Xuyên Nhanh: Thế Giới Ngày Mai

Chương 47: Thần tượng gameshow (5)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khởi Dư đỡ đuôi súng, tay giơ lên thật cao, cây súng từ cằm dưới quái vật nhầy nhụa sáp nóng xuyên thẳng lên tới đỉnh đầu, quái vật gào lên một tiếng thảm thiết, sau đó cả người lập tức vỡ ra thành từng mảng đốm sáng trắng, mà bên trong, một tờ giấy nhắn trắng bóc hết sức sạch sẽ đang bay lơ lửng ở đấy.

[ + 40 chỉ số ngầu. ]

[ + 40 chỉ số ngầu. ]

[ + 40 chỉ số ngầu.

Tổng chỉ số ngầu đã thu thập: 140/5000. ]

Không nghĩ tới đi đến đường lớn rộng huênh hoang mà vẫn có thể bị quái vật tập kích tận 3 lần, Khởi Dư thu hồi súng, xoa xoa bả vai đau nhức vì phải chịu lực ép của cơ thể quái vật trong một khoảng thời gian dài.

Khởi Dư bắt lấy tờ giấy lật lại mặt sau, thấy được một vài nét bút nguệch ngoạc nhưng đủ để nhìn rõ.

「 Muốn biết hang ổ tập trung của người trốn chạy? Hì hì, nó đơn giản hơn ngươi nghĩ nhiều đấy. 」

Ôm theo tâm tình hưng phấn khi thấy manh mối gợi ý, khán giả bên ngoài:【...】

Cái thể loại gì đây?

Thế có khác méo gì nói chỗ nguy hiểm nhất là chỗ an toàn nhất không? Gợi ý như thế còn chẳng bằng đừng có!

Khởi Dư nhìn nhìn, hiểu ra hàm ý của gợi ý này. Nó đúng thật là đơn giản, nội dung nó muốn biểu đạt ở đây là chúc bạn may mắn lần sau, về cơ bản thì đây chỉ là giấy gợi ý mà MC kia đưa ra để trêu đùa người chơi mà thôi. Không có gì đặc biệt.

Khởi Dư vo viên tờ giấy rồi ném đi, giữ lấy tâm lý đi được đến đâu hay đến đấy mà tiến về phía trước.

***

Thoắt cái đã bốn tiếng tiếp theo trôi qua, Từ Nhất đầu đầy mồ hôi, quần áo bết máu khô chạy trên đường quốc lộ, đằng sau là ba con quái vật tay chân dài ngoằn điên cuồng đuổi theo.

Từ Nhất hít thở sâu điều chỉnh hô hấp, dưới chân dùng sức bật người lên, vừa vặn trước đó có cây cột điện, hắn liền vươn tay nắm chặt đầu thân cột điện mà lộn nhào cơ thể, thân thể xoay tròn một vòng né tránh được cánh tay thô to nổi đầy răng cưa cứng cáp màu bạc nham vừa mới đưa tới, thuận tiện mượn lực đạp mạnh lên tấm lưng gồ ghề cơ bắp ấy khiến nó lảo đảo nhào tới đằng trước, xong hắn liền điều chỉnh lực để bản thân bay ra khỏi cây cột điện phi thẳng vào người quái vật gần mình nhất ngồi lên vai nó, hai chân hắn quặp lấy cổ nó, cả người ngả mạnh về sau, kéo theo quái vật đó ngã ngược ra phía sau.

Từ Nhất vừa mới nhổm dậy đã từ trong không trung lấy ra một khẩu Desert Eagle bắn về nơi quái vật, thay vì là đạn thông thường thì từng đợt đồng xu bằng bạc bay ra từ họng súng với tốc độ sét đánh xuyên thẳng gương mặt quái vật chỉ mới cong lưng đứng lên tạo thành một lỗ thủng to tướng.

Các đồng xu tản ra tứ phía, như những tia lửa cháy li ti văng mạnh vào hai con quái vật kế bên con vừa nãy, khiến tầm nhìn của chúng nó tạm thời bị hạn chế, tạo cơ hội cho Từ Nhất giải quyết nốt đống còn lại.

Từ Nhất thở hồng hộc lau mồ hôi đọng lại dưới cằm, không để ý đến làn đạn không ngừng nối tiếp nhau khen ngợi hắn cool ngầu mà đi về chỗ vốn nên là xác của ba con quái vật nay đã hóa thành ánh sáng nhỏ bé trôi nổi lên xuống.

Từ Nhất phát hiện mình đã có thêm hai điểm bình chọn không biết từ cơ thể của quái vật nào cho ra, hắn cầm lấy giấy gấp màu đỏ, mở ra, nhìn chữ viết bên trong đó.

「 Thí sinh may mắn, bổn MC cho phép ngươi đặt câu hỏi. Nhưng chỉ được một câu thôi đấy, nội dung tốt nhất là đừng nên được voi đòi tiên, bằng không ta sẽ tức giận.:) 」

Từ Nhất ngẫm nghĩ, vẫn là mở miệng hỏi câu trong lòng: "Thí sinh số 0186 tên Mạc Khởi Dư, hiện tại đang ở nơi nào?"

「 Thí sinh ngu ngốc quả nhiên chỉ có thể hỏi một câu hỏi ngu ngốc. Chậc, cô ta cách ngươi nửa đầu thành phố. 」

Từ Nhất không ngờ được cái giấy này thế mà được MC mô phỏng hóa đến thiếu đòn tới như vậy, không khác gì giọng điệu trêu ngươi thường ngày của hắn ta.

Từ Nhất mỉm cười, chỉ hai, ba bước đã xé tờ giấy thành những vụn nhỏ rơi xuống mặt đường, hắn tươi cười lễ phép nói một tiếng cám ơn, chân lại đạp lên vụn giấy đó mà đi về hướng trái ngược.

Mà khán giả theo dõi từ bên ngoài đã sớm coi Từ Nhất là đại lão hàng đầu cần phải học tập, mỗi một cách làm thật ra chỉ để giết thời gian của hắn đều khiến bọn họ mù quáng thán phục, hệt như fan não tàn đang truy tinh, một lòng bày tỏ: Đến cái hắt xì của đại lão cũng ẩn giấu sức mạnh, thật đáng sợ!

Nếu Từ Nhất biết được chắc chắn sẽ chỉ có thể trầm mặc bắn ra một hàng: "..."

Các người bệnh cũng không nhẹ rồi đó.

Gần một tiếng qua đi, Từ Nhất sau khi mệt bở hơi tai đối phó với đám người kẻ truy tìm và quái vật quấy rối giữa đường thì rốt cuộc cũng đi bộ được tới nửa đầu thành phố bên kia.

Từ Nhất ngẩng đầu, trông thấy trên cao số lượng người còn lại của từng đội đã ngày càng giảm bớt, khoảng cách giữ hai bên trốn và chạy cũng được nới lỏng đi rất nhiều. Từ Nhất nhìn tổng số lượng thành viên bên mình nhiều gấp đôi đội còn lại liền có chút cảm khái nho nhỏ.

Trong trò trốn tìm, quả nhiên luôn là người trốn có lợi nhất, may mà hắn số chẵn, nếu không với tình hình như thế này, hắn trực tiếp bỏ cuộc đi tìm điểm bình chọn giữ mạng là vừa.

Từ Nhất lướt mắt một vòng, quyết định đi đến trung tâm thương mại có khả năng tập trung đông đảo người chơi nhất để tìm kiếm Khởi Dư. Dù sao trước đó đã mở miệng bảo kê người ta, hắn mang theo một cái đuôi qua màn cũng không có vấn đề gì.

Đều là duyên phận cả, hắn không ngại.

Từ Nhất đi bộ thêm ba mươi phút nữa thì bắt gặp một trung tâm thương mại còn lớn hơn cả trung tâm mua sắm trước đó hắn có mặt, vốn đang định đi vào trong, đột nhiên từ trên cao tầng phát ra một tiếng vang vỡ nát rất lớn, Từ Nhất ngẩng đầu, đập vào mắt là hàng loạt mảnh kính vỡ từ các cửa sổ thủy tinh trên tầng cao văng ra không trung, lấp lánh ánh sáng Mặt Trời rồi bắt đầu rơi xuống dồn dập.

Mà trong đó, hai người phụ nữ cũng bay ra ngoài, một người cầm gậy bóng chày, một người cầm súng dài.

Khởi Dư đặt họng súng vào chính giữa lồng ngực của người trước mặt, nghe theo sự hướng dẫn của hệ thống mà bắn ra hai viên đạn có thể coi là thẳng hàng mà đi vào trong cơ thể của ả rồi xuyên thủng các lớp da ở sau lưng phi ra bên ngoài.

[ + 20 chỉ số ngầu.

Tổng chỉ số ngầu đã thu thập: 160/5000. ]

Thí sinh nữ đội kẻ truy tìm khóe môi rỉ ra máu tươi, hai mắt chứa đầy tơ máu dữ tợn dần trợn trắng, trước khi chết ả còn phi thường hung ác nhìn chằm chằm Khởi Dư như muốn lột da phanh thây cô ra vậy, ánh mắt đó tràn đầy thù hằn và điên cuồng, tựa như trước khi chết cũng phải dùng ý chí còn sót lại để nguyền rủa người trước mặt sau này sống không bằng chết, khiến khán giả bên ngoài không hiểu sao cũng cảm thấy khó chịu một phần.

Khởi Dư đẩy mạnh thí sinh nữ này ra, thản nhiên nhìn ả trong quá trình rơi bị một mảnh kính với bề mặt lớn bổ vào người, đường kính cứa sâu xuống lớp da, suýt thì chẻ đôi thi thể đó ra.

Khởi Dư ngước mắt nhìn hơn trăm ngàn kính vỡ sắc sảo sắp rơi vào người mình, mà chính cô cũng đang rơi tự do, thật không biết làm cách nào để tránh né. Lần đầu tiên, trong ánh mắt bình thản không gợn sóng vụt qua một tia cảm xúc khác thường.

Nhưng chưa kịp nghĩ gì thêm, Khởi Dư bất thình lình nhận thấy bản thân được rơi vào trong một vòng ôm ấm áp, hai cánh tay hữu lực thuộc về nam nhân vòng qua lưng và phía dưới đầu gối cô nâng thân thể cô lên, mùi hương bồ kết tràn ngập trong khoang mũi.

Khởi Dư chậm rãi chớp mắt, nghiêng đầu nhìn sườn mặt tinh tế của người đàn ông lấm tấm mồ hôi trong suốt, hắn đẩy cả người cô lên vai hắn, một tay ôm thắt lưng cô, một tay lấy ra một sợi dây thép có chức năng cố định, điều khiển đầu dây xoay tròn mấy lượt rồi ném mạnh về phía trước, đầu sợi dây chuẩn xác chạm đến cây cột bê tông rắn chắc nhất đang chống đỡ cả tầng đó rồi quấn quanh nó vài vòng.

Từ Nhất siết chặt sợi dây kéo mạnh nó về phía mình, thuận theo lực đẩy mà bay lên sàn nhà của khu tầng Khởi Dư vừa rời khỏi, khi đã bay vào trong, hắn thả lỏng bàn tay buông dây ra, sau đó dùng hai tay ôm đầu nữ nhân trong lòng, chính mình cũng tự cúi xuống, cả người cuộn tròn mang theo cô lăn lộn trên mặt đất vương vãi mảnh thủy tinh nhỏ con.

Khởi Dư cảm thấy mình vừa mới chơi cảm giác mạnh vậy, hành động đột ngột này của Từ Nhất làm hai mắt cô triệt để hoa lên, đầu choáng váng.

Mọi vật xung quanh, lại bắt đầu di chuyển rồi.

Khán giả trong làn đạn lúc này càng điên cuồng đánh call cho Từ Nhất, bày tỏ có một người bạn trai năng lực mạnh như đại lão thì sẽ không sợ phải thoát game giữa đường nữa.

Từ Nhất đứng dậy, phủi phủi vụn thủy tinh dính đầy áo và quần, làm xong mới nhìn đến Khởi Dư đang ngồi bệt trên mặt đất.

Lần đầu tiên hắn vô tình nhìn thẳng vào mắt cô, lại phát hiện cô đang thất thần nhìn về phía trước, trong mắt không có tiêu cự, nhưng cảm xúc dưới đáy mắt lại cực kỳ lạnh lùng, giống như một tảng băng tuyết không thể nào đục nổi dù chỉ một chút.

Từ Nhất ngồi xổm xuống, chạm vào bả vai Khởi Dư: "Tiểu Dư? Cô không sao chứ?" Ngã đến ngu rồi à?

Khởi Dư nghe được tiếng nói chuyện, ngẩng đầu, nhìn thân ảnh méo mó nhăn nheo trước mắt.

"Cô có nghe được tôi nói không đó?" Từ Nhất xòe tay trước mặt cô, lắc lắc: "Trả lời đi, này!"

Khoảnh khắc Từ Nhất mở miệng lên tiếng, Khởi Dư nhìn thấy trên gương mặt xám xịt ấy hiện lên một cái lỗ đen ngòm sâu hút trông vô cùng kinh dị, hàng vạn hạt đen nhỏ li ti trong đó di chuyển lung tung loạn xạ như ong vỡ tổ rồi sau cùng lại hợp thành một mảnh xám ngắt.

Cô rũ mi, nhẹ nhàng đáp lại: "Nghe được, đừng nói nữa."

"Còn có, cảm ơn."

Từ Nhất cười hì hì, xoa xoa đỉnh đầu Khởi Dư: "Đừng khách sáo."

Khởi Dư ngồi thêm một lúc nữa đồ vật xung quanh cũng trở lại bình thường, thân hình và gương mặt Từ Nhất cũng quay về bình thường trong mắt cô.

Trong đầu Từ Nhất vừa bắn ra ý định muốn giúp Khởi Dư đứng dậy thì cô đã tự mình làm, chỉ có thể nói sang chuyện khác để che đậy sự tiếc nuối nho nhỏ trong lòng: "Cách chơi vừa rồi của cô rất nguy hiểm, tôi không khuyến khích cô sử dụng kiểu chơi đùa này để đi tìm kích thích đâu đấy."

Hắn cũng không thể lúc nào cũng có mặt để đỡ cô được, ngã chết rồi thì phải làm sao?

Khởi Dư khẽ lắc đầu: "Là cô ta kéo tôi, không phải chơi."

Đảo mắt nhìn một vòng chung quanh, Từ Nhất nói: "Đi thôi, chúng ta rời khỏi đây. Ban nãy phát ra tiếng động lớn như vậy, hẳn là đã có người mò đến rồi."

Dứt lời, Từ Nhất nhanh nhẹn nắm lấy bàn tay Khởi Dư rồi kéo theo cô cùng chạy xuống cầu thang bộ, trong quá trình đi, hắn len lén liếc mắt về phía người bên cạnh, thấy cô không phản kháng hay tỏ vẻ khó chịu mới âm thầm nhếch khóe môi, trong mắt lập lòe vui vẻ.

Lòng bàn tay khô ráo mang theo vết chai sạn chạm vào bàn tay trắng nõn mềm mại không chút vết thương, xúc cảm đối lập như thế càng khiến hai bàn tay giao nhau trở nên nóng bỏng. Khởi Dư cụp mắt nhìn những ngón tay thon dài của Từ Nhất chặt chẽ bao bọc tay mình, không có ngăn cản, cũng chẳng có cảm xúc.

Cô bây giờ thực sự là mệt muốn chết. Bắt người qua năm này tháng nọ không ra khỏi cửa nửa bước vận động với cường độ cao mà nói, tuyệt đối là cực hình.

Cho dù cô cảm thấy cơ quan nội tạng đang suy kiệt đến mức báo động đỏ, nhưng bởi vì gương mặt đã sớm mất khả năng tươi cười này, đủ để khiến người khác có thể không nhìn ra được sự mệt mỏi chồng chất và sức chịu đựng đã quá tải của cô.

Cô muốn đi ngủ.

Hi vọng ngủ rồi, sẽ có thể thoải mái một chút.

【Khụ, các người có thấy cảnh tượng lúc này... ngọt?】

【Hai vị đại lão cùng tú ân ái vẫn là ngầu như thế!】

【Hình như hai người họ đã dính nhau từ lúc trò chơi chương trình còn chưa bắt đầu đúng không? Tình cảm thật tốt a.】

【Thật hi vọng bọn họ có thể nắm chặt tay nhau đến lúc rời khỏi chương trình. Cặp đôi vốn đang tốt đẹp này về sau biến thành kẻ còn người mất thì tôi sẽ khóc ngất mất! Thiếu nữ rơi lệ.jpg】

【Ờ, cứ thân thân thiết thiết cầm tay nhau đi, rồi hôm sau lại quay sang chém giết lẫn nhau là tao cười ẻ á:)】

【Anti fan cút! Đừng ở đây làm ô nhiễm khu bình luận nữa!】

Khởi Dư cùng Từ Nhất yên bình đi qua hai khu tầng quần áo và gia dụng, vừa mới đặt chân lên khu thực phẩm đã đụng mặt một nhóm người gần chục thành viên đã được trang bị vũ khí.

Trong cái đám này, phân nửa là kẻ truy tìm, chỉ có ba, bốn người trông yếu thế hơn là người trốn chạy.

Tên cầm đầu đô con trong đó vác súng máy trên vai, cơ bắp cuồn cuộn đầy gân xanh mạch máu như sắp vỡ khỏi lớp biểu bì da thoát ra ngoài, bộ đồ áo phông tay và quần dài dán sát vào thân hình lực lưỡng căng như sắp rách tới nơi, có thể thấy được sức mạnh bên ngoài của nó khủng bố đến mức nào.

Tên cầm đầu nhìn đôi nam nữ thân hình thon gọn và mảnh mai đằng trước, nhếch môi lộ ra hàm răng hơi vàng vàng, giọng khản đặc như vịt đực thốt lên: "Lại có thêm đứa ngu tới nộp mạng. Nào, giơ tay chịu trói hay phản kháng để chết? Tao là một người tốt, đừng nói tao không cho chúng mày cơ hội lựa chọn."

Mấy người phía sau cũng lực lưỡng không kém gã bao nhiêu đều cười phá lên, ngay cả người điếc cũng nghe ra được sự khinh thường và ác ý trong đó.

Người trốn chạy đã bị đoạt mất số thứ tự buộc phải tham gia cùng bọn họ nhìn thấy Khởi Dư và Từ Nhất cũng chỉ nhún vai, lắc đầu tỏ vẻ: Vận khí các người không tốt rồi.

Tên cầm đầu nhìn mỹ nhân lạnh lùng kế bên thằng nhãi ranh kia thì cũng động tâm, muốn làm chút gì đó, nhưng cố kỵ khán giả bên ngoài đang theo dõi gắt gao từng đường đi nước bước của bọn họ nên tạm thời phải tiếc hận bỏ qua.

Chờ đến khi ba tiếng nghỉ ngơi của chương trình diễn ra thì gã bắt ép cô cũng không muộn.

Từ Nhất chỉ một cái liếc mắt cũng biết ý định ghê tởm gì trong mắt tên cầm đầu, đáy lòng bốc lên một ngọn lửa không tên, hệt như người đang ngầm bị sỉ nhục là người yêu mình, chứ không phải người hợp tác nhất thời.

Từ Nhất móc trong túi quần ra một đồng xu, điêu luyện điều khiển nó du tẩu giữa các ngón tay thon thả của mình, hắn cười nói: "Người anh em, tôi vốn dĩ là muốn hòa bình nói chuyện, nhưng mà tự nhiên tôi lại thấy bản mặt xấu xí của anh rất gớm ghiếc, càng nhìn lại càng thấy khó coi, khiến tôi thực sự muốn đánh nó đến không thành hình nữa."

Con người trời sinh ghét nhất là bị người khác đánh giá về nhan sắc khuôn mặt của chính mình, đặc biệt là đánh giá không tốt.

Tên cầm đầu trước giờ nào có bị nhục nhã bởi một thằng ranh con trông rõ là tiểu bạch kiểm trước mặt khán giả toàn nước bao giờ đâu, vì vậy chưa đợi Từ Nhất nói hết, gã đã đỡ súng máy khỏi vai xuống, để về trước Từ Nhất, gương mặt thô rám bừng bừng lửa giận: "Tao đệt con mẹ mày!"

Nhưng gã còn chưa lên nòng, chỉ thấy tiểu bạch kiểm đằng trước búng tay cái chóc, đồng xu với trọng lượng nhẹ và diện tích nhỏ bay đến với một tốc độ không kém gì tốc độ của viên đạn sượt qua gò má gã bắn về phía sau, để lại một vết cứa rách nhỏ máu.

Tên cầm đầu chỉ mới kinh ngạc vì uy lực mà đồng xu tưởng chừng vô dụng này gây ra, thì đã nghe thấy tiếng đổ vỡ và sập xệ rất lớn vang lên ở phía sau, kèm theo đó là tiếng kêu rên đầy đau đớn như bị thọc tiết của đồng đội gã, chút ít đồ vật lặt vặt không biết từ cái nào vỡ ra đâm vào lưng gã rồi rơi trên mặt đất dưới chân gã.

Tên cầm đầu run run quay đầu, xuất hiện trong mắt là bốn kệ hàng thực phẩm đóng gói bị chẻ ra một đường thủng to đến bất thường, hai bên cạnh đồng loạt hiện lên vết nứt mạng nhện lan rộng, đồ ăn sấy khô rơi vãi đầy đất, kệ hàng đầu tiên đổ ngược về đằng trước đè cứng đồng bọn của gã ngoài trừ việc kêu to ra thì không làm được hành động phản kháng gì.

Từ Nhất lấy súng ra, từ trong túi quần lần lượt cho từng đồng xu vào bên trong ổ đạn, sau khi lên đạn và mở chốt an toàn, hắn đẩy ngón trỏ, khiến khẩu Desert Eagle xoay tròn trên ba đầu ngón tay mình: "Người anh em, anh muốn tự sát hay muốn chết dưới tay tôi đây? Tôi cũng là người tốt, giao cho anh quyền lựa chọn đấy."

Trong lúc Từ Nhất nói chuyện, mấy người trốn chạy đã sớm ôm nhau né xa ra một bên để tránh bị ngộ thương, vừa hâm mộ vừa sùng bái mà nhìn chằm chằm từng động tác của Từ Nhất.

Khán giả bên ngoài màn hình cũng điên cuồng và thống nhất hô to '666' cho Từ đại lão.

Khởi Dư từ lúc bắt đầu đã tìm chỗ sạch sẽ ngồi trên mặt đất, lưng dựa kệ hàng hoa quả bên cạnh, đối với cuộc chiến sắp xảy ra trước mắt cũng chỉ hờ hững nhìn thoáng qua.

Từ Nhất vốn còn định để cho tên cầm đầu thể hiện đôi chút rồi sẽ xử lý sau, nhưng lại nhớ tới cô gái nhỏ lạnh lùng đằng sau mình, bèn nghĩ phải tốc chiến tốc thắng. Hắn nhìn gã cầm đầu lóng ngóng vừa nâng vừa đỡ súng máy không những to mà còn nặng lên, không đợi đối phương làm ra hành động đã đưa súng bắn về phía bụng gã.

Một hàng xu bằng bạc dính liền nhau bay ra theo đường thẳng đi vào trong vùng bụng tên cầm đầu rồi xuyên thủng đi ra ngoài, từng đợt đồng xu bằng bạc đẹp đẽ lại đẫm máu tươi tản ra trong không trung như pháo hoa nở rộ khi chạm đến tận cùng, tiếng vang thanh lãnh bắt tai vang lên khắp nơi.

Gã trợn to mắt, hơi cúi đầu nhìn vùng bụng săn chắc đã mọc ra một cái lỗ trống rỗng đầy máu và cơ quan nội tạng được che đậy bên trong, gã run run chỉ thẳng tay vào mặt Từ Nhất, mới mở miệng ra đã thấy một vũng máu trào dọc cổ họng gã phun ra ngoài.

Súng máy nặng trịch rơi trên đất phát ra tiếng động nặng nề, mà người cầm nó, đã ngã ngửa về sau, thân thể 'bịch'một tiếng va chạm trên mặt sàn, đầu ngoẹo sang một bên, máu từ khóe miệng và vết thương hở ở bụng liên tục chảy ra bên ngoài, dần dần thấm đẫm máu đỏ trên sàn nhà trắng bóc, ánh sáng tắt dần trong mắt, số thứ tự 4379 màu đỏ cũng bị rút đi màu sắc, biến thành xám đen như màu tro cốt, báo hiệu một sinh mạng khác lại lần nữa từ trần.

Từ Nhất quay đầu, nhìn mấy người trốn chạy sợ tới phát run đang dè dặt nhìn lại hắn, nói: "Đám người còn lại cho mấy người giải quyết, làm được không?"

"Được, được!"

Từ Nhất hài lòng gật đầu, xoay người đi về chỗ Khởi Dư đang ngồi, không hỏi ý kiến cô đã tự ý nâng cô dậy: "Chúng ta đi thôi nào."

Khởi Dư liếc mắt nhìn một màn thảm sát phía sau Từ Nhất, bình thản hỏi: "Năng lực của anh là gì?"

"Cái này a, cũng không có gì đặc biệt, nó gọi là 'Tiền Nhiều Như Nước'." Từ Nhất cười cười: "Tức là nó có thể tự động sản sinh ra vô hạn đồng xu."

Ban đầu, vô tình có được năng lực này, hắn chỉ thấy nó thực sự rất vô dụng, thời đại này người ta đã dùng tiền giấy hết rồi, cho hắn đồng xu là để bắn bi hả?

Nhưng càng về sau đó, hắn phát hiện đúng là để bắn bi thật.

Đồng xu có thể thay thế đạn thường, hơn nữa uy lực tạo ra còn ngon ăn hơn nhiều, đỡ đi rất nhiều thời gian và công sức tìm đạn, cho nên nó liền nghiễm nhiên trở thành vũ khí thường dùng nhất của hắn.

Tất nhiên, cũng phải dùng năng lực cường hóa bổ trợ cho đám đồng xu đó một chút.

Khởi Dư gật đầu một cái, không định lên tiếng nữa.

Từ Nhất đã quen dần với bản mặt liệt ngàn năm không đổi này rồi, tự ý kéo tay cô rời đi, trên đường rời đi trò chuyện với cô cũng ít khi được đáp lại cũng tự thẩm một mình.

Mấy người bên đội người trốn chạy giải quyết xong những kẻ truy tìm còn lại thì không thấy bóng dáng của hai người kia đâu, mất đi cơ hội lôi kéo đại lão, chỉ có thể mặt mày đầy hụt hẫng tản ra.

Khởi Dư và Từ Nhất đi đến đại sảnh tầng một, trông thấy kha khá thí sinh đang đi qua đi lại, biểu cảm của từng người chơi có nét khá tương đồng, đều là một bên cảnh giác nhìn chòng chọc những người tiến vào phạm vi của mình quá gần, một bên tìm cơ hội đánh hạ hết lũ người ở đây.

Cô được hắn dắt đi, hai mắt nhàm chán đảo qua xung quanh, đột nhiên tầm mắt đứng lại rồi khóa chặt ở một gian hàng nhỏ, cô nói: "Từ Nhất, tôi muốn đi vào cửa hàng kia."

Khó khăn lắm mới thấy cô chịu chủ động mở miệng yêu cầu cái gì đó, hắn vừa nghe đã lập tức quay đầu, theo hướng chỉ tay của cô mà nhìn đến cửa hàng gối ôm và chăn bông, hắn phì cười, vừa dẫn cô qua đó vừa tò mò hỏi: "Tại sao lại muốn đi vào đó?"

Khởi Dư liếm liếm đôi môi khô khốc của mình: "Mệt, muốn ngủ."

"Rất mệt sao?" Từ Nhất hơi sửng sốt, nhìn thoáng qua khóe mắt đỏ hồng tràn đầy vẻ mỏi mệt của người bên cạnh: "Tại sao không nói cho tôi biết?" Nếu nói sớm, hắn đã giải quyết đám trên tầng ngay từ khi gặp mặt chứ không phải vô vị trao đổi mấy phút với bọn họ rồi.

Khởi Dư đưa mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng đáp: "Tại sao tôi phải nói cho anh biết?"

Hắn khựng lại, sau đó bật cười, vươn tay xoa mạnh mái tóc cô đến rối bù: "Tiểu không lương tâm, ba ba lại vừa mới cứu cô vài phút trước đấy."

Khởi Dư đẩy tay hắn ra, nhíu mày không vui.

Sợ cô còn nói thêm mấy câu đau lòng nào nữa, Từ Nhất nhanh chóng kéo theo cô vào cửa hàng gối ôm, nhìn cô thờ ơ ôm đám bông bông mềm mềm không buông tay mà buồn cười, mỹ nhân lạnh lùng ôm hai chú gấu bông lông xù xù có kích cỡ to bằng thân cô, hình ảnh đối lập này trong mắt Từ Nhất trở thành hình ảnh đáng yêu nhất hắn từng được thấy.

【Dễ thương quá, hai vị đại lão đều rất dễ thương!】

【Mé, nhìn kiểu gì cũng như bạn trai dẫn bạn gái đi mua sắm vậy, chương trình kinh dị định đổi thành chương trình yêu đương đấy à?】

【Fan couple phi thường hài lòng với cục đường bé nhỏ mà chủ nhà phân phát này!】

【Muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn năng lực có năng lực, mẹ nó tôi ghen tỵ với chị gái kia quá đi mất! Bạn trai tôi chỉ cần bằng một phần trăm bạn trai cô ấy thôi tôi nằm mơ cũng có thể cười tỉnh. Tang thương hút thuốc.jpg】

【Không sến sẩm lại ngọt ngào, người qua đường tỏ vẻ rất có hứng thú theo dõi cặp đôi này!】

【Chỉ có tôi là thấy bọn họ quá chủ quan và tự đại rồi sao? Cẩn thận có ngày lật xe đấy.】

【Lầu trên à, người ta có sức mạnh tự chống trả được thì người ta thích làm gì làm nấy thôi, không lẽ thím còn không cho người ta thoải mái một chút trong chương trình tàn khốc này sao?】

【+1!】

Cô khó khăn ôm lấy gấu bông to tướng, nghiêng đầu nói với Từ Nhất đang hứng thú ngút trời quan sát đám *gà vàng mồm to hình như bị đặt sai chỗ: "Tôi muốn tìm chỗ đi ngủ, chúng ta..." Tách ra đi.

*Gà này này. =))



Hắn không đợi cô nói hết đã đẩy cô ra khỏi cửa hàng, tay rất tự nhiên khoác vai cô: "Đi, ông đây dẫn cô đi tìm khách sạn."

"Không cần, tìm đại một căn nhà trống là được." Cô lắc đầu từ chối.

"Cũng được, chúng ta tìm một căn nhà ở gần trung tâm vậy." Thấy được ý muốn muốn chia nhau ra của cô, hắn chỉ mỉm cười: "Tôi cũng cần phải nghỉ ngơi nữa, cô đâu thể chiếm hết chỗ trong đó đâu đúng không?"

Khởi Dư mím môi, im lặng chấp nhận. Cô cúi đầu, nhìn những sợi lông tơ mềm mại của gấu bông không ngừng ma sát làn da mình theo từng bước chân, cụp mi thầm nghĩ.

Cô thực sự không còn dư thừa tinh lực để đối phó Từ Nhất nữa, thân thể này từ tâm thần đến thể lực đều rất yếu kém, nếu còn không được ngủ, chỉ sợ nó sẽ bắt đầu vỡ nát từ bên ngoài mất.

———

*Góc nhỏ của truyện*

Thật lâu về sau đó, nam chính nắm tay Khởi Dư ngao du bốn bể, nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ ngoan ngoãn ôm chặt cánh tay mình, cười cười: "Trước kia vì cái gì em lại cứ muốn rời khỏi tôi thế nhỉ? Biểu hiện của em cứ như tôi là ôn dịch gây bệnh độc vậy, khiến tôi khá là đau lòng đó."

Khởi Dư rầu rĩ tựa đầu lên bờ vai nam chính: "Em sớm đã biết sai rồi."

Nếu biết người nọ là hắn, có đánh chết cô cô cũng không dám ném sắc mặt cho người nọ.

Bây giờ cô tự sát tạ tội còn kịp không? (੭ ˃̣̣̥᷄⌓˂̣̣̥᷅)੭⁾⁾