nhỏ màu hồng nhạt rơi xuống như tuyết bay. Nàng nhắm mắt lại mơ mơ màng màng ngủ, đến khi tỉnh lại thì đã là một bầu trời đêm tịch mịch, trên màn trời là những chấm nhỏ tinh tú, nhưng lại không có người nào đó cẩn thận ôm nàng lên, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường nữa.

Phủi đi một thân hoa rơi, A Lạc từng bước đi ra khỏi tiểu viện, tới trước đại điện tối đen.

Khi nàng đi tới cửa, đại môn nặng nề không tiếng động từ bên trong mở ra, minh châu treo trên đỉnh điện chợt sáng lên, hào quang yếu ớt rơi xuống, phảng phất như đã chờ nàng từ lâu.