Xuyên Nhanh: Tích Trữ Công Đức

Chương 3-14



An phu nhân chợt tỉnh giấc, tầng lớp mồ hôi rịn nơi mái tóc khiến nó dính chặt vào với nhau. Nhìn xung quanh mọi thứ vẫn bình thường, cô mới bình tĩnh được đôi chút. Muốn lấy nước uống một chút, những khi đang uống một vị tanh nồng dâng lên trong cổ họng chứ không phải sự tinh khiết của nước mát.

- "Cô ơi, cô chơi với cháu đi"- Tiếng nói bập bẹ của em bé lại vang lên, một cái đầu bé xíu đẫm máu như một quả đấm tay người từ từ chồi ra từ ly nước khiến cho cô ta không khỏi hoảng hốt mà quăng bể ly nước.

- "Lái xe rất thích thú phải không, nhấn phanh ga không chút do dự, cướp lấy mạng sống của hai mẹ con tôi khiến cô thỏa mãn ngồi lên vị trí An phu nhân lắm phải không..."- Người chồng vốn dĩ đang ngủ nay lại phát ra thanh âm của người phụ nữ.

Cô ta hoảng hốt, ôm đầu lắc liên tục -"Là do ông ta làm tôi có thai, ông ta hứa sẽ cưới tôi nhưng bụng tôi đã rất lớn ông ta vẫn không làm như lời hứa... Tôi không muốn con không cha, sinh ra bị người đời phỉ nhổ..."-

- "Đừng lấy đứa con làm sự bạo biện ích kỷ cho bản thân, vì đứa con của mình mà hại chết con của người khác? Vì con mình mà vĩnh viễn không cho con người khác thấy ánh sáng mặt trời? Bù đắp lỗi lầm bằng cách tổn thương người khác..."- Đại phu nhân càng nói càng tức giận, càng nói càng uất ức. Thương xót cho cô ta ai sẽ thương cho mình cùng con?

- "Xin lỗi, xin lỗi..."- An phu nhân bịt hai tai lại, đau đớn mà chạy ra bên ngoài, bất chấp mọi thứ bất chấp mọi người hầu ngăn cản vẫn chạy, muốn chạy khỏi sự chất vấn của đại phu nhân, muốn chạy trốn khỏi tội lỗi của bản thân.

Đến khi một tiếng rầm, tiếng thắng xe khiến cho mọi người đều hốt hoảng. Tân phu nhân của bọn họ nằm vất vưởng bị bánh xe đè lên ngang nửa thân, khuôn mặt từng khiến ông chủ xiêu lòng nay lại bị cạ vào mặt đường, da thịt bong tróc khiến cho gương mặt tuyệt sắc nay lại không rõ quỷ hay người. Đam Mỹ Trọng Sinh

An phu nhân muốn cầu cứu nhưng thanh âm một lời cũng không thể thoát ra. Trong sự mơ màng ranh giới giữa sự sống và cái chết, cô có thể thấy bóng dáng của đại phu nhân bồng đứa con lặng lẽ nhìn mình, trong miệng vẫn là câu nói -"Gieo gió thì gặt bão"- khiến cho cô ta đến chết vẫn không thể nhắm mắt được.

Cẩm Đan đứng nấp một bên tường, đáy mắt lạnh toát hoàn toàn không để lộ một tia biểu tình. Tháp nhi chập chững cùng mẹ bước đến bên cậu, đại phu nhân ôm lấy con, híp mắt nhìn cậu -"Điều kiện thả Tháp nhi là gì?"- Đại phu nhân khẽ xoa chiếc vòng đang siết chặt trên cổ, đau lòng hỏi.

Một lá bùa được đưa ra, Cẩm Đan ra điều kiện -"Thứ này có thể giúp Tháp nhi thoát khỏi sự khống chế của lão, điều kiện thì đơn giản thôi: cầu xin sự giúp đỡ của hai vị đại sư hôm nọ"- Cẩm Đan thấy sự khó chịu ở mi tâm cũng cười nhẹ -"Bọn họ nhất định sẽ không hạ sát vô cớ, chỉ là..."- Quả thật vị thôi miên thuật có phần khó ở.



Dưới ngọn đèn mờ nhạt, Sở Ngạn ngồi trong lòng Vĩnh Hy mà chìm vào giấc ngủ, vùi mặt vào bờ ngực của y mà ôm chặt. Hiện tại trông hắn như một đứa trẻ không muốn từ bỏ đi hơi ấm của mình.

Vĩnh Hy cũng không phản đối, thậm chí còn rất thích thú đùa nghịch với mái tóc của hắn, ngửi ngửi một chút -"Tiểu hồ ly, em thật đáng yêu"-

Lúc rời khỏi phòng, Sở Ngạn chỉ khoác hờ chiếc áo sơ mi của y, nó khá là rộng khiến cho một bên vai bị trượt ra ngoài. Nguyền ấn đỏ đỏ thấp thoáng trông thật chói mắt biết bao.

Y khẽ chạm vào nó, lại nghĩ đến những lời hắn đã nói, nụ cười ấm áp bất giác nở trên môi -"Tiểu hồ ly, em càng ngày càng khiến anh mê luyến hơn rồi"- Vĩnh Hy hôn lên vành tai của hắn, khiến cho người nào đó đang trong mộng đẹp tỉnh lại.

- "Anh..."- Hắn khẽ gọi, giọng khàn khàn do khóc cùng buồn ngủ khiến cho tiểu hồ ly càng trở nên quyến rũ hơn bình thường.

- "Sở Ngạn, em nói xem có phải chúng ta đã quen nhau từ trước không?"- Vĩnh Hy vuốt ngang những lọn tóc phấp phới trên gương mặt tinh xảo.

Câu hỏi khiến cho Sở Ngạn có chút buồn cười -"Vì sao anh nghĩ như vậy?"-

Vĩnh Hy đảo mắt một chút, chỉ vào cỗ quan tài được đặt bên góc phòng -"Trước khi anh tiến vào bên trong, anh đã nghĩ rằng sẽ buông bỏ mọi thứ, không muốn sống nữa nhưng khi vào rồi, sự chật chội, ngột ngạt khiến anh cảm thấy vẫn thiếu gì đó. Và nó chắc chắn rất quan trọng"- Y hôn lên môi hắn một cái rồi nói tiếp:

- "Cái cảm giác nó cứ quanh quẩn trước khi anh hoàn toàn rơi vào cái chết... Sau đó, anh thấy tuyết, máu và cả một người mà dù anh có gọi thể nào cũng không dậy... Em nói xem, có phải anh đã bỏ lỡ em từ những kiếp trước hay không?"- Chính vì thế mà y phải sống để bù đắp cho người trước mắt.

Sở Ngạn hơi nhắm mắt lại -"Hiện tại vẫn là quan trọng nhất, anh chỉ cần biết em ở đây và sẽ không bao giờ rời xa anh"-

[...] - Thật sự Lucifer hơi rùng mình khi nghe những lời tâm tình của Vĩnh Hy. Từ hai kiếp trước, quan tài mà y nằm xuống chính là quan tài đôi được đặt sẵn cho cả hai người...

E rằng, không phải chỉ có Sở Ngạn là kẻ bất thường.