Xuyên Nhanh: Ta Trích Lời Tra Nam Mà Vấn Đỉnh Đại Đạo

Chương 28: (28)





Edit: icedcoffee0011

Nói thật, Minh Tiêu cảm thấy gia tộc Randall có thể phát triển đến nay, ba phần là trời chú định, bảy phần là dựa vào vận khí.

Người bên cạnh ông già Randall đều là như vậy, còn có thể trông cậy cái gia tộc này cường thành cái dạng gì?

Nghĩ như vậy, những người vì tranh đấu mà lôi súng lôi dao ra chĩa vào nhau dưới trướng Randall tức khắc có vẻ không phải rất có đầu óc.

Cô ghét bỏ mà cầm đao sau đó dùng dây thừng trói bọn bắt cóc, lúc này mới đi ra ngoài giải thích cho ba người Lý Mính Tâm ngọn nguồn sự việc.

Đương nhiên việc nội bộ gia tộc Randall đã bị xóa bỏ, toàn bộ sự kiện được cô cải biên biến thành có người nhằm vào nhà họ Lý mà bắt cóc người.

Ở câu chuyện xưa này, một cổ đông hội đồng quản trị não tàn nào đó, vì tranh đoạt quyền mà an bài trận tai nạn xe cộ này, muốn xử lý Minh Tiêu đang nắm 5% cổ phần Lý thị.

Một khi Minh Tiêu tử vong, dựa theo pháp luật, cổ phần sẽ chia đều cho cha mẹ và chồng. Bởi vì lúc trước cha Lý tặng cổ phần, Lý Mính Tiêu vẫn luôn cầm quyền quản lý chính.

Đến nỗi bắt cóc sau tai nạn xe, chính là dùng để ngừa vạn nhất, đảm bảo kế hoạch không thất bại.

Nếu như Minh Tiêu mệnh quá ngạnh đâm không chết, vaajythif bổ thêm một đao. Bọn bắt cóc thấy trên xe còn có người Lương gia và Nghiêm gia, nổi tâm tư, muốn có tiền rồi lại giết con tin.

Minh Tiêu biên soạn xong kịch bản, Phương Cảnh Phong nháy mắt tạc, lửa giận chuẩn bị phun ra với đầu sỏ gây tội, kết quả đối diện với ánh mắt Minh Tiêu, cả người tức khắc héo.

So với gã Nghiêm Nhất Thuân bình tĩnh hơn nhiều, gã hoài nghi nhìn Minh Tiêu, hỏi: "Cô nói thật?"

Lý do này không hợp lý, người nắm 5% cổ phần nếu bị người lên kế hoạch đến mức này, vậy những người nắm nhiều cổ phần hơn ngày nào cũng đứng trước mũi đao?

Minh Tiêu nhún nhún vai: "Tôi nói thì anh cứ nghe đi, dù sao là giả anh cũng không thể làm gì tôi."

Ta lao lực tìm lý do thì dễ dàng sao, tiểu tử mi còn lắm chuyện.

Nghiêm Nhất Thuân bị qua loa có lệ làm cho tức ná thở.

Bản thân còn là con tin thiếu chút nữa bị giết, cái lý do cũng không thể hỏi.

Bà điên này có phải hay không càng ngày càng quá mức!

Mặc kệ chư vị "đệm thịt" có ý kiến gì, Minh Tiêu lúc này đều không có tâm tư chú ý. Quan trọng hơn là người sẽ phối hợp diễn với tên mặt thẹo kia, chỉ cần xác định thân phận người nọ, cô có tám phần nắm chắc có thể giải quyết hết thảy.

Vì bảo đảm kế hoạch đối phương sẽ không thay đổi, Minh Tiêu đưa ra ý kiến bốn người tiếp tục ở lại nơi này. Với yêu cầu này của cô, trừ bỏ em gái ruột mơ hồ có xu hướng phát triển thành fan trung thành, hai anh trai còn lại đều bày tỏ kháng cự ở mức độ nhất định.

"Vì sao còn phải ở lại chỗ này, bên ngoài hiện tại khẳng định tìm điên rồi, chúng ta rõ ràng có thể rời đi lại không đi, không phải làm người trong nhà lo lắng sao?" Nghiêm Nhất Thuân bất mãn hỏi.

"Anh đi đi." Minh Tiêu rộng lượng vươn một bàn tay, "Tôi chính là đề nghị, tuyệt đối không có ý tứ ngăn trở, từ đây vào thành phố đại khái lái xe hết hai giờ, anh nguyện ý đi tôi cũng không ý kiến."

"Bọn bắt cóc không phải có xe sao?" Phương Cảnh Phong ở một bên hét lên.

Minh Tiêu trừng gã một cái, cười nhạt một tiếng: "Anh đi ra ngoài nhìn xem, còn có sao?"

Vị đao sẹo kia tính toán cũng tỉ mỉ, xe cũng đều là thuê, người thuê vừa hết thời gian, trực tiếp lái xe một đám đi rồi.

Mắt thấy hai người không phục còn muốn tranh cãi, Minh Tiêu đứng lên vặn vặn cổ.

"Vô nghĩa nhiều như vậy, một quyền đánh lên liền không có phản đối gì nữa đi."

Cô vừa nói vừa nhéo đốt ngón tay đi lên trước, bộ dạng "giết người không chớp mắt" khiến tổ hai người lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng.

Sau khi chấn áp ý kiến phản đối xuống, Minh Tiêu cùng mặt thẹo an bài bước tiếp theo, lại đem trói gã và hai tên đồng bọn vào một góc, lúc này mới di động của mặt thẹo, tìm Lý Mính Tâm, chọn một phòng sạch sẽ đi vào ngủ.

Người rộng rãi cũng không chọn giường, thẳng đến ngày hôm sau dưới lầu truyền đến một tiếng ván cửa sập vang lớn, mới đánh thức Minh Tiêu dính gối thức dậy.

Cô ôm gối cọ cọ chốc lát, lười biếng từ trong phòng đi ra.

Cha Lý ở dưới lầu vội vàng lôi kéo tay con gái, vẻ mặt tiều tụy kích động nói: "Tâm Tâm, là ba ba tới muộn, con và Mính Tiêu nhất định một đêm này..."

Đang nói chuyện, trên lầu truyền đến tiếng mở cửa, gã ngẩng đầu nhìn, trùng hợp cùng chạm trán Minh Tiêu đang xoa xoa mắt gãi đầu thong thả bước ra.

Gã nhìn đối phương vặn eo, lại lải nhải 'sớm quá' ' hôm qua ngủ không ngon' nửa ngày, cũng không trái lương tâm chút nào.

Cha Lý mặt cứng đờ, Minh Tiêu lúc này dựa vào lan can, cười như không cười nhìn qua, cho gã một loại cảm giác vô cùng không tốt.

Giống như là đối phương sớm đã nhìn thấu kế hoạch của hắn.

Cha Lý trên mặt bất biến, trong lòng lại âm thầm nhíu mày, gã chính là người liên hệ với mặt thẹo, dựa theo kế hoạch của ông ta, ngồi xe về nhà chỉ có Minh Tiêu và tài xế, không nghĩ tới lại có biến cố.

Nếu chỉ là một mình Minh Tiêu, choduf là chết vì tai nạn hay bắt cóc, gã đều có thể xử lý tốt vấn đề kế tiếp. Nhưng hiện tại liên lụy đến Nghiêm Nhất Thuân cùng Phương Cảnh Phong, hai người bọn họ vừa gặp chuyện, Nghiêm, Phương hai nhà khẳng định tìm mọi cách tìm người.

Gã không có tự tin bản thân thủ đoạn không có sơ hở, cho nên chỉ có thể từ bỏ kế hoạch nguyên bản muốn kéo dài mấy ngày, liên hệ mặt thẹo, nhận được tin nhắn mà thực chất là Minh Tiêu gửi, mới sáng sớm hôm sau đã lại đây cứu người.

Kết quả đá cửa tiến vào, cảnh tượng trong dự đoán hoàn toàn không có, bọn bắt cóc tưởng là đã rời đi thì bị trói thành một túm, đáng thương nhu nhược ở bên nhau.

Con tin tuy rằng sắc mặt có chút tiều tụy, nhưng hành động tự do, thậm chí còn có đứa buồn ngủ đi ra.

Thấy thế nào cũng vô pháp liên hệ với việc bị người bắt cóc.

Nhìn gương mặt Minh Tiêu không hề cảm kích, thậm chí có chút châm chọc, cha Lý trong lòng trầm xuống.

Xem ra lần này là thật sự hỏng việc.

Hai bên không nhiều lời nữa, bởi vì tới không chỉ có cha Lý và bảo vệ, còn có cảnh sát.

Không có biện pháp, gã đương nhiên có thể không báo nguy, nhưng hai nhà Nghiêm Phương nào có dễ nói. Nhìn bóng dáng ba người bị cảnh sát thẩm vẫn, cha Lý đầu đều đau. Gã từ đầu tới đuôi cũng chưa lộ ra thân phận, nhưng sáng nay quá nóng vội, mang theo người là kẻ đầu tiên xông vào, vạn nhất bọn bắt cóc đoán được gã chính là người liên hệ, khai ra thì làm sao bây giờ?

Bệnh đa nghi của gã rất nặng, người một nhà cũng không tin, càng đừng nói này là người của lão Randall.

Trong lúc ông Lý đang sầu lo, bốn người Minh Tiêu đi theo đến đồn cảnh sát, lấy khẩu cung xong ai về nhà nấy.

Trở lại Lý gia, Minh Tiêu trực tiếp đi theo cha Lý đi vào thư phòng. Cha con hai người ngồi đối diện bàn làm việc, không khí giương cung bạt kiếm.

"Đưa phương thức liên hệ của ông già đáng chết kia cho tôi." Minh Tiêu nói thẳng.

Cha Lý đôi mắt thâm trâm, "Con đang nói đến ông ngoại? Ta không biết con vì lại tìm phương thức liên hệ từ chỗ ta, từ khi con bị đưa đi, chúng ta đã không liên hệ với ông ấy."

Minh Tiêu hừ cười một tiếng, nhìn cha Lý, ánh mắt tràn đầy châm chọc.

"Ông nên tranh thủ lúc tôi còn đang nói chuyện đàng hoàng." cô nói tươi cười gia tăng, "Bọn bắt cóc đã bị bắt, ông chắc chắn bọn họ sẽ không khai ông ra? Còn có Phương gia cùng Nghiêm gia, nếu biết việc ngoài ý muốn lần này có liên quan đến ông, muốn đền bù mà nói, ông cũng phải nôn ra không ít đấy."

Nghe lời này đồng tử ông Lý co rụt, nửa ngày sau gã yên lặng nhìn Minh Tiêu, trầm giọng nói: "Mày đã biết cái gì?"

Minh Tiêu cười cười không nói, cô hiện tại là người nắm đằng chuôi, nghi vấn của cha Lý, cô không có nghĩa vụ giải đáp.

Thấy cô không nói lời nào, cha Lý bất mãn nhíu mày, theo thói quen muốn dùng uy nghiêm của người cha để đe dọa, nhưng chiêu này từ khi hai người chưa xé mặt đã không có tác dụng, đừng nói là hiện tại.

Thấy đối phương chẳng hề bị đả động, cha Lý chỉ đành thở dài một hơi: "Được, cho mày phương thức liên hệ, nhưng tao không cam đoan ông ta nhất định sẽ trả lời mày."

"Việc này không cần ông nhọc lòng, ông vẫn là tự mình thu thập tốt cục diện rối rắm này đi."

Cha Lý bực mình mà khẽ cắn môi, ném số liên lạc cho Minh Tiêu, xua xua đuổi người ra khỏi phòng.

Quỹ Quỹ bàng thính nửa ngày, chờ đến khi Minh Tiêu trở lại phòng, lập tức hỏi: "Ký chủ, hai người rốt cuộc đang nói cái gì, sao ta nghe không hiểu?"

Minh Tiêu dưới tinh thần yêu thương người trong nhà với hệ thống thiểu năng trí tuệ, lựa chọn bỏ qua vấn đề này: "Chờ lát nữa lại nói, ta hỏi mi một chuyện trước, mi có biết chế tạo vi-rút máy tính không?"

"Ách..." Quỹ Quỹ tự hỏi một chút, "Đơn giản thì có,nhưng cơ sở dữ liệu còn bị khóa, cho nên không làm được mấy cái quá phức tạp, cô muốn làm gì?"

"Vậy là tốt rồi." Minh Tiêu vuốt cằm không có hảo ý mà cười cười: "Mi giúp ta cấy vào di động người nghe một cái virus làm bọn họ không thể ngắt được cuộc gọi."

Tác giả có lời muốn nói: Hạ chương toàn bộ cởi bỏ, muốn cùng phía sau màn Boss chính diện... Cũng không đúng, không thấy mặt chính diện giao phong.