Xuyên Nhanh: Thế Giới Ngày Mai

Chương 58: Thần tượng gameshow (16)



Khởi Dư và Từ Nhất lựa chọn bậc thang dẫn lên tầng lầu, suốt cả quá trình đi bầu không khí đều rất im ắng, Khởi Dư len lén nhìn sườn mặt nghiêm túc của người bên cạnh, đoán không ra liệu hắn có đang giận mình hay không.

[ Ký chủ, cô cứ ngập ngừng như thế làm gì? Dỗ dành người ta đi kìa. ] Hệ thống chu đáo nhắc nhở.

"Dỗ dành kiểu gì?" Khởi Dư hỏi ngược lại.

[ Nhận lỗi bán manh các thứ ấy! ]

"Ta đã xin lỗi rồi, hắn vẫn buồn bực không vui đó thôi."

[ Chẳng lẽ trước kia cô chưa từng làm sai chuyện rồi tìm cách làm nũng cho qua hay sao? ]

Khởi Dư theo bản năng há miệng ra nhưng lại không thốt ra được chữ nào.

Thật ra là có, hơn nữa còn rất nhiều là đằng khác, chỉ là đã lâu đến mức cô chẳng thể nào nhớ nổi nữa.

Bỗng, một tiếng kêu 'kẽo kẹt' như có một vật thể đạp lên mặt sàn bằng gỗ đã dần bị năm tháng ăn mòn đi, Khởi Dư cùng Từ Nhất dừng chân lại, cảnh giác lắng nghe tiếng động kéo dài chừng một phút giữa khúc quanh đỏ rực từ ánh nến được treo ở các vách tường.

"Nhất Tử, chúng ta quay lại được không? Em hơi sợ." Khởi Dư nói thầm.

"Đằng trước đằng sau cũng như vậy thôi, cái gì nên đến sẽ đến, chạy trốn cũng vô ích." Từ Nhất bình tĩnh nói.

Khởi Dư nghiêng đầu, cúi gầm nhìn cánh tay đang nắm tay chàng trai không biết từ khi nào đã sởn da gà, ánh mắt trầm xuống.

"Vậy anh nói xem chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Từ Nhất mỉm cười, ngữ khí ôn hòa: "Anh sẽ bảo vệ em, hơn nữa rất có thể Chử Đông đang ở trong đó, tìm được Chử Đông chúng ta liền rời đi, được không em?"

"... Được."

Khởi Dư chủ động đổi tay nắm cổ tay người kia, kéo hắn tiến về phía trước, ở góc độ Từ Nhất không nhìn thấy, gương mặt cô lạnh buốt.

***

"Chết tiệt, không được rồi."

Từ Nhất nhún người lộn vòng về đằng sau mấy bước, kéo dài khoảng cách với cỗ máy khổng lồ biết đi trước mặt. Chử Đông trốn đằng sau lưng Từ Nhất lùi dần về góc tường, ngồi xổm xuống, cố nén nước mắt kinh hãi nhìn quái vật kỳ quặc trông phi thường kinh dị đó.

"Xoay vòng tròn, xoay vòng tròn, chúng ta cùng chơi đi... Xoay vòng tròn, nhắm mắt lại, bạn sẽ chẳng biết món quà tiếp theo là cái gì đâu..."

Giai điệu quỷ dị tràn ngập nét ngây thơ như trẻ con thoát ra từ người cỗ máy được ghép từ rất nhiều thứ tạo thành, thân dưới là tám chân nhện máy nhọn đến mức mỗi bước chạm xuống sàn đều đâm xuyên qua ván gỗ, thắt lưng bên trên và lồng ngực vỡ nát như từng bị tấn công qua, lổm chổm lỗ hổng lớn nhỏ để lộ các linh kiện rối ren bị đặt sai vị trí, bốn cánh tay sắt được mô phỏng như cánh tay người bị bẻ ngược thành nhiều góc độ khác nhau, hằn trên đó là vết máu đông đặc đã sậm màu đi rất nhiều, trên cùng chỉ có một cái đầu, nhưng lại to như ba cái đầu người cùng ghép lại, tại gương mặt gỗ được vẽ đầy đủ các ngũ quan bằng điêu khắc, trong khi một con mắt trống rỗng không biết bị cái gì moi ra thì cái còn lại lại có tận hai cái tròng mắt đang thi nhau đảo quanh theo thứ tự.

Từ Nhất biết nó đang quan sát hắn và Chử Đông.

Mới vài phút trước, hai thí sinh nam nhận quà của nó đã bỏ mạng dưới tay nó, ruột và nội tạng bị moi móc rất dã man, mà đáng sợ nhất là trong quá trình cỗ máy này mổ bụng hai thí sinh nam để làm món quà tiếp theo, bọn họ vẫn còn sống và đủ tỉnh táo.

Từ Nhất vẫn nhớ tiếng hét chói tai từ các người chơi vây quanh và tiếng gào thảm thiết của hai kẻ sắp chết lớn đến độ suýt làm thủng cả màng nhĩ của hắn.

"Xoay vòng tròn, xoay vòng tròn, cùng nhau hát một bài đi... Cất tiếng ca, xoay vòng tròn, tiếp tục nhắm mắt, xin hỏi bạn đã đạt được ước nguyện của mình chưa?"

Câu hát tiếp theo vừa chấm dứt, hàng loạt mũi tên từ trong bóng tối bắn thẳng về phía Từ Nhất và Chử Đông, Từ Nhất phản ứng lại rất nhanh, lập tức lấy ra một thanh kiếm trắng sáng chặt đứt từng cái một, Chử Đông biết tiểu đồng đội là cao thủ nhưng cứ mang quả tạ là cậu như thế này suốt cũng không phải điều gì tốt, vì vậy vội vàng lục lọi không gian ném mấy thứ đạo cụ trung cấp có khả năng bảo hộ ra mà không hề tiếc nuối.

"Từ Nhất, bạn gái cậu đâu rồi? Hai người không đi cùng nhau sao?" Chử Đông dụi dụi khóe mắt đỏ hoe của mình.

"Chúng tôi có đi cùng nhau, nhưng đã tách ra từ lúc ở trong phòng khách của đại sảnh đón tiếp ngoài kia rồi." Từ Nhất bực bội trả lời.

Còn mẹ nó yêu cầu cô chờ ở đó nữa chứ, khi ấy não hắn nhất định là úng nước rồi mới có thể đưa ra một câu ngớ ngẩn như thế, vốn tưởng rằng bản thân đi thăm dò một chút sẽ trắng tay trở lại, ai ngờ nhắm bậy nhắm bạ lại tìm được thật, kết quả giờ đây hắn chưa quay lại được, cũng không biết liệu cô có còn chờ hay không.

Từ Nhất vung tay chặt phăng ba hàng mũi tên gay mùi gỉ sét, thở ra một hơi dài: "Cá Koi, sau mùa này hợp tác giữa chúng ta sẽ chấm dứt, tôi không muốn gia hạn thêm nữa."

Chử Đông nhảy dựng lên, gào một tiếng bi thiết: "Tại sao!!! Tôi còn chưa về được nhà! Tôi sẽ chết ở đâu đó mất!!"

Tại sao? Bởi vì tôi phải giành hết 100% thời gian cho bạn gái chứ sao!

Từ Nhất ngó lơ tiếng khóc như sói tru vang lên từ phía bên cạnh, tập trung tinh thần đối phó các chiêu trò mà cỗ máy vừa vui vẻ hát vừa bất thình lình tung ra.

"Cảm nhận bằng trái tim, lắng nghe giai điệu của âm nhạc, giữ lấy vết rạn đằng sau tâm hồn bạn, bạn và tôi cùng nhau xoay vòng tròn, lãng quên hết thảy phiền muộn bên ngoài kia..."

Cỗ máy vặn vẹo thân hình, giọng ca trong trẻo như một đứa bé tùy tiện hát lên, nhưng Từ Nhất nghe được mấy lời ẩn ý đấy lại cứng người, thế tấn công cũng thu lại, nhíu mày đứng đực tại một chỗ.

Chử Đông thấy lạ, bèn hỏi: "Từ Nhất? Cậu làm sao vậy?"

Từ Nhất nghiêm túc nói: "Trật tự nào."

"Xoay vòng tròn, xoay vòng tròn, xoay đến khi tâm trí bạn rối bời, khép mi mắt, đừng tò mò, đừng nghe người ngoài nói, dõi theo giấc mộng đang diễn ra, thực tại phía sau chẳng cần nhớ đến..."

Hai hàng lông mày của Từ Nhất theo ca từ trôi đi của bài hát càng cau chặt.

Người viết ra bài hát này rốt cuộc đang muốn thể hiện cái gì?

Hay là nói, là đang muốn nhắc nhở bản thân cái gì?

Cỗ máy cong tay bẻ đứt cổ của một thí sinh xấu số khác, máu tươi như van nước bị hỏng phun trào ra bên ngoài thông qua từng đoạn da bị xé rách, xương cổ trắng toát gãy thành một đường cong kỳ dị.

Cỗ máy thả tay ra, thi thể không đầu mất đi điểm tựa ngã nhào xuống sàn trước mắt mọi người.

Hai thí sinh nữ ở gần đó sợ phát khóc, bất chấp tất cả mà ném toàn bộ đạo cụ đang sở hữu ra ngoài, dùng toàn lực tấn công thứ sinh vật đáng sợ còn hơn cả ma quỷ kia.

Nhưng cỗ máy chỉ một cái phất tay là đã có thể hất hết đám dụng cụ yếu kém ấy bay xa, thân hình to lớn thô kệch cũng hướng về phía hai người họ, nụ cười được một nét vẽ khắc đến tận mang tai của nó trong con mắt của hai thí sinh nữ kia trở nên đáng sợ cực kỳ.

"Cứu... Cứu tôi với!"

"Xin anh, làm ơn cứu chúng tôi với! Anh muốn gì đều được, mạng hay thân thể, chúng tôi đều cho anh!"

Hai thí sinh nữ lùi về sau, liếc mắt thấy được Từ Nhất tản mạn đứng một bên quan sát, nhớ tới biểu hiện của hắn khi đối đầu trực tiếp với cỗ máy, như vớ được Bồ Tát mà vừa khóc nức nở vừa tha thiết cầu xin chàng trai.

Nghe được những lời đó, Từ Nhất đến lông mày cũng chẳng thèm nhếch lên tí nào, mắt điếc tai ngơ bỏ qua bọn họ, chuyển tầm nhìn lên người cỗ máy.

Chử Đông thấy hai người đó khóc thê thảm đến nỗi hai mắt dường như cũng không cần, có chút không đành lòng: "Từ Nhất à... Hay là chúng ta..."

"Cá Koi cậu nên biết, tôi ghét nhất là lo chuyện bao đồng. Cậu muốn cứu họ? Không thành vấn đề, nhưng chính cậu tự tới, đừng có kéo tôi vào." Từ Nhất lạnh lùng hạ giọng.

"Ặc..."

Cỗ máy vươn tay tóm lấy chân trái của thí sinh nữ gần nó nhất, cô gái kia hoảng sợ hét lên một tiếng, trở tay ôm chặt bạn mình, nước mắt trên mặt đã giàn giụa: "Cứu tôi với, Miểu Miểu, cứu tôi với, xin cậu, van cầu cậu..."

Người còn lại cũng sợ sệt hô to, cố gắng giãy ra khỏi tay cô ta: "A! Cậu làm gì vậy?! Thả tôi ra mau!!"

"Cứu tôi ——"

Những lời sau đó thí sinh nữ kia không thể nói nốt, bởi vì vào giây kế tiếp cô ta đã bị nhấc lên trước mặt cỗ máy, bị những cánh tay khác của nó đè ép thân thể khiến cô ta buộc phải gập cơ thể, ba cánh tay sắt được đưa tới chụm lại bao bọc lấy cô ta, khoảng cách dần bị thu hẹp lại, cô gái bị đau thét lớn, kèm theo đó là tiếng xương cốt vỡ vụn truyền ra, nạn nhân tiếp theo của cỗ máy cứ như thế bị nó nghiền nát thành một bãi máu thịt không thể nhìn ra hình dạng ban đầu.

"Xoay vòng tròn, xoay vòng tròn, cùng nhau chơi một trò chơi nhỏ đi... Với trái tim đang đập trong lồng ngực, với linh hồn rực cháy giữa nguyền rủa đen tối nhất, lấy tất cả vốn liếng bạn đang có, xác suất bạn có thể đánh cược thành công là bao nhiêu?"

Từ Nhất đến lúc này đã hiểu rõ tám phần.

Trước đó hắn đã thầm đoán ra công viên giải trí này có nhân vật lớn ở phía sau đang quản lý và điều hành các hoạt động vui chơi trong đây, nói là chủ nhân cũng không sai, nếu hắn đoán không lầm thì người viết ra bài hát này chính là vị chủ nhân đấy, nó là câu đố dành cho thí sinh tham quan ngôi nhà ma, người hiểu được ý nghĩa thực sự của bài hát sẽ tìm được đường sống trong đó.

Tại sao người viết ra bài hát này là chủ nhân đằng sau của công viên mà không phải ai khác?

Thật ra lúc còn ở bên ngoài hắn đã quan sát công viên rất lâu, những NPC chủ trì mỗi khu vực trò chơi chỉ được nhân cách hóa một chút xíu, tầng ý nghĩa sâu xa của bài hát này có nhắc đến những năm tháng từ thưở xa xưa, hắn không nghĩ khi ấy chủ nhân của công viên tài năng đến mức vừa tạo ra công viên đã tạo được ra cả những NPC khác.

Từ Nhất cũng từng nghĩ đến vì sao không phải là vị chủ nhân kia nhậm chức từ người đi trước mà lại là kẻ sáng tạo ra nó, nhưng đạo cụ cao cấp《 Nhìn Lén Một Tương Lai Mà Ngươi Không Bao Giờ Biết 》của hắn lại thẳng thừng loại trừ suy nghĩ đó, cho hắn một đáp án mà chính hắn cũng thấy ngạc nhiên.

——『 Một linh hồn cầm cự sống sót từ quá khứ đã xây dựng lâu đài riêng của chính cô ta. 』

Đây chính là đáp án mà đạo cụ cao cấp đã nhắc nhở hắn.

"Tới lúc rời khỏi đây rồi."

Cùng với toàn bộ manh mối hắn có được hiện tại, Từ Nhất tại giờ khắc này đã hoàn toàn biết được cách thức để đánh bại cỗ máy 'phát nhạc' này.

Thí sinh nữ còn lại cầm cự lâu như vậy cuối cùng vẫn không thắng được sức lực của cỗ máy, cơ thể yếu ớt bị nó nắm hai phần trên dưới vắt như vắt khăn, ngoài tiếng 'răng rắc' của xương sườn và xương sống ra thì cũng chỉ có tiếng gào đau đớn của cô ta là rõ nét trong không gian u ám nồng nặc mùi máu tươi phát ra từ các thi thể méo mó dưới sàn nhà.

Sáu người chơi đi chung với Từ Nhất và Chử Đông đã bị cỗ máy tàn sát sạch sẽ, kẻ thua cuộc có chỗ của kẻ thua cuộc, *nhược nhục cường thực, nghe thì chua xót thay nhưng không thể không thừa nhận điều đó.

*Nhược nhục cường thực: Kẻ yếu phải chết, kẻ mạnh thì sống.

Từ Nhất hất tay xoay kiếm thành một độ cong đẹp mắt, nghiêng đầu nói với Chử Đông kế bên: "Ngoan ngoãn đứng đây chờ, tôi đi xử lý cỗ máy phát nhạc kia, cậu tốt nhất đừng có gây thêm phiền phức cho tôi."

Chử Đông gật đầu lia lịa.

Từ Nhất hít sâu một hơi, nhấc chân tiến lên phía trước.

"Được rồi, nếu mày đã muốn hát như thế, vậy để tao hát với mày."

Từ Nhất mỉm cười đặt tay lên một bàn tay dính đầy chất lỏng màu đỏ đang đưa ra của cỗ máy, cỗ máy dừng lại một chập, chậm chạp quay đầu nhìn chằm chằm Từ Nhất, hai con ngươi xanh lục điên cuồng chạy loạn trong hốc mắt bên trái.

Từ Nhất thản nhiên cười một cái: "Xoay vòng tròn xoay vòng tròn, với tất cả vốn liếng tôi đang có, xác suất tôi có thể đánh cược là 0%."

Chử Đông: "!!" Từ Nhất cậu điên rồi! Tại sao lại trả lời như thế!?

Từ Nhất không hề sợ có sai sót gì trong câu trả lời, bởi vì hắn biết đó chính xác là đáp án đúng.

Người viết ra bài hát này, chủ nhân của công viên giải trí đã từng đánh cược một lần với số phận, và kết quả là cô ta thua cuộc, cô ta đánh mất tính mạng, cũng đánh mất bản thân.

Cỗ máy ngừng đảo mắt, thần kỳ mà chớp một cái, bàn tay đang đỡ tay Từ Nhất khẽ hạ xuống ngang tầm với người hắn, cỗ máy nhẹ nhàng di chuyển, kéo theo hắn xoay một vòng như đang nhảy một điệu nhạc.

"Xoay vòng tròn, xoay vòng tròn, để ác mộng ngụ trị trong trái tim bạn ngủ say, vì sao trên bầu trời đêm sẽ rọi xuống, tôi hỏi bạn trả lời, thành thật là tất cả những gì bạn cần làm."

Từ Nhất dùng cái tay không bị cỗ máy nắm chặt giơ kiếm lên chém thử vào lồng ngực tả tơi của cỗ máy, không bất ngờ gì thứ bị chém trước sau như một mà kiếm của hắn lại mẻ một đường, trước khi sinh vật chiến đấu trước mặt nổi giận liền đáp lại lời hát của nó: "Không trốn tránh, không dối gạt, lấy tương lai làm mục tiêu, lấy quá khứ làm xuất phát, tiền căn hậu quả là tiền đề của một câu chuyện không người biết."

Cỗ máy và Từ Nhất câu tới câu đi, một bên Từ Nhất ngầm tấn công vào những điểm yếu hắn tự phán đoán, một bên nhảy theo động tác dẫn dắt của cỗ máy. Chử Đông làm khán giả nhìn cảnh tượng kỳ quái này kinh ngạc đến há hốc mồm.

Từ Nhất tìm kiếm nãy giờ đã bắt được một điểm bất thường trên người cỗ máy, hắn nhe răng cười, trở tay siết lấy bàn tay sắt của nó kéo về phía mình, tay cầm kiếm thuận thế đâm mạnh vào lỗ hổng trên lồng ngực của nó, mũi kiếm phá tan linh kiện rối ren phi thẳng lên trên, xuyên qua hốc mắt trái trống rỗng là đường kiếm đang nhỏ ra từng giọt chất lỏng màu đen.

Cỗ máy ngừng lại, rũ mắt nhìn đồ vật đang không ngừng xuyên thủng ngực của nó, tuy nó không biết đau, nhưng năng lượng mà người tạo ra nó đã để lại trong cơ thể nó sẽ trôi đi mất, đến lúc đó nó sẽ ngừng hoạt động.

Nó... Nó sẽ phá hỏng nhiệm vụ ngài ấy đã giao phó!

Hai đồng tử nhạt màu dính chặt vào nhau của cỗ máy chợt tắt ngúm, một màu đỏ rực tựa như lửa lại hệt như máu bao trùm toàn bộ ngóc ngách trong hai hốc mắt trống rỗng, phát ra một thứ ánh sáng đỏ đang liên tục lập lòe.

Từ Nhất cảnh giác muốn về lùi về sau nhưng lại bị cỗ máy giữ chặt tay, hắn thử cầm kiếm rút mạnh ra lại không gặp bất kỳ trở ngại nào.

"Xoay vòng tròn, xoay vòng tròn, tôi đếm một hai ba, bạn nên mở mắt ra, nhìn ngắm hiện thực bạn đã lựa chọn, dẫu cho xung quanh có đang bốc cháy, hướng tới ước vọng bạn đã cầu nguyện, tin tưởng rằng Thiên Đạo sẽ nghe thấy."

Chết tiệt! Từ Nhất hơi mở to mắt, bị cỗ máy xoay nhanh một vòng đến bắn về đằng sau, cơ thể đập thủng vách tường cũ nát thành một lỗ hổng lớn, khói bụi cũng bị thổi tung lên. Chử Đông hoảng sợ định tiến lên giúp đỡ nhưng gót chân lại bị cái gì đó nắm lấy, cậu cứng người, chầm chậm quay đầu, chạm mắt với thi thể bị rạch toang khoang bụng đang nở nụ cười dưới sàn nhà.

"... Từ Nhất?"

Từ Nhất ngồi dậy từ trong đống đất đá lộn xộn, lắc lắc đầu rũ đi vụn gạch lặt vặt, nghe thấy tiếng gọi quen thuộc của một cô gái từ phía bên kia, hắn quay mặt nhìn người nọ, kinh ngạc phát hiện bạn gái của hắn vậy mà lại ở gần đây!

Toàn thân Khởi Dư vẫn đang nhỏ máu tí tách, chẳng biết là máu của cô hay của người khác, nhưng vẻ mặt của cô lúc này lại bình tĩnh lạ thường, nhìn thấy hắn cũng không tỏ thái độ mừng rỡ hay vui vẻ, mà chỉ lẳng lặng nhìn hắn.

"Tiểu Dư, em..." Từ Nhất nhoẻn miệng cười, chưa nói hết câu đã bị tàn ảnh một vật cực nhanh phi tới đâm sướt gò má hắn rồi ghim vào tường, hắn từ từ ngậm miệng lại, ngước mắt nhìn cánh tay Khởi Dư nhẹ nhàng hạ xuống.

"Đúng là dai như đỉa, mày thực sự không bao giờ biết bỏ cuộc nhỉ." Khởi Dư rút một thanh đao từ sau lưng, hờ hững nói.

Dứt lời, cô phi tới vung đao về phía Từ Nhất, hắn giật bắn mình rồi nhanh chóng lăn sang một bên né tránh, thoát khỏi kết cục đẫm máu bị người yêu của mình chẻ làm đôi.

Từ Nhất đứng dậy, hai hàng lông mày nhíu lại: "Tiểu Dư? Em làm sao vậy?"

Khởi Dư thu thanh đao khỏi vết sâu cô đã bổ ra giữa góc tường, vuốt mái tóc đang rũ xuống trước mặt ra sau đầu, để lộ hai đồng tử xanh màu lục bích đẹp đẽ đang sáng rực khác thường, cô khẽ cúi người, từ chỗ đứng hiện tại bay thẳng đến đối diện Từ Nhất, thẳng tay hạ thanh đao xuống, mười phần sức lực muốn ép chết người phía trước này.

Từ Nhất tóm chặt cổ tay Khởi Dư, cả người bị đẩy lùi ra sau mấy bước, bởi vì phải kiềm chế động tác của cô mà gân xanh trên mu bàn tay hay cổ tay đều nổi lên hết sức dữ tợn, hắn nghiến răng chống đỡ hai cánh tay mảnh mai nhưng lại nặng ngàn cân của cô gái, lưỡi đao phía trên vì cuộc chiến của hai người mà liên tục run rẩy.

Từ Nhất thở hắt ra, mặt mày sa sầm: "Mạc. Khởi. Dư. Em đây rốt cuộc là bị làm sao?"

Khởi Dư rũ mắt, thần sắc lạnh nhạt: "Này, mày có vẻ tận tâm với chức trách của mình quá đấy. Bắt chước đến thật giống."

Bắt chước?

Từ Nhất trợn mắt, không nén được ngạc nhiên hỏi: "Em... Không lẽ em nghĩ tôi là giả?"

Cũng đúng, thời điểm ở một mình cô ấy gặp phải cái gì hắn cũng không thể chắc chắn được nó là do thứ gì hóa thân thành, tựa như lúc ở màn《 Trốn Tìm 》hắn gặp phải ảo ảnh mang tên Tần Hạ vậy.

Lần này tới lượt Khởi Dư nhíu mày, cô nhấc tay che mặt, giọng nói đầy than thở truyền vào tai hai người: "A, phiền chết mất, mày không thể câm miệng lại và cút xuống Địa Ngục hay sao?"

Giây tiếp theo, một lực đạo tác động mạnh vào vùng bụng của Từ Nhất, một đạp của Khởi Dư khiến hắn ngã văng sang bên cạnh mấy mét, Từ Nhất vừa ngồi dậy vừa ho khan, đưa tay xoa nhẹ phần hông đau nhức, không khỏi than thầm một tiếng.

Cái đệt, đây chính là tiết mục bạo lực gia đình điển hình nè.

Đương nhiên thân là đàn ông, Từ Nhất thật sự không muốn đánh nhau với Khởi Dư, đặc biệt với người còn là nữ nhân của hắn, nếu đánh với cô một trận, đợi khi cô tỉnh táo lại rồi hắn không chắc về sau giữa hai người có một vết rạn không đáng có nào hay không.

Dù sao nếu đánh thật thì hắn phải đội cái danh vũ phu vớ vẩn này rồi.

[ Ký, ký chủ, người này có thể là Bạch Nguyệt Quang của cô thật đó? Cô đừng... ] Vồ vập tấn công người ta như vậy, lỡ hắn là người thật mà cô giết hắn rồi có phải là hối hận muốn chết hay không?

"Im lặng đi, lần nào mi cũng nói thế, nhưng kết quả thì sao?" Cô chán ngấy với việc phải chơi cái trò thật giả này rồi.

Khởi Dư từng bước tới gần, Từ Nhất móc trong không gian một cái đạo cụ hạ cấp trông chẳng khác gì đồ chơi rẻ tiền ném về phía Khởi Dư, Khởi Dư ngay cả mí mắt cũng không thèm nhếch không chút khách khí đánh bay, làm cho món đồ chơi ấy đập trúng người cỗ máy đang đi đến.

"Xoay vòng tròn, xoay vòng tròn, chúng ta cùng chơi đi... Xoay vòng tròn, nhắm mắt lại, bạn sẽ chẳng biết món quà tiếp theo là cái gì đâu..."

Khuỷu tay bị một vật lạnh như băng nắm lấy, Khởi Dư nghiêng đầu, nheo mắt nhìn cỗ máy biến dạng cười đến toét cả miệng to hơn cô không chỉ nửa cái đầu, tiếng cười lạnh được bật ra từ khóe môi của cô gái nhỏ: "Ha... Còn mày lại là cái quỷ gì thế này."

Khởi Dư hất thanh đao lên cao, từ phần cánh tay làm bằng sắt đang giữ chặt tay cô lấy làm điểm tựa giúp cô lộn ngược về đằng sau cách xa thứ đó một chút, tay trái vươn ra bắt được thanh đao đang rơi xuống, trong một tích tắc chém đứt cánh tay đó đến dứt khoát.

Không chỉ Từ Nhất thấy kinh diễm mà ngay cả cỗ máy cũng nhất thời không định thần được, một con người thoạt nhìn không có tí uy hiếp nào vậy mà lại ẩn chứa một sức mạnh không thể coi thường, năng lượng khổng lồ trong thân thể cô thế nhưng có thể đối chọi ngang cơ, thậm chí là hơn kèo với các sinh vật vĩ đại mà người thường chẳng thể nào chống trả được.

Từ Nhất che lại trái tim đang đập thình thịch, thầm nghĩ bạn gái hắn thật đúng là một NPC ngoại lai mạnh mẽ.

[ + 20 chỉ số ngầu.

Tổng chỉ số ngầu đã thu thập: 2830/5000. ]

Khởi Dư duỗi lưng, cầm cánh tay đứt kia ném thẳng về chỗ cỗ máy, khiến nó đập thẳng vào ngực cỗ máy tạo thành một tiếng vang rõ to, Từ Nhất tinh mắt phát hiện sau khi cánh tay ấy rớt xuống, một vết nứt nhỏ bị vỡ ra xuất hiện trên lồng ngực trông tàn tạ nhưng vẫn luôn cứng như đá của cỗ máy.

Không biết sức lực phải lớn đến thế nào mới có thể đập ra được dấu vết trên đấy...

Từ Nhất khẽ gọi Khởi Dư, đợi cô quay đầu nhìn mình mới nói: "Tiểu Dư, điểm yếu của cỗ máy phát nhạc kia là ở trong hốc mắt bên trái, em tìm cách tấn công vào đó, rất nhanh nó sẽ hết năng lượng để hoạt động."

Khởi Dư yên tĩnh nhìn hắn, không đáp.

[ Ký chủ à, cô xem đi, hắn thật sự rất khác so với đám giả mạo trước mà? ] Hệ thống bất đắc dĩ nói.

"Chỉ là khả năng bắt chước càng lợi hại hơn mà thôi, đợi ta giải quyết thứ dị dạng kia xong sẽ đến lượt nó."

Khởi Dư thờ ơ xoay cổ tay, nhấc chân tiến lại gần nơi cỗ máy đang đứng. Cỗ máy vặn đầu, máu tươi trên đặc thành mảng lớn khiến mùi hương tanh tưởi bám khắp người nó rất nồng, có chút hun cho người ta không thở nổi, ba cánh tay sắt di chuyển đè trên vách tường, các ngón tay cứng rắn co lại bẻ một tảng tường lớn, nhanh như chớp mà ném thẳng về phía Khởi Dư.

Khởi Dư giữ chắc cán đao, vung tay bổ ngang tảng tường đang phi đến, hai mảnh tường bị chẻ đôi thuận thế bắn sang hai bên trái phải, Từ Nhất đang ngồi dựa tường nghỉ ngơi bị trúng đạn, vội vàng nhổm dậy nhảy ra sau né tránh.

"Xoay vòng tròn, xoay vòng tròn, cùng nhau hát một bài đi... Cất tiếng ca, xoay vòng tròn, tiếp tục nhắm mắt, xin hỏi bạn đã đạt được ước nguyện của mình chưa?"

Khởi Dư nhếch môi, ánh mắt dịu dàng, nhưng lời nói cơ hồ lại rất ác liệt: "Ước nguyện? Mày đang cầu nguyện với Chúa à? Mày không biết là Chúa có rất nhiều tín đồ sao? Chúa không thể nghe thấy mày đâu, thay thì vậy, hãy để tao ban nó cho mày nhé?"

———

*Góc nhỏ của truyện*

Từ Nhất: Tôi phát hiện chỉ số cảm xúc của bạn gái mình có gì đó không đúng lắm.

Hệ thống: Nào chỉ có không đúng? Cô ta điên rồi! Tôi phải đi mời hệ thống tư vấn tâm lý chữa cho cô ta!

Khởi Dư: Bệnh thần kinh, mi mới điên ấy!

Chử Đông: Ha ha... Không ai còn nhớ tui sao? Tui sắp tạch rồi kìa, help?