Xuyên Nhanh: Thế Giới Ngày Mai

Chương 48: Thần tượng gameshow (6)



Nháy mắt đã hơn nửa ngày trôi qua, cách thời điểm kết thúc chỉ còn hơn chín tiếng đồng hồ, số lượng thành viên hai bên cũng dần giảm xuống còn dưới một ngàn, nhưng khoảng cách cách biệt giữa hai đội quá xa, một là 841, một là 923.

Hiển nhiên, tổng lượng nhiều hơn là của người trốn chạy.

Thành phố này lớn như vậy, muốn trốn nơi nào đều có thể, trên thực tế, đây hoàn toàn là sân chơi bên trốn, kẻ truy tìm muốn tìm được toàn bộ người trốn chạy mà không để sót kẻ nào quả thật là khó hơn lên trời.

Tần Hạ sau khi tập hợp được Thẩm Đặng và nhóm người đã được đào tạo của đội mình thì cùng bọn họ đi trên đường lớn, bởi vì số lượng người cũng có thể coi là nhiều nên Tần Hạ mới bớt đi kha khá rắc rối hơn là khi ở một mình.

Không biết vận khí của cô ấy thế nào mà toàn đội chỉ có cô ấy là số lẻ, vì vậy bây giờ cả nhóm đang trên đường tìm giết quái vật để lấy điểm bình chọn cho cô ấy, biết được điểm bình chọn ở trên người quái vật cũng là do Thẩm Đặng chia sẻ.

Hiện tại, dưới sự giúp đỡ của nhóm, Tần Hạ mang trong mình tổng cộng 70 điểm bình chọn, chỉ cần tìm giết thêm ba mươi quái vật nữa là cô ấy chính thức an toàn, nhưng bọn họ cũng dần phát hiện ra quái vật càng lúc càng ít đi, mà điểm bình chọn càng xuất hiện thường xuyên trong người thí sinh.

Người giữ điểm bình chọn cũng không có cách nào che giấu được nó, bởi điểm bình chọn luôn hiện rõ ngay trước chính giữa lồng ngực của họ, có dùng áo khoác vải vóc che đi thì người ngoài vẫn thấy được như thường.

Kiểu lộ liễu thế này hoàn toàn là khuyến khích kẻ truy tìm tàn sát lẫn nhau để giành điểm giữ mạng.

Phiền toái và khó khăn chất thành đống, Tần Hạ vẫn bảo toàn được tất cả điểm bình chọn đều là nhờ đồng đội và năng lực cá nhân cơ bản từ trong phòng thí nghiệm.

Thẩm Đặng nhìn bản đồ thành phố hơi rách nát trong tay rồi ngẩng đầu quan sát xung quanh một lượt, nói: "Vừa rồi chúng ta đã đi qua đường quốc lộ 1, đi thêm mấy chục mét nữa sẽ gặp trung tâm thương mại đằng trước."

Tần Hạ ngước mặt nhìn thời gian đếm ngược còn lại trên trời, than nhẹ một tiếng: "Tôi đói quá."

Nhưng so với thời gian tìm đồ ăn, cô ấy vẫn muốn tìm cho xong điểm bình chọn. Cô ấy muốn tâm trạng mình có thể thoải mái mà thưởng thức đồ ăn hơn là nơm nớp lo sợ để rồi chẳng cảm nhận được vị gì trong khoang miệng ngoài cảm giác no bụng.

Đồng đội đi bên cạnh Tần Hạ nhoẻn miệng cười: "Vậy cô muốn tìm điểm hay đi ăn đây?"

Bụng dưới kháng nghị không ngừng, Tần Hạ thoáng do dự, vẫn là chua xót nói: "Tìm điểm."

Con người a, vẫn là phải còn mạng để nhịn đói đã.

Thẩm Đặng liếc mắt nhìn Tần Hạ một cái: "Đi trung tâm thương mại, tôi có đồ cần tìm ở đó."

Tần Hạ mím môi, tỏ vẻ xoắn xuýt một chút rồi miễn cưỡng gật đầu, trong lòng lại mừng thầm một trận.

Hành trình tổ đội cứ như vậy được thống nhất, khi mọi người sắp đến được trung tâm thương mại thì tòa nhà lớn bên cạnh trung tâm bỗng nhiễn nổ tung ở phần gần giữa chóp đỉnh, lửa nóng và khói mù nổ ra tràn rộng một khoảng lớn bề mặt không trung, đỉnh tòa nhà vỡ ra rồi rơi xuống dưới, đất đá kim loại và thủy tinh sắc nhọn như tuyết lở mà trút ầm xuống, tiếng vang vụ nổ vang rộng ở phạm vi lớn, khiến màng nhĩ của mấy người vô tình đi qua đó và đám Tần Hạ âm ỉ đau nhói.

Tần Hạ được Thẩm Đặng tức thì lôi kéo né tránh những mảnh vỡ đang rơi xuống càng lúc càng nhiều, số lượng dày đặc đến đáng sợ, đồng đội xung quanh cũng vận dụng năng lực và đạo cụ có được để chống đỡ một vài tổn thương cho toàn đội.

Sau khi tìm được chỗ tránh an toàn, Tần Hạ vừa ngẩng đầu, đột nhiên thấy được từ trong khói bụi mịt mù bay ra một vật thể lạ với tốc độ chóng mặt, phía sau nó còn kèm theo một đường khói thẳng tắp kéo dài, tàn ảnh mơ hồ liên tục lướt qua các tòa nhà cao tầng.

Tần Hạ nheo mắt cố gắng nhìn rõ, nhận ra vật thể đó là một đôi nam nữ trẻ tuổi. Nam cõng nữ bay trên trời, nghiêng đầu hào hứng nói cái gì đó với nữ nhân, nữ nhân quay đầu nhấc súng bắn về phía sau.

Bởi vì đằng sau bị khói đen che khuất nên Tần Hạ không nhìn được nữ nhân đó bắn cái gì, chỉ biết đôi nam nữ đó vừa biến khỏi tầm mắt cô ấy chừng vài giây thì tòa nhà đã bị nổ ở phần đầu đó lại lần nữa nổ bay.

Lần này là từ dưới lên trên bị oanh tạc, kính cường lực của từng tầng lầu 'bang' một tiếng bị thổi tung ra ngoài, tòa nhà oanh oanh liệt liệt ngã xuống, khuất dạng sau đống lửa cháy rực đang dương oai, không khí vốn không được trong lành càng trở nên ô nhiễm tồi tệ.

Tần Hạ bị Thẩm Đặng và đồng đội cấp tốc kéo vào trong một căn nhà bỏ hoang nào đó, vừa mới đóng cửa, cô ấy đã nghe thấy từng đoạn kính vỡ bình bịch đâm mạnh vào căn nhà, tiếng đổ nứt vang dồn dập không dứt, loáng thoáng còn nghe được tiếng kêu rên đầy đau đớn của những người không kịp tránh đi.

Tần Hạ ngẩng đầu, im lặng nhìn trần nhà run rẩy đang chống chọi từng đợt tấn công của những mảnh kính vỡ ra từ tòa nhà bay tới, các bức tường cũ nát dần dần hiện ra hình dáng đường thẳng dài hẹp như bị mảnh kính nào đó ghim hẳn vào trong, đồ đạc và sàn nhà dưới chân rung động mãnh liệt như có động đất xảy ra, khiến đám người Tần Hạ trốn trong này mà lo sợ một trận.

Hi vọng căn nhà có thể chịu đựng đến phút cuối cùng. Tần Hạ lặng lẽ cầu nguyện.

Đến khi chấn động đã hoàn toàn dừng lại, mọi người mới ngập ngừng mở cửa đi ra ngoài, vừa nhìn cảnh tượng ngoài kia sau thảm họa kính lát ai nấy đều hút một ngụm khí lạnh.

Bên ngoài, trên mặt đường rộng lớn giờ đây phủ kín từng tảng kính thủy tinh các loại với kích cỡ to nhỏ không giống nhau, các căn nhà được xây cạnh đó đều bị không ít mảnh kính thẳng đứng cắm vào, chi chít như những sợi lông, người chơi không kịp trốn vào nhà đều bị thủy tinh chém xuyên người, trên thân thể nhầy nhụa máu tươi là hàng loạt kính vỡ đâm sâu vào, miệng vết thương lở loét lộ ra thịt vụn mềm nhũn như bị dao sắc mạnh bạo cắt loạn, nhìn thôi cũng thấy được sự đau đớn tột cùng trước khi chết của bọn họ như thế nào.

Tần Hạ và đồng đội nhìn thảm kịch trước mắt mà da đầu tê dại, trong cổ họng cũng dâng lên một chút tanh tưởi.

Nếu không phải Thẩm Đặng nhanh tay kéo bọn họ tìm chỗ trốn thì bây giờ, người nằm đó hẳn là bọn họ đi?

【Má, hai vị đại lão kia chơi lớn quá, làm nổ hẳn một tòa nhà cao tầng luôn ạ.】

【Nhìn cái cách hai người họ vô tư rời đi sau khi gây chuyện làm tôi sốc luôn á!】

【Quá đáng thật đấy, chỉ vì hai kẻ đó mà bao nhiêu người chết dưới kia kìa...】

【Lầu trên à, từ đầu trò này đưa ra là để thí sinh tự giết lẫn nhau mà, hai người họ biết làm thế nào được?】

【Same, cơ mà lầu trên kia cũng đừng chỉ nhìn cái tác hại họ gây ra chứ, có nhìn thấy vẫn còn người sống sót không? Bọn họ có thể lấy điểm bình chọn từ những người chết kia mà không cần phải đối đầu với quái vật, cũng tốt đó chứ.】

【Không lẽ chỉ có tôi tò mò hai vị đại lão bay đi đâu rồi hả?】

Thẩm Đặng khẽ nhíu mày, nghiêng đầu nói với Tần Hạ bên cạnh: "Nhanh đi thu thập điểm bình chọn của bọn họ đi."

Tần Hạ bừng tỉnh, vội vàng gật đầu. Cô ấy tiến về phía trước, hít một hơi sâu rồi tóm lấy các điểm bình chọn đang lơ lửng bên trên từng thi thể chết không nhắm mắt nằm dưới lớp kính thủy tinh, động tác nhanh chóng không có nửa điểm chần chờ.

Một đồng đội tên Quách Tiếu từ phía sau đi tới, thở dài: "Không biết tên thiểu năng nào lại đi phá dỡ tòa nhà lớn đến vậy, phá hoại quá đi mất."

Tần Hạ một bên thu thập điểm, một bên tám nhảm với cậu ta: "Không phải tên thiểu năng, là một đôi nam nữ."

Quách Tiếu nhướng mày: "Cô thấy được ở khoảng cách xa như vậy?"

Tần Hạ: "Đồng tử của tôi được ông ấy chỉnh sửa qua, nhìn xa mấy chục mét đều không thành vấn đề."

"Ông ta động dao kéo vào mắt của cô?"

Không biết Thẩm Đặng đến từ lúc nào, cũng tham gia vào cuộc trò chuyện của hai người.

Tần Hạ không quay đầu, thuận miệng nói: "Ừm, lúc ấy tôi chỉ thấy đau một chút mà thôi, không sao cả."

"Chỉnh sửa cấu tạo của đồng tử nào có đơn giản nhẹ nhàng như cô nói chứ..." Quách Tiếu lầm bầm lầu bầu, lại bị Thẩm Đặng thính tai nghe thấy.

Tần Hạ nhặt xong toàn bộ điểm bình chọn của các thi thể, số lượng 70 trước ngực tăng lên thành 87, cách 100 không còn bao xa nữa.

Tần Hạ phấn khởi kéo cả đội rời đi tiếp tục tìm điểm, để lại sau lưng từng thí sinh nằm im bất động đang dần bị rút đi màu sắc.

***

"Khụ..."

Khởi Dư đứng dưới một tàng cây, tay chống thân cây, người cúi xuống, nôn khan liên tục, kế bên là Từ Nhất áy náy gãi đầu không biết làm sao.

Chịu thôi, trung tâm thương mại đó quá nhiều người muốn tới gây sự, vì để không làm mất thời gian thêm nữa, Từ Nhất chỉ còn lại cách bạo lực thô thiển nhất này.

Khởi Dư không nôn được, lại đầu váng mắt hoa, lỗ tai cũng ong ong, lồng ngực cứ như bị nghẹn một tảng đá to, lại giống như bị ai đó dùng dây thừng thít chặt cổ họng, hít thở dồn dập cũng không khiến cô cảm thấy có cảm giác được tự do hô hấp.

Không thở nổi, không thở nổi, không tài nào thở nổi...

Từ Nhất nhìn thấy mặt cô hết xanh lại trắng, tròng mắt nổi tơ máu kín đặc, cánh môi run bần bật, hơi thở hỗn loạn như một con thú dính bẫy, huyết sắc cũng rút sạch cả đi, tạo thành một gang màu ốm yếu bệnh tật.

"Tiểu Dư? Tiểu Dư?" Hắn bị dáng vẻ trước mắt của cô dọa sợ: "Cô không sao chứ? Cô không khỏe chỗ nào à?"

Vãi chưởng, mới bay trên trời một lúc mà đã biến thành cái bộ dạng dữ tợn này? Thế sau này có khi còn phải gặp những tình huống quá quắt hơn thì phải làm sao đây?

Khởi Dư thấy môi hắn mấp máy liên tục, nhưng cô không nghe được từ nào cả: "... Anh cách xa tôi một chút."

Dứt lời, cô cảm nhận được một cơn tởm lợm trào dọc từ phế quản lên tận thanh quản rồi kẹt lại ở yết hầu, xúc cảm hệt như ăn phải một con giòi, nuốt không được nhổ không ra, ngoài việc chịu đựng sự buồn nôn tột độ này ra thì không còn cách nào khác.

Hệ thống nhìn tình trạng của thân thể Khởi Dư rồi lại liếc qua phản ứng của Mạc gia, đầu óc linh động, lập tức báo cho ký chủ nhà mình đáp án.

[ Ký chủ, thân thể Mạc Khởi Dư phát bệnh rồi. ]

Khởi Dư ngẩn người, đã nghe thấy hệ thống nói tiếp: [ Ký chủ, cô cần cho cơ thể này uống thuốc. ]

Thuốc? Thuốc gì? Thuốc lấy từ nơi nào?

Sau lưng đột nhiên bị một độ ấm nóng bỏng xa lạ dán vào khiến Khởi Dư nhận ra lưng mình không biết từ khi nào đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, dính dớp khó chịu, bị gió thổi qua còn nổi da gà, lông tơ dựng đứng.

Khởi Dư hoảng hồn, quay đầu lại, nhìn thấy Từ Nhất lông mày cau nhặt đang xoa xoa lưng cô giúp cô điều tiết hơi thở, miệng nói cái gì đó.

Cô lẳng lặng nhìn Từ Nhất thật lâu, tròng mắt lục bích khóa chặt thân ảnh hắn, sâu trong đồng tử là một đầm lầy đen hôi dạt dào sóng nhỏ, dần dần dậy sóng, như đang cố gắng bắt lấy hắn, khiến hắn chết chìm trong đó, không thể cầu cứu, không thể chạy trốn.

Từ Nhất bị cô nhìn đến mức chính hắn cũng thấy sởn gai óc, không biết cô có ý gì, đang định lên tiếng thì đã nghe thấy giọng nói khàn khàn mang theo âm tiết mềm mại của cô gái: "... Từ Nhất."

"... Ừ?"

Khởi Dư bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Từ Nhất, lặp lại: "Từ Nhất."

"..." Từ Nhất thực sự không biết cô đang muốn làm gì, thấy cô có vẻ lại tiếp tục muốn hô tên mình, liền không nhịn được nói: "Dừng dừng, đừng gọi nữa, tôi nghe thấy rồi, làm sao vậy?"

Khởi Dư nhìn chằm chằm khuôn miệng Từ Nhất, cố gắng đọc hiểu khẩu hình miệng của hắn trong lúc hai lỗ tai đang tạm thời đình chỉ hoạt động: "Anh đã nói, sẽ giúp tôi."

"Đúng vậy. Sao, cô cần cái gì?"

"Thuốc." Khởi Dư cong mắt nhưng môi lại không hề nở nụ cười: "Tôi cần thuốc."

Từ Nhất thần sắc phức tạp liếc cô một cái: "Thuốc gì?"

Cô theo lời hệ thống kể tên mấy loại thuốc mà nguyên chủ trước kia thường được dùng, đến cuối còn không quên nhấn mạnh: "Cái khác có thể không có, nhưng thuốc an thần và thuốc ngủ tuyệt đối không thể thiếu."

Nghe thấy mấy loại tên thuốc lạ lẫm nhưng không phải không quen thuộc, Từ Nhất rũ mắt nhìn cô gái ngồi xổm dưới gốc cây, thanh âm trầm bổng của thanh niên cất lên: "Những loại thuốc đấy... Tiểu Dư, cô mắc bệnh gì?"

Cô nghiêng đầu, trong mắt cực nhanh xẹt qua một tia ý vị thâm trường: "Bệnh tâm thần."

Không đợi hắn phản ứng lại, cô đã nhanh chóng bổ sung: "Chính là cái loại khùng khùng điên điên cần được xích cổ ấy."

Từ Nhất: "..."

Hệ thống: [... ]

Mạc gia bên ngoài màn hình nghe được lời Khởi Dư nói mà lạnh cả người. Mẹ Mạc siết chặt khăn tay, lần đầu tiên sinh ra xúc động muốn chạy trốn khỏi cô con gái mình luôn yêu thương vô điều kiện thật xa và không quan tâm nữa.

Nguyên lai... Nguyên lai trước giờ bảo bối nhỏ của bọn họ luôn nghĩ chính mình như vậy sao?

Cơ mà, cũng không sai biệt lắm.

Chăm sóc một người bệnh có xu hướng tự hại mình hơn hai mươi năm, Mạc gia mệt mỏi lại bi thương, không những bất lực mà còn tự thấy áp lực, gánh nặng chồng chất đè cứng lên bờ vai của họ.

Người ngoài đều hâm mộ Mạc gia mỗi ngày trôi qua thoạt nhìn như đầm ấm hạnh phúc, nhưng sâu bên trong, vỏ bọc mỗi người tạo ra đều luôn cố gắng đối phó với nhau từng giờ từng phút như lâm vào đại dịch, dáng vẻ tươi cười tích cực hướng về phía trước tràn đầy nét giả tạo mong manh, như một quả bong bóng đầy hơi chạm nhẹ là nổ.

Mạc gia vẫn luôn gắng gượng đối với Mạc Khởi Dư bày ra biểu tình vui vẻ, lời nói cử chỉ đều vì ánh mắt của cô ta mà lập trình hành động, toàn bộ thành viên có mặt đều lấy cô ta làm trung tâm chỉ huy, càng khiến cho căn nhà tưởng chừng như đã hỏng hóc lại được dát thêm một lớp vàng óng ánh.

Bên ngoài hào nhoáng, bên trong... mục rỗng.

Mạc Nghiêu ngả người ra sau tựa lên lưng ghế sofa, lồng ngực phập phồng lên xuống đều đặn, hai mắt thường hàm chứa vẻ vui buồn rõ rệt giờ đây đờ đẫn như mất đi phương hướng mà nhìn chằm chằm trần nhà chạm khắc hoa văn tinh xảo.

Không còn thời gian nữa.

"Ba, mẹ, con đã nói qua chưa nhỉ?"

Ba Mạc đặt chén trà xuống, cũng không có quay đầu về nơi phát ra giọng nói: "Cái gì?"

"Kiếp trước. Dư Dư của kiếp trước." Mạc Nghiêu nhẹ giọng lẩm bẩm: "Em ấy của bây giờ thật khác với trước kia."

Mẹ Mạc nghe một hồi, thấy Mạc Nghiêu nói lung tung chưa chịu vào đúng trọng điểm liền nóng nảy: "Khác cái gì? Con nói rõ ra đi, đừng mập mờ."

Mạc Nghiêu nhếch môi cười một cái: "Mẹ biết không, lần đầu 'được' chọn, Dư Dư đã từ trong người lấy ra dao lam nhỏ chưa tới 4cm đặt trước cổ họng, một lần lại một lần, bất chấp ánh nhìn khác thường, thương hại, chán ghét và dị nghị của mọi người xung quanh, liên tục đè lưỡi dao cứa đứt động mạch cổ của mình."

"Bởi vì chiều dài dao lam không đủ, lưỡi dao cũng không quá sắc bén, em ấy mất rất nhiều sức lực mới kết thúc được sinh mệnh của mình. Mặt em ấy trắng bệch, hai mắt phờ phạc, hơi thở yếu ớt hẳn đi qua thời gian, hai bàn tay đẫm máu khẽ khàng run rẩy nhưng cố chấp vẫn giữ chặt dao nhỏ. Máu từ yết hầu chảy ra rất nhiều, nhiều đến mức con hoài nghi thật ra em ấy chưa chết vì cắt cổ đã mất mạng do cạn máu."

Dẫu vậy, em ấy vẫn là người phụ nữ xinh đẹp nhất trong đám người đó.

Mạc Nghiêu nâng cánh tay che mắt mình lại, giọng đã hơi khàn: "Thời điểm hấp hối, con thấy được Dư Dư nở nụ cười." Một nụ cười vừa cứng ngắc vừa khó coi nhưng đầy thỏa mãn.

"..."

Mạc Nghiêu liếc mắt, dư quang nhìn thấy ba mẹ mình sững sờ đến mặt mũi sây sẩm, anh ấy câu môi, miệng đã hé ra, âm thanh thanh lãnh quen thuộc lần đầu ngập tràn ác ý xa lạ: "Ba, mẹ, thật ra con mới là kẻ đứng đằng sau cái chết của Dư Dư. Thật ra, đây đã là lần ——"

Vốn dĩ ba Mạc và mẹ Mạc đang chìm đắm trong đống tin tức lớn này, chờ đợi con trai bọn họ giải đáp hết những thắc mắc còn kẹt lại dưới đáy lòng, nhưng chỉ trong một giây tích tắc, con trai cả Mạc Nghiêu đột nhiên bật dậy, hai tai bịt chặt miệng, nhưng nương theo tiếng rên rỉ đầy đau đớn của anh ấy, máu tươi đặc sệt luồn qua kẽ ngón tay nhỏ giọt liên tục xuống sàn nhà trắng ngà.

Bước chân của Mạc Nghiêu lảo đảo nghiêng ngả, buộc lòng phải bỏ một tay ra giữ lấy đệm sofa ổn định phương hướng, thân thể run đến lợi hại. Mạc Nghiêng cố gắng ngẩng đầu, nhìn hai người phía trước hốt hoảng chạy lại chỗ mình, anh ấy chậm rì rì thả tay còn lại xuống, hai bên khóe môi giàn giụa máu đỏ, cảm xúc trong mắt thấp thoáng hiện lên nét lạnh lùng mà không một ai hiểu được.

Mạc Nghiêu híp mắt, nói không ra tiếng: "..."

Ba Mạc không hiểu con trai muốn nói gì, chỉ biết một mực tới gần Mạc Nghiêu, khi bàn tay vừa chạm vào thân thể anh ấy, lập tức xuyên thấu như vốn chưa từng được tồn tại.

Mạc Nghiêu biến mất tại chỗ, mẹ Mạc suy sụp ngã khuỵu giữa sàn, ngất đi trong tiếng hô hoán của quản gia và người làm.

Lúc này đây, Mạc gia nguy nga sừng sững chính thức lâm vào hình thức bị 'lột trần'.

***

"Đây, thứ cô cần."

Từ Nhất từ trên mái ngói nhà bên trái cách chỗ Khởi Dư ngồi nghỉ ngơi ba dãy nhà nhảy xuống, không đến một giây đã xuất hiện trước mặt cô, thân hình cao gầy che ở đằng trước, một tay đút túi quần, một tay cầm bịch ni lông màu trắng đựng đồ giơ ra.

"Cảm ơn." Khởi Dư đưa tay nhận, trong ánh mắt thâm ý của Từ Nhất mở bọc, tay bỏ vào bên trong lục lọi mấy hộp thuốc nhỏ.

Từ Nhất không quan tâm mặt đất bẩn hay sạch, tự nhiên ngồi xuống đối diện Khởi Dư, nhàm chán nâng mắt nhìn bầu trời cao vút, các hàng dãy số lần lượt đếm ngược hiện ra trong đồng tử nhạt màu của hắn.

Thời gian hiện tại cho hai đội tranh giành chiến thắng chung cuộc chỉ còn 8 tiếng 20 phút 15 giây.

Không lẽ cứ chờ thời gian qua hết đi thế này rồi qua màn sao? Nếu là như vậy thật, số người qua màn theo hắn dự tính còn nhiều hơn so với năm chủ đề trước.

Đây đáng lẽ là tin tốt lành cho nhân loại. Nhưng không biết vì lý do gì, hắn cứ thấy không đúng ở chỗ nào đó.

"Từ Nhất."

Từ Nhất hơi giật mình, giương mắt nhìn cô gái ngồi cách mình không mấy bước chân.

"Anh đang e ngại cái gì?"

"Hả? Ờm, cũng không hẳn là e ngại, tôi chỉ là cảm thấy mọi chuyện quá mức thuận lợi."

"Vậy sao." Khởi Dư bóc vỉ thuốc, viên thuốc con nhộng xanh xanh trắng trắng đầy một bàn tay: "Thế thì anh đã bỏ quên một thứ quan trọng rồi đấy."

"A?" Quên cái gì?

"Đạo cụ." Trông thấy ánh mắt ngạc nhiên của chàng trai, cô quay đầu nhìn về một hướng xa xăm: "Đạo cụ của màn《 Trốn Tìm 》vẫn chưa được tìm thấy."

——「 Đạo cụ và sức mạnh giúp đỡ các ngươi đã được giấu khắp nơi trong sân chơi, hãy thật lý trí và bình tĩnh để tìm ra nó trước người khác, bởi vì sẽ có vài thứ sẽ khiến các ngươi phát điên lên đấy. 」

——「 Hãy trở thành người dùng đạo cụ một cách đúng nghĩa, đừng để đạo cụ dùng người xảy ra trên người các ngươi. 」

Từ Nhất đập tay, giọng nói lộ ra vẻ tán thưởng: "Phải rồi ha, cô không nói thì tôi quên béng đi mất. Tiểu Dư, cô để ý chi tiết ghê ha."

Khởi Dư mím môi không nói chuyện, trong lúc thất thần, hai viên thuốc màu trắng hình tròn bị ngón cái và ngón trỏ của cô ép thành bột vụn.

Trong một thoáng qua, cô bỗng cảm thấy khó chịu với những gì chuẩn bị diễn ra tới đây, như là sự hiện diện của thứ không thuộc về thời đại sắp sửa xuất hiện mà cô muốn tránh né, loại cảm giác trốn tránh này khiến cô vừa chán ghét lại vừa hoài niệm.

Cô ngơ ngẩn nhìn chằm chằm gương mặt tuấn lãng của Từ Nhất, cho đến khi mặt đất truyền đến rung chấn dữ dội mới trở lại thực tại.

Khởi Dư đứng dậy, kế bên là Từ Nhất đang trong tư thế phòng bị, hai người im lặng nhìn đường xá nổi lên hàng loạt vết nứt trải rộng, đất đá nhô lên rồi lại xụp xuống như có sinh vật khổng lồ dưới lòng đất nóng lòng di chuyển, từng bước cố gắng thoát ra khỏi sự cầm cố của mặt đường.

"Tiểu Dư, tìm một chỗ núp đi, giải quyết xong 'vị khách' không mời mà tới này tôi sẽ trở lại tìm cô."

Dứt lời, Từ Nhất phất tay với Khởi Dư rồi chạy đi.

Trở lại? Sẽ không ai trở lại cả.

Khởi Dư thờ ơ nghĩ, mũi chân cũng xoay dần về phía đằng sau, hiển nhiên là đang định rời đi một mình.

[ Ký chủ? Cô làm cái gì vậy? ] Hệ thống nhìn thấy ý nghĩ trong đầu ký chủ nhà mình mà một phen kinh ngạc.

Khởi Dư không trả lời, hệ thống tự hỏi cô có phải là lại sợ rồi không, bèn nghĩ phải cổ vũ động viên cô một chút.

[ Ký chủ, cô làm được mà, đừng sợ, con quái vật này chẳng mạnh bằng trùm cuối của thế giới 1 đâu. Nếu không đánh được cũng không sao, cô chẳng chết được, không phải sao? ] Đừng lùi bước, thắng hay thua hãy cứ tiến về phía trước. Đây chính là ý chí 'ngầu' của nhân vật chính.

Khởi Dư trầm mặc nhìn bóng dáng Từ Nhất dần dần chạy lại gần trung tâm đống đổ vỡ: "Hệ thống, ta đã nói rất rõ rồi. Mi đến bao giờ mới chịu hiểu đây?"

[...? ]

"Không nên đánh giá năng lực của ta quá cao." Âm thanh Khởi Dư rõ ràng là trầm ổn không phập phồng, nhưng lại mang theo từng đợt lạnh buốt khiến hệ thống vô thức rùng mình: "Ta không phải kẻ mạnh, ta không thắng được. Đừng kỳ vọng vào ta, đừng để ta phải nhấn mạnh điều này với mi lần nữa."

Không để hệ thống nhiều lời, cô dứt khoát xoay người đi về hướng trái ngược, cứ như vậy mà bỏ mặc Từ Nhất một mình đấu với quái vật dưới lòng đất.

【Chị gái nhỏ?】

【Chờ đã, 0186 đại lão như vậy là có ý gì? Nếu không phải tôi hiểu lầm thì là cô ta đang vứt bỏ bạn trai mình làm con tốt thí mạng để chạy trốn đó hả?】

【Quả nhiên. Tao biết mà, ngay từ đầu nhìn thấy cặp này đã biết trước nó sẽ tan vỡ rồi. Tao nói mà lũ fan qua đường tụi mày không tin cơ, chỉ cần nhìn mặt cô ta tao đã biết phụ nữ này chính là loại vừa tham sống sợ chết vừa bạc bẽo vô tình!】

【Hu hu hu, tui không tin tui không tin! Đại lão, ngài mau quay lại cứu Từ đại lão đi mà!!】

【À... Nói thật, quyết định của cô gái này làm tôi chẳng bất ngờ lắm, chỉ là hơi thất vọng thôi. 10 cặp đôi tôi biết thì đã có 9 cặp đôi tan vỡ vì lợi ích sau cùng của bản thân rồi.】

【Haiz, đúng thật là tình yêu không quan trọng bằng mạng sống chính mình, nếu là tôi, chỉ sợ tôi cũng sẽ lựa chọn như thế.】

【Nếu tôi là Từ đại lão, sau khi thoát khỏi con quái vật đó, tôi nhất định sẽ lột da cô ta.:)】

Khởi Dư nhìn khu bình luận trôi nổi bên cạnh, dưới tác động ngôn ngữ của quần chúng nhân dân cũng chẳng sinh ra cảm xúc hổ thẹn nào khi bỏ lại bạn đồng hành tạm thời năm lần bảy lượt luôn cứu mình.

Hệ thống từ bỏ việc thay đổi lối tư tưởng ích kỷ và hẹp hòi của con người này, không can thiệp hay khuyên ngăn gì nữa.

'Rầm!'

Mặt đất phía xa xa vỡ vụn thành từng tảng, một thân hình thon gọn bóng nhẫy nhưng kích thước khổng lồ phá tan mặt đường mà ngoi lên, đất đá xung quanh rung chuyển từng đợt, Từ Nhất đứng cách quái vật đó không xa, từ trong không trung cầm lấy thanh đao dài 4 mét, ánh sáng phản chiếu trên lưỡi dao thu hết biểu cảm nghiêm trọng của hắn ở bên trong.

Khởi Dư nghe thấy tiếng binh khí va chạm vào da thịt và tiếng kêu rít gào khủng khiếp của quái vật truyền đến, vẻ mặt vẫn đạm mạc không quan tâm, nhưng tứ chi lại bán đứng cô, tay phải run rẩy bấu mạnh vào tay trái, móng tay để dài chưa được cắt tỉa cắm chặt làn da tạo thành vết thương đỏ ửng như chảy máu.

Khởi Dư cắn răng, đau đớn không khác gì thủy triều ập đến khiến thần sắc cô cực kỳ hung ác: "Không cứu không cứu không cứu! Ngươi đã bỏ chạy, ngươi cũng đã từ bỏ! Câm miệng, đừng lên giọng dạy đời ta phải làm như thế nào!"

【Cứu hắn.】

Cô nhấc tay trái bẻ ngược cổ tay phải ra: "Ngươi muốn can thiệp cái gì? Ngươi muốn làm trò hề gì? Ngươi đang cố gắng chứng minh cái gì!"

■■■■■■■■■■■■.】

Khởi Dư trợn mắt: "Không thể nào... Ngươi điên rồi."

【Cứu hắn.】

【Cứu hắn.】

【Cứu hắn.】

Hệ thống phát hiện tinh thần của Khởi Dư ngày một tăng cao, từng chỉ số báo hiệu trạng thái tinh thần của cô càng lúc càng rối như một mớ dây quấn lẫn lộn vào nhau, vừa rồi là xuống thấp, vừa nãy là lên cao, hiện tại là trạng thái cao thấp dồn dập không ổn định.

[ Ký chủ...? ]

Khởi Dư nghiến răng ken két, cần cổ nổi gân xanh, màu sắc hai bên mắt đậm nhạt không đồng đều. Cô quay đầu, vừa vặn thấy được con quái vật đó là mang hình dáng của một con giun đất khổng lồ, đỉnh đầu của nó mở rộng ra như một cái hố sâu không đáy, xung quanh viền là hàng nghìn răng nhọn chi chít như bụi rậm đang nở rộ.

Mà Từ Nhất, bị trọng lực tác động hất lên thật cao, trùng hợp vị trí ở điểm cao nhất cũng ngay chính giữa đỉnh đầu giun đất, trong ánh mắt của vạn người xem và cô rơi thẳng xuống mà không phản kháng, bị giun đất không chút lưu tình đớp lấy như ngoạm mồi.

Giun đất sau khi xử lý xong con chuột nhắt liền quay đầu chui xuống đất, hậu quả nó mang lại chỉ có thể dùng từng tiếng kêu rên thảm thiết của người hâm mộ Từ Nhất và người qua đường trên mạng để chứng minh.

Khởi Dư: "... Nếu hắn không phải, ta nhất định sẽ giết hắn."

Cô rút tay trái ra khỏi sự kiềm chế của tay phải, chầm chậm bước đến chiến trường đổ nát lổm chổm lỗ hổng to tướng trên mặt đất, khi bước đến một nơi vẫn còn đất liền bằng phẳng liền ngồi xổm xuống, cô giơ cao cánh tay trái có vết thương vẫn luôn buông thõng bên cạnh, nắm tay siết lại, miệng lẩm bẩm một vài từ ngữ không rõ ràng.

Sau đó, dưới chục tỷ con mắt theo dõi gắt gao từ bên ngoài, cô hạ tay xuống đấm thẳng lên mặt đất dưới chân bằng một cú cực mạnh với tất cả sức lực, không tới ba giây đồng hồ, mặt đất tụ lại chống đỡ gót chân Khởi Dư xuất hiện một vết nứt lớn rồi vỡ ra theo bốn phía, nứt toạc như những đường thẳng đứt gãy trải dọc tới tám hướng khác nhau, các sỏi đá và mảng đường bê tông bắn lên cao như bị ép vào lò xo rồi được nảy về nơi bắt đầu.

Mặt đất vỡ tan thành vụn cát, Khởi Dư đứng ở nơi chính diện từ từ rơi xuống vực sâu vạn trượng, chờ đợi là sự cắn xé của kẻ săn mồi đang ẩn nấp.

———

*Góc nhỏ của truyện*

[ Xin chúc mừng người chơi Khởi Tiểu Dư đã đạt thành tựu nản lòng công khai. Bây giờ người đàn ông của bạn đang gặp nguy hiểm, xin hãy lập tức cứu anh ấy. ]

Khởi Dư: *Bỏ đi không quan tâm*

[ Xin nhắc lại, người đàn ông của bạn đang gặp nguy hiểm, hãy lập tức cứu anh ấy. ]

Khởi Dư: *Bắt đầu tự kỷ nói chuyện một mình*

[... ]

[ Từ Nhất là người nọ. ]

Trong nháy mắt, Khởi Dư bừng bừng sức mạnh: Aisss, chết tiệt! Để bà biết thằng nào dám động đến một sợi tóc của chồng bà, bà sẽ băm đứa đó thành mẩu vụn cho chó ăn!

Hệ thống:... Hảo.

Từ Nhất: ^^