Xuyên Nhanh: Thế Giới Ngày Mai

Chương 60: Thần tượng gameshow (18)



Màn hình giả lập lớn lơ lửng trên không trung thu lại toàn bộ cảnh của các thí hiện đang có mặt trong ngôi nhà ma, nữ nhân trên vương tọa nhìn một hồi rồi ngồi thẳng dậy, ngón tay thon dài nhợt nhạt chạm vào gương mặt của cô gái nhỏ trên màn hình.

"Khởi Dư..."

Nữ nhân di chuyển ngón tay, mơn trớn từ Thái Dương đến sườn má cô gái, sau đó lại vòng lên, cuối cùng dừng trên hai con mắt xanh sáng kia, nữ nhân cụp mắt che giấu vẻ buồn bã và mệt mỏi trong đó, miệng lẩm bẩm: "■■■, đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, vì cái gì tới tận bây giờ em mới chịu đến tìm ta. Ta đã phải chờ đợi trong bóng tối rất lâu..."

Tiếng cửa mở bỗng vang lên, người đàn ông đeo mặt nạ trắng bước vào trong phòng, khẽ cúi người: "Chủ nhân, dấu hiệu sinh mệnh của A Lục đã tắt từ vài phút trước."

Nữ nhân rụt tay lại, liếc mắt: "Có người đã đánh bại A Lục sao?"

"Có vẻ là như thế, chủ nhân."

"Ta sẽ dành thời gian đi xem nó." Nữ nhân phất tay, màn hình giả lập tức khắc xoay nhanh, khi ngón tay của cô ấy đè lên phía trên, hình ảnh được chọn tự động phóng to: "A Bạch, người ta chờ đã đến rồi, ngươi có muốn cùng ta đi gặp em ấy không?"

Người đàn ông ngẩng đầu, có chút do dự: "Ý ngài là... ngài muốn rời khỏi lâu đài sao?"

Nữ nhân gật nhẹ đầu, ngữ khí trông có vẻ rất vui: "Ta đã vứt bỏ thế giới bên ngoài quá lâu rồi, có lẽ dáng vẻ của nó trong quá khứ cũng chưa chắc đã giống như hiện tại, chưa kể ■■■ đã trở lại, ta muốn đích thân đi đón con bé."

"Nhưng..."

Nữ nhân đột nhiên quay đầu nhìn thẳng vào người đàn ông, độ ấm trong mắt giảm sút: "A Bạch, từ khi nào ngươi lại có ý kiến với lời nói của ta vậy?"

Sống lưng của người đàn ông khựng lại trong nháy mắt, anh ta chầm chậm quỳ xuống, đầu cúi gập, trán chạm mu bàn tay mang găng tay trắng: "A Bạch không dám, thật xin lỗi, chủ nhân."

"Không có lần sau."

Nữ nhân xoay đầu trở lại, đưa ngón tay chọc chọc màn hình: "Ở trong một nơi như thế này chắc hẳn em ấy sợ lắm, ta nên đi cứu em ấy."

Khi người đàn ông cho rằng nữ nhân thật sự muốn đi cứu người thì cô ấy lại nhẹ nhàng ban mệnh lệnh tiếp theo: "A Bạch, khởi động tất cả quái vật mà ta từng tạo ra, đồng thời huy động các thuộc hạ trong lâu đài, ta sẽ dẫn bọn chúng đi đón gió tẩy trần tiểu chủ nhân của bọn họ."

Người đàn ông đè phiền muộn dưới đáy lòng, cung kính 'vâng' một tiếng.

***

Khởi Dư được Từ Nhất nắm tay dắt đi ở sau cùng, không biết cảm nhận được cái gì mà quay đầu lại, nhưng đằng sau trống hoắc không có gì, giống như cảm giác bị nhìn lén trong một giây kia là ảo giác của cô vậy.

"Tiểu Dư, sau lưng có gì à?"

Nghe thấy tiếng gọi phía trước, Khởi Dư lắc lắc đầu rồi nghiêm túc đi đường của mình.

Ba người Từ Nhất đã đi đến cuối hàng lang, đây đã là đường cụt, bởi trước mặt chỉ có cánh cửa gỗ được khắc đầy hoa văn kỳ lạ từ trên xuống dưới, hai bên trái phải ngoài hai vách tường ố vàng đã tróc sơn thì không còn đường nào để đi nữa.

Chử Đông đứng lại, gian nan nuốt một ngụm nước bọt: "Từ Nhất, không biết tại sao tôi lại thấy không thoải mái lắm với căn phòng cũ này."

Từ Nhất bình tĩnh hỏi: "Muốn quay lại sao?"

Nghe vậy, Khởi Dư vừa đưa mắt nhìn lên đã rũ xuống rất nhanh.

Nếu thực sự quay lại thì không biết đống thi thể nát bấy 'Từ Nhất' kia có biến mất không nữa, nếu không có thì sẽ bị lộ mất.

Cô không sợ hắn khiển trách cô, cô chỉ là sợ hãi hắn nhìn thấy thảm trạng của thứ mang lớp da 'Từ Nhất' kia trong lòng sẽ có chướng ngại, từ đó hình thành khoảng cách vô hình khó mà gỡ bỏ với cô.

[ Nói trắng ra là cô sợ hắn nghĩ rằng cô sẽ giết luôn hắn chứ gì? ] Hệ thống ăn no rửng mỡ không có gì làm bèn đi đọc nội tâm của ký chủ nhà mình, tiện thể làm chuyên gia tư vấn tình cảm cho cô luôn.

"... Nếu là ngươi, ngươi có nghĩ như thế không?"

[ Không. ]

Hai mắt Khởi Dư sáng lên: "Thật sao?"

[ Thật. Bởi vì tôi sẽ lập tức chia tay cô rồi cút thật xa, đến lúc đó cần phải nghĩ cái gì sao? ] Hệ thống chân thành nói.

Khởi Dư: "..." Nếu không phải mi không có thực thể, ta thật sự muốn đánh chết mi.

Cuối cùng vẫn là buổi trò chuyện hài hòa tốt đẹp (?) đã cứu vớt tinh thần bất ổn của một người một máy suốt hàng tiếng đồng hồ vừa qua.

Động tĩnh nhỏ ở tận cuối dãy hành lang sau lưng xuất hiện, dù là rất khẽ nhưng Khởi Dư vẫn phát hiện được, cô cũng không định nói lại với hai người bên trên mà trực tiếp từ phía sau đẩy họ lên trước, cánh cửa gỗ tự nhiên mở ra như có người ở bên trong tác động vào, tiếp nhận ba bóng dáng nhào tới rồi đóng cửa lại trước khi thứ bên ngoài kịp tiến vào đây.

Chử Đông bị ép đi vào kinh hồn táng đảm không nói nên lời, Từ Nhất từ đầu đã dung túng cho hành động của bạn gái cũng mặc kệ hành động đột ngột của cô mà không trách mắng gì.

Từ ngoài nhìn vào thì căn phòng không quá lớn, nhưng đến khi đứng vào trong rồi mới biết không gian của nó rộng tới cỡ nào, khu vực được chia làm ba nhánh trải đầy vô số gương kính, hình ảnh phản ngược trong gương vặn vẹo như cố dí sát thân hình vào mặt kính để nhìn người bên ngoài, bóng tối như cái miệng khổng lồ đang há rộng nuốt chửng căn phòng, trong đó cổ họng chính là vực sâu không đáy luôn ẩn chứa nguy hiểm thu hút những kẻ đam mê kích thích bước vào.

Chử Đông nhìn chính mình trong các gương kính lớn nhỏ, mà bọn họ cũng đang chăm chăm nhìn lại cậu, chân tay lạnh toát: "Từ Nhất, ba chúng ta sẽ đi cùng nhau, đúng chứ?"

Từ Nhất cười gật đầu.

Vì thế cả ba người sóng bước đi đến phân nhánh chính giữa, nhưng ngay cái lúc đặt chân trước ngưỡng chỉ cắt ngang bóng tối và ánh sáng, ba người bị một sức mạnh vô hình hất bay về đằng sau. Từ Nhất khéo léo mượn bức tường đằng sau làm điểm tựa để ổn định lại thăng bằng, tiện thế đỡ lấy cô gái đang bay đến, còn Chử Đông không người giúp lăn thẳng một đường vào góc tường, đầu bị va tới vang tiếng.

Từ Nhất vuốt nếp áo bên hông, hơi thở dài: "Xem ra chúng ta bắt buộc phải tách ra rồi."

Chử Đông ôm cái đầu suýt bị đụng hỏng của mình, không có lá gan đề cập ý kiến hai người cùng vào. Nếu chẳng may lại bị hất bay lần nữa, não cậu sẽ từ thể rắn thành thể lỏng mất.

Khởi Dư vươn tay sờ má Từ Nhất, ánh mắt bình thản không nhìn ra tâm tình.

Từ Nhất nghiêng mặt hôn một cái lên lòng bàn tay cô, cười nói: "Tôi sẽ không thất hứa, em đừng sợ."

Khởi Dư cũng cười, rút tay về: "Bảo vệ bản thân thật tốt, nếu không thể thì giữ một hơi tàn chờ em đến."

"Được."

Từ Nhất xoay người xách cổ áo Chử Đông kéo đi, sau khi đẩy cậu ta vào phân nhánh bên trái thì hắn cũng đi vào nhánh rẽ bên phải, căn phòng mang sắc thái âm dương quái khí chỉ còn lại một mình Khởi Dư.

[ Ký chủ, cô không đi à? ]

Khởi Dư nhìn xuống lòng bàn tay được chàng trai hôn qua của mình một lúc lâu, than nhẹ một tiếng: "Đi chứ, sao lại không đi."

Nói xong, cô buông thõng cánh tay ấy, không nhanh không chậm tiến vào phân nhánh chính giữa.

Trăm ngàn mảnh gương tảng kính ở các ngóc ngách phản chiếu bóng dáng của cô gái, thân hình méo mó kỳ quái liên tục ngọ nguậy khiến người ta nhìn mà sợ, Khởi Dư lại làm như không thấy vẫn cứ đi trên con đường của mình, nhưng đường đi tựa hồ dài vô tận, cuối con đường là bóng tối mù mịt làm lòng người hoang mang, tại thời điểm bạn tưởng rằng mình đã gần đến đích thì mới nhận ra bản thân còn chưa đi được nửa đường.

"Ba ba! Chị gái lại lấy đồ của con! Người nhất định phải phân xử rõ ràng!"

Khởi Dư nghe thấy giọng nói non nớt quen thuộc liền dừng bước, quay đầu về nơi phát ra tiếng động.

Khác với đại đa số gương kính bên cạnh, một tấm gương lớn dính trên mặt tường chiếu ra hình ảnh một nhà ba người cãi nhau hết sức bình thường, nam nhân trung niên cầm tách trà nhấp một ngụm, bất lực lắc đầu nhìn hai nữ nhân một lớn một nhỏ tranh giành đồ vật, trong mắt đều là yêu thương khó giấu.

Cô bé nhỏ tuổi nhất tức anh ách không làm gì được thiếu nữ chỉ cao hơn cô bé có một chút đang đắc ý lắc lắc đồ trên tay, tướng mạo hai người giống nhau đến bốn phần, đường nét lại hao hao nam nhân trung niên, không khó để nhìn ra cả ba là người một nhà.

Khởi Dư chớp mắt một cái, mũi chân chuyển hướng tới gần chiếc gương đó, muốn nhìn rõ hơn cảnh tượng được chiếu bên trong.

Hình ảnh vẫn đang tiếp tục, cô bé nhỏ tuổi thở phì phò, nhân lúc thiếu nữ bởi vì đắc chí mà lộ đầy sơ hở liền phất tay lên, một nhánh dây leo phá tan mặt đất trồi lên đánh bay đồ vật kia, khi thiếu nữ hoảng hốt 'a' một tiếng thì cô bé đã thành công ôm lấy đồ vật vào lòng, đối diện với ánh mắt buồn bực của thiếu nữ cũng chỉ nhướng mày thật cao.

"Thật không công bằng mà..." Thiếu nữ khoanh tay trước ngực, bĩu môi.

"Đâu ra cái đạo lý lại đoạt đồ của em gái chứ?" Cô bé làm mặt quỷ trêu tức thiếu nữ.

Thiếu nữ xắn tay áo lên, chuẩn bị quyết đấu một trận ra trò với cô em gái dĩ hạ phạm thượng này.

Nam nhân trung niên buông tách trà đặt xuống bàn ngọc, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, đừng vì một hộp điểm tâm mà cãi nhau, Nhiễm Nhiễm, ta lại mua cho con một hộp mới có được không?"

Khởi Dư giơ tay lên cao, dùng sức hạ nắm đấm xuống mặt gương đang dừng trên gương mặt ôn hòa của nam nhân trung niên, vết nứt lan ra tứ phía làm bể gương kính, hình ảnh hài hòa kia cũng tan vỡ thành trăm mảnh thủy tinh.

Bàn tay đẫm máu bị mảnh thủy tinh găm đầy mu bàn tay khẽ run rẩy, nhưng người trước giờ sợ đau nhất lại không thay đổi nét mặt, chỉ có âm ngoan dưới đáy mắt là cuồn cuộn không ngừng.

[ Ký chủ, đó không phải là... ] Hệ thống kinh ngạc hỏi.

Khởi Dư không trả lời hệ thống, cất bước đi tiếp, nhưng thời gian còn chưa trôi qua vài giây thì một chiếc gương khác lại phát ra âm thanh.

"Khởi Khởi, em làm sao vậy? Để ta đi gọi ba ba... Không đúng, ba ba không có nhà, để ta tìm đại ca tới!"

Trong gương vẫn là hai nhân vật thiếu nữ mới lớn và cô bé nhỏ tuổi, chẳng qua một vị trí dành cho nam nhân trung niên đã biến mất, lúc này thiếu nữ đang nửa ôm nửa đỡ cô bé liên tục ho ra máu trong vòng tay của mình, từng dòng máu tuôn ra từ miệng cô bé chảy đầy đất, làm bẩn cả y phục trắng đẹp đẽ của hai người.

Cô bé bóp chặt cánh tay trắng nõn dưới lớp y phục của thiếu nữ, ho đến tê tâm liệt phế, nước mắt sinh lý rơi ra khỏi vành mắt đỏ ửng hòa lẫn với vũng máu nhỏ dưới chân cô bé, trong lúc thiếu nữ gấp đến muốn hỏng mất thì nghe thấy người trong lòng thều thào nói: "Chị gái, đừng sợ, cũng không cần phải gọi ai tới hết, cứ để ta như vậy một lát là tốt rồi, ta không chết được đâu."

Thiếu nữ cao giọng phản đối: "Làm sao có thể?! Con nhóc chết bầm này, tự yêu quý thân thể của mình tí đi, chúng ta đi tìm đại phu!"

Cô bé vừa ho khan vừa bụm miệng muốn ngăn máu ngừng thoát ra từ khóe miệng, lại không nghĩ tới bàn tay vì thế mà thấm đẫm một màu đỏ chót gai mắt.

Cô bé ngẩng đầu, híp mắt cười với thiếu nữ, nhỏ giọng nói: "Chị gái, ta đau quá. Ta nên làm cái gì để dừng lại cơn đau này bây giờ?"

Khởi Dư cắn chặt răng nhấc thanh đao bổ mạnh xuống chiếc gương phản chiếu hình ảnh đó, tấm gương bị đập vỡ không ra hình dạng.

"Kỳ thực vạn vật trên thế gian này đều có linh tính, ngay cả bầu trời không thể chạm tới kia cũng thế, chúng dõi theo bước đi của ngươi, quyết tâm và giãy giụa, lương thiện cùng với tội ác của ngươi, nhân quả chính là thứ tạo ra một sinh mạng chưa từng ràng buộc với trời đất."

Mặt gương bên trái chiếu lên hình ảnh nam nhân nghiêm túc chỉ bảo ba người ngồi phía trước: "Con đường mà các con đã chọn, dù đúng hay sai cũng đừng quên sơ tâm ban đầu, bằng không các con sẽ không thể nào quay đầu lại được nữa. Ta là cha là thầy của các con, ta thực sự không muốn thấy bất cứ ai trong số các con phải hối hận sau này."

Thiếu nữ trịnh trọng đáp lời, nam tử tuấn mạo phiêu dật đang lau chùi thanh kiếm sắc bén nhẹ nhàng gật đầu một cái, chỉ có cô bé với thần sắc mê mang không rõ, giọng nói cũng ấp úng do dự: "Ba ba, chỉ là ví dụ mà thôi, giả sử một vị Thánh nhân bỗng dưng không muốn cứu người nữa, ba ba cảm thấy thế nào?"

Nam nhân trung niên: "Vậy nhất định là Ngài đã mệt rồi, dù có tài giỏi đến đâu đi chăng nữa thì vị Thánh nhân kia cũng không phải vạn năng, thân là bách tính chúng sinh, chúng ta nên vì Ngài phân ưu, cho Ngài một chút thời gian nghỉ ngơi, như thế vị Thánh nhân ấy sẽ có động lực để tiếp tục yêu thương thần dân của Ngài."

Mờ mịt trong mắt cô bé biến mất, đồng tử thanh triệt lại tràn ngập ánh sáng: "Ra là vậy. Ba ba, Mạt Du đã hiểu rõ."

"Ngươi hiểu cái rắm!"

Khởi Dư nhấc tay đưa lưỡi đao quét sang bên cạnh, mặt gương bị ngoại lực tác động mạnh đến mức bắn ra ngoài vô vàn mảnh nhỏ thủy tinh, trong đó một mảnh kính bay lướt qua cũng làm xước sườn mặt của cô.

"Ta đã làm gì thế này..."

Tấm gương bên phải hiện lên khung cảnh hỗn độn, cô bé nửa ngồi nửa quỳ bên trong phạm vi che chở của tùng thụ già cỗi, lưng tựa vào thân cây của cổ thụ cao chọc trời, đồng tử co rụt mạnh mẽ nhìn chằm chằm phía trước không xa là mảnh đất trống chứa sáu, bảy thi thể trẻ con nằm la liệt, máu chảy ra từ cơ thể bọn chúng lan rộng ra hết chỗ này đến chỗ khác, gương mặt vặn vẹo đau đớn lại kinh hãi của từng người trước khi chết đọng lại trong mắt cô bé không thể xóa nhòa.

Cô bé chậm rãi nhìn xuống hai lòng bàn tay sạch sẽ bất thường của bản thân, một loại xúc cảm sởn cả gai óc bùng lên dọc từ cột sống lưng đến đỉnh đầu.

"Ta... hình như giết người rồi..."

"Ta, ta không cố ý đâu, ta chỉ là muốn..."

"... Ta không hiểu, lẽ ra mọi chuyện nên diễn ra như thế này."

Cô bé mấp máy môi không biết bao nhiêu lần, tự hỏi tự trả lời không biết mệt, ở giây tiếp theo cô bé định trả lời câu hỏi thì bên tai dường như vang lên tiếng cười nhàn nhạt, ngữ khí quen thuộc mười phần không khác gì cô bé nhưng cô bé có thể khẳng định rằng hiện tại cô không hề mở miệng.

"Khởi Khởi ngốc nghếch, đây là vận mệnh Quốc sư đã tiên đoán cho ngươi, ngươi cùng gia đình cố chấp thay đổi số mệnh, nhưng kết cục chẳng phải vẫn trở về ban đầu sao?"

Cô bé muốn tìm nơi phát ra giọng nói ngạo mạn ấy nhưng sau một lúc tìm kiếm cô bé bỗng nhận ra nó là truyền từ trong đầu mình, giọng nói kia chẳng khác gì cá thể có ý thức độc lập, khiến cô bé bắt đầu hoài nghi chính mình dường như điên rồi.

Cô bé nghiêng đầu sang một bên nhìn tùng thụ: "Có phải ngươi nói chuyện không?"

Tùng thụ thương tiếc hạ cành ôm lấy cơ thể nhỏ bé kia, tán lá xum xuê che trước người cô bé như một vòng bảo hộ tuyệt đối, bảo hộ vị thần của nó khỏi ác ý lớn nhất cô dần phải đối mặt từ bây giờ.

Cô bé tựa đầu vào thân cây: "Tại sao lại không nói gì vậy? Rõ ràng vừa rồi ngươi mới nói chuyện với ta cơ mà?"

"... Tùng thụ, không phải đâu, ta không có điên."

Khởi Dư không đập gương nữa mà bắt đầu bỏ chạy, vô số gương kính lấp ló trên dưới và hai bên cạnh hiện hình, trăm nghìn cảnh tượng bất đồng và âm thanh hỗn tạp pha trộn với nhau, cảnh quan cùng với các nhân vật trong hình ảnh đổi tới đổi lui, chỉ duy nhất nhân vật nhỏ tuổi nhất kia lại chưa từng biến mất.

Khởi Dư bất chấp phía trước tối đen như mực cố gắng chạy thật nhanh để rời khỏi nơi này, nhưng mỗi lần tiến lên cô đều thấy được quá trình trưởng thành của người cô không muốn nhìn lại nhất.

Cô bé nhỏ tuổi kia được sinh ra và lớn lên trong sự yêu thương của gia đình, cô bé có người mẹ từ ái vỗ về mỗi buổi đêm vắng lặng, có người ba hết mức quan tâm và dạy bảo đến nơi đến chốn, có chị gái luôn thiện ý trêu chọc cô bé tức tới nỗi muốn hóa thành cá nóc, có anh trai không hay gặp mặt nhưng lúc nào cũng là người đầu tiên đứng ra bảo vệ cô bé mỗi khi người bên ngoài chống lại cô bé.

Cô bé trở thành vị Thánh Nhân đúng như mong muốn của thần linh và gia đình, giúp người giúp ta không cần hồi báo, chống lại những kẻ ngoại lai thường xuyên nhảy ra chỉ để ức hiếp mọi người, năng lực cường đại luôn bị người người bài xích dần được bách tính chấp nhận, Quốc sư đã tiên đoán cô bé là tai tinh giáng thế cũng trở nên hòa nhã hơn, mọi chuyện đã phát triển theo hướng không thể nào tốt đẹp hơn nữa.

Nhưng rồi cô bé mắc sai lầm.

Từ sai lầm này đến sai lầm khác bức cô bé hoàn toàn phát điên, trong khoảnh khắc mọi thứ đổ vỡ, cô bé đục cả trăm lỗ trên người ba ba ruột cô bé kính trọng nhất, đánh nát đầu của người mẹ dịu dàng nhã nhặn, đâm thủng con mắt phải của người chị thân thiết, moi rỗng nội tạng của anh trai — người trước giờ luôn che chở cô bé.

Cô bé giết hại tất cả mọi người, biến vạn vật xung quanh thành tro tàn.

Vị Thánh Nhân từng lấy việc giúp người làm niềm vui giờ đây như một trò cười hài hước của tạo hóa, tiên tri Quốc sư đã nghe thấy chính là lời cảnh báo đanh thép đến từ tương lai, ông đã từng cố gắng xóa bỏ tai họa ngầm này, cũng từng thử đặt niềm hi vọng vào nó, ông mạo hiểm đánh cược với Thiên Đạo, cuối cùng ông vẫn là không cứu được thế giới này.

Khởi Dư nhìn mặt gương bốn phía nổi lên liệt hỏa mãnh liệt, tiếng 'xèo xèo' khi ngọn lửa đốt cháy da thịt, tiếng gào thét thảm thiết xé rách cả không gian truyền thẳng vào hai lỗ tai của cô, bầu không khí áp lực lại bi thiết ép cô không tài nào thở nổi.

Gương kính lớn ở đối diện chiếu ra thân hình của cô bé nay đã lớn thành thiếu nữ đứng trong biển lửa, bộ y phục rách nát bay phần phật trong cuồng phong như bão tố, hai đồng tử xanh lục sáng ngời rực rỡ thoắt ẩn thoắt hiện mỗi khi trăm vạn dây đằng và dây mây di chuyển liên miên, thiếu nữ quay đầu lại, lộ ra gương mặt xinh đẹp không có biểu tình bị những vết máu to nhỏ nhiễm bẩn.

Thiếu nữ vươn tay về hướng Khởi Dư đang chạy tới.

Cô giảm tốc độ chạy xuống, giống như kháng cự không muốn tới gần thiếu nữ, nhưng thiếu nữ trong gương chỉ nhẹ nhàng câu lên một nụ cười nhạt nhẽo, ôn hòa nói: "Chúng ta về nhà thôi, đừng bỏ đi nữa."

Khởi Dư mím chặt môi, chỉ ngập ngừng một giây rồi đưa tay chạm vào bàn tay thiếu nữ. Thiếu nữ thần kỳ xuyên qua mặt gương nắm lấy tay Khởi Dư kéo cô vào trong, cả cơ thể của cô xâm nhập sâu vào bên trong tấm gương.

Khởi Dư lảo đảo bước về đằng trước, vừa ngẩng đầu lên thì kinh ngạc phát hiện cô đang đứng ở quầy trông coi của trò chơi《 Ngôi Nhà Ma Quái 》, người bán vé nâng vành mũ trước trán, khàn giọng cười một tiếng: "Hi vọng người chơi đã có một buổi tham quan vui vẻ, hẹn gặp lại lần sau."

《 Ngôi Nhà Ma Quái 》không hề bắt buộc các thí sinh tham gia phải tham quan từ đầu tới cuối căn nhà, người may mắn hoặc thông minh tìm được cánh cửa ẩn trên tầng hai, sau khi bước vào trong là có thể ra ngoài, đây chính là lối tắt của trò chơi này.

Tia sáng nhỏ từ trong lòng bàn tay của người bán vé bay vào vé vào cổng của Khởi Dư, trực tiếp tặng cho cô 20 điểm chỉ tiêu.

Bước ra từ lối đi của trò chơi, Khởi Dư máy móc đi tới ghế đá gần đấy ngồi xuống, hai chân nhấc lên rồi gập xuống đặt trước người, cô vòng tay ôm lấy hai đầu gối, cúi gầm mặt, trong màn đêm bủa vây chỉ còn cô là một mình một người.

***

Từ Nhất im lặng nhìn thiếu niên trong gương cười đến mất kiểm soát trong khói lửa nồng nặc, hai thi thể cháy đen nằm trong ngọn lửa tản ra mùi khét khó chịu, nếu có thể hắn thực sự không muốn nhìn lại quá khứ theo cách trực tiếp kiểu này.

Thiếu niên cười xong liền quay đầu liếc Từ Nhất, thư thái nói: "Đi thôi, sát nhân tâm thần."

Từ Nhất nhấc chân đi vào trong gương, bên kia mặt gương là đại sảnh đón khách ban đầu hắn bước vào khi mới bắt đầu trò chơi, mà chính giữa phòng khách đã có sẵn người ở đấy.

Chử Đông ôm đầu quỳ trên sàn nhà, toàn thân từng đợt run rẩy, cậu vừa nôn khan vừa nghẹn ngào: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi..."

Từ Nhất nhìn một hồi, miệng hơi mở ra: "Chử Đông."

Chử Đông ngẩng đầu, nước mắt trong suốt giàn giụa hai bên má: "Từ Nhất, tôi nhất định phải trở về, người nhà đều đang sốt ruột chờ tôi, họ nói... họ nói họ nhớ tôi rồi."

Từ Nhất không trả lời.

Bỗng nhiên trong không khí xuất hiện một trận cuồng phong nhỏ, hắc khí bùng lên từ trong cuồng phong phả hơi lên trần nhà, nến đỏ trong đại sảnh bị dập tắt, nhiệt độ trong phòng giảm mạnh, nữ nhân khoác áo choàng đen dài tới gót chân đi ra từ nơi nổi lên hắc ám, gương mặt lạnh nhạt có chút tái nhợt quay sang trái rồi lại quay sang phải như thể đang tìm ai đó.

Khi tầm mắt dừng lại trên người hai gã đàn ông xa lạ, nữ nhân hơi nhíu mày, cất giọng: "Khởi Dư ở đâu?"

Từ Nhất lùi lại, cười nói: "Tiểu tỷ tỷ, chị quen biết bạn gái tôi à?"

Từ Nhất sẽ không ngu tới mức hỏi ngược lại kẻ đó Khởi Dư là ai, bởi vì nếu cô ta đã biết đến sự có mặt của Khởi Dư thì không thể nào không biết quan hệ của hai người, hỏi như vậy chỉ sợ chọc giận đến người này, chi bằng cứ thành thật đặt câu hỏi.

Nữ nhân đang muốn nói gì đấy thì cảm ứng được sự tồn tại của người kia, lập tức lướt qua người Từ Nhất và Chử Đông phi ra bên ngoài cánh cửa, Từ Nhất sửng sốt, cũng nhanh chóng phản ứng lại mà đuổi theo.

Chử Đông lau nước mắt rồi chạy theo hai người.

Khởi Dư cảm nhận được có người đang đứng trước mặt cô bèn ngẩng đầu lên, không ngờ đập vào mắt là dung mạo của người mà cô cho là sẽ không bao giờ có thể gặp lại nữa.

Nữ nhân nhợt nhạt cười, một nụ cười vừa tịch mịch vừa vô lực khiến người ta không khỏi xót xa: "Khởi Khởi, đã lâu không gặp."

Khởi Dư giương mắt nhìn, bật cười rồi gật đầu.

"Đúng là đã lâu không gặp, chị gái."

———

*Góc nhỏ của truyện*

Tác giả: Bạn có nhận ra hay không? Tất cả nhân vật có mặt ở chương này đều có bệnh tâm thần đó?