[Xuyên Nhanh] Tiểu Công Nhà Tôi Muốn Sinh Con

Chương 46: Ta chỉ cần Kỷ Vãn



Editor: Chym

° ° °

Tiểu Bạch giống như đã bị trúng tà, nhanh chóng chạy vào sâu trong rừng, trên người Kỷ Vãn bị cành cây đâm vào nhiều chỗ.

"Tiểu Bạch! Tiểu Bạch! Dừng lại!"

Tiểu Bạch thở hổn hển một cách bất thường, thời điểm chạy cũng xiêu xiêu vẹo vẹo. Kỷ Vãn cảm thấy cảnh sắc trên đường đi càng âm u hơn, dường như Tiểu Bạch đã chạy rất sâu vào trong rừng rậm, ánh nắng ban ngày bắt đầu mờ dần, khi chạy ngang qua một cái cây lớn, Kỷ Vãn nghiến răng lật người khỏi Tiểu Bạch, ôm đầu lăn vài vòng rồi mới dừng lại.

Rất may cậu chỉ bị thương nhẹ, bắp chân và cánh tay bị xây xát nhẹ. Kỷ Vãn lại nhìn về phía trước, Tiểu Bạch vẫn đang gầm rú lao về phía trước, chạy đến vách đá cũng không dừng lại mà rơi thẳng xuống.

Tiếng gầm vì hỏang sợ của Tiểu Bạch lọt vào tai cậu, con ngươi của Kỷ Vãn run lên, nếu không phải vừa rồi cậu kịp thời nhảy xuống, có phải cậu cũng đã rớt xuống đó với nó rồi hay không? Chuyện này chắc không đơn giản là con ngựa này sợ hãi như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Cậu cố gắng đứng dậy, nhưng nghe thấy tiếng bước chân ở sau lưng, ai đó giẫm lên một cành cây khô.

•••••

Sở Nam Trúc im lặng đi theo Liễu phu nhân về phía trước, bà dẫn tướng quân đến một căn lều trống, lại ho khan vài tiếng.

Sở Nam Trúc cau mày: "Hôm nay sao vậy? Vì sao cứ ho mãi?"

"Không... thật sự không có vấn đề gì. Tối hôm qua bị cảm lạnh thôi. Ngươi ngồi đi, vú nuôi đã lâu không nói chuyện với ngươi.” Liễu phu nhân ngồi trên đệm, chỉ chỉ vào cái đệm bên cạnh, Sở Nam Trúc cũng ngồi xuống.

Dường như bà hơi khó thở, đi một đoạn đường vừa rồi dường như tiêu hao rất nhiều sức lực, thở hổn hển một hồi lâu sau mới bình tĩnh lại được.

Liễu phu nhân thấp giọng thở dài: “Ta biết, ngươi rất thích hắn, nhưng ngươi còn nhớ rõ ngươi là ai không?”

Đôi mắt Liễu phu nhân sáng ngời nhìn chằm chằm hắn, Sở Nam Trúc dời tầm mắt: “Đại tướng quân đời thứ mười ba của Sở gia."

"Rất tốt, đại tướng quân thứ mười ba của Sở gia, như vậy xin hỏi đại tướng quân, tướng quân đời thứ mười bốn ở nơi nào?"

Sở Nam Trúc chỉ có thể thở dài một hơi, trong lòng hắn biết rõ Liễu phu nhân tìm mình là vì chuyện này.

“Ta sẽ nhận nuôi một đứa trẻ chi thứ có phẩm chất tốt ở Sở gia.”

“Chi thứ?” Liễu phu nhân có chút kích động. Bà vỗ ngực nói, “Tiểu Trúc, ngươi muốn mạng của vú nuôi hay muốn lão phu nhân ở dưới suối vàng chết không nhắm mắt?”

Sở Nam Trúc không nói lời nào.

Liễu phu nhân ho một tiếng, Sở Nam Trúc muốn giúp bà, nhưng bị bà đẩy ra: "Đừng lo lắng cho ta, thật không dám giấu diếm, bây giờ ta rất hối hận vì đã đưa Vãn sư phụ từ chùa Hộ Quốc ra tới."

Sở Nam Trúc: "Không liên quan tới y. Thậm chí nếu không có y, ta cũng sẽ không cùng bất cứ kẻ nào khác ở bên nhau."

"Thật sao?" Giọng Liễu phu nhân rất nhẹ nhàng.

Liễu phu nhân nâng mí mắt lên một chút, cẩn thận nhìn khuôn mặt của Sở Nam Trúc: "Tiểu Trúc, ngoại trừ đôi mắt của ngươi tương tự với lão phu nhân, mọi thứ khác đều giống như cha của ngươi."

"Một nhà ba người các ngươi đều là những hạt giống si tình, nhưng không có con thừa kế, chức tướng quân của ngươi xem như ngồi không, Sở Nam Lâm đã có ba người con trai rồi! Hiện tại thiên hạ đều nói ngươi vô hậu, tương lai con trai của Sở Nam Lâm sẽ kế thừa chức vị tướng quân!"

"Nếu là con trai của hắn cũng tốt! Không nhất thiết không thể cho."

"Tiểu Trúc!" Liễu phu nhân hét lớn: "Mẹ đẻ Sở Nam Lâm là công chúa hoàng gia, ngươi muốn thiên hạ mà phủ tướng quân thống trị rơi vào tay hoàng gia sao!"

"Rơi vào thì thế nào? Trăm năm trước thiên hạ mà hoàng gia thống trị cũng không phải bị Sở gia cướp đoạt đi sao? Hoa không đỏ trăm ngày, dù thế nào cũng sẽ có ngày hoàng hôn."

Liễu phu nhân nước mắt lưng tròng, giọng nói khàn khàn: "Ngươi nói vẫn còn là tiếng người sao? Tâm huyết của lão tướng quân cùng lão phu nhân lãng phí như thế này sao?"

Sở Nam Trúc ngậm ngùi: "Đối với ta chỉ có y là quan trọng nhất. Ta đã đi qua rất nhiều nơi, đi qua bao nhiêu đường vòng, cuối cùng đã tìm được y.”

Trong lòng Sở Nam Trúc đột nhiên run lên, dường như có dự cảm không lành, hắn quay đầu nhìn ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài lều.

“Nhân Nhân?” Hắn thấp giọng thì thầm.

Liễu phu nhân đứng dậy, biểu cảm trên mặt của bà lạnh nhạt: "Ta vô cùng hối hận vì để cho một nam nhân tiến vào cuộc sống của ngươi, sớm biết có ngày như vậy không bằng để cho ngươi một mình, cũng tốt hơn biến thành như bây giờ."

"Ngươi đã làm gì Nhân Nhân?!"

Liễu phu nhân đi đến cửa lều, nhìn lên bầu trời, ho khan vài tiếng bà mới nói, "Để y đi đến nơi y nên đi."

Trong nháy mắt khuôn mặt Sở Nam Trúc trắng bệnh, hắn chỉ có thể lao ra khỏi lều ngay lập tức.

••••••

"Ai?" Kỷ Vãn vừa quay đầu lại, chỉ thấy người đi tới là Vệ Độ.

"Là ngươi sao Vệ Độ, không tốt lắm Tiểu Bạch vừa mới phát điên."

Vệ Độ không trả lời mà tiếp tục cúi đầu đến gần, nụ cười giả vờ trên mặt Kỷ Vãn cũng biến mất, cậu chạm vào cổ tay mình rồi nói với lông thối thúc thúc: “Thúc thúc có thể giúp cháu một việc được không?”

“Cái gì?”

“Chờ lát nữa đánh gục hắn.”

“Chậc chậc… cơ hội cho ngươi không nhiều lắm đâu.”

Lần này lông thối thúc thúc không dài dòng chút nào. Biến thành móng heo có mấy sợi lông, lẳng lặng xuất hiện sau đầu Vệ Độ.

Kỷ Vãn nói: “Ngươi muốn làm gì?”

Vệ Độ nắm chặt kiếm trong tay: “Vãn phu nhân, vì thiên hạ của tướng quân, người không thể ở lại.”

Lần này hiếm thấy Kỷ Vãn không ngốc, đầu óc của cậu rất rõ ràng: "Nhưng ngay cả khi không có ta, Sở Nam Trúc cũng sẽ không có con với nữ nhân khác."

"Hắn chỉ yêu một mình ta, ta cũng chỉ yêu hắn. Chúng ta vĩnh viễn luôn ở bên nhau, dù sống hay chết cũng không thể chia cắt chúng ta."

Tóc Vệ Độ che mất đôi mắt nên Kỷ Vãn không nhìn rõ mặt y, chỉ nghe y thấp giọng nói: "Thực xin lỗi, hôm nay người phải chết."

Nói xong, y giơ kiếm lao về phía Kỷ Vãn, sát khí đầy trời.

“Lông thối thúc thúc,” Kỷ Vãn chỉ đứng đó không hề hoảng sợ: “Đánh đi.”

Vệ Độ đang thắc mắc không biết cậu đang nói gì thì cảm thấy trước mắt có một tia sáng trắng, sau đó bất tỉnh ngã xuống đất.

Kỷ Vãn lắc đầu nhìn y, nghĩ thầm: Ngươi không biết gì về quyền lực cả.

Cậu đá Vệ Độ một cái thì thấy người đã ngất đi nên cầm kiếm của y lên phòng thân.

Biết hôm nay muốn đến chơi, kiếm của Sở Nam Trúc cho cậu cũng không mang theo, chỉ có thể mượn kiếm để phòng thân.

Nhưng... Mặc dù là vì mình tự vệ nên mới đánh ngất Vệ Độ, nhưng ai có thể tin được một tiểu hòa thượng yếu ớt như vậy lại có thể đánh bại một thị vệ cường tráng chứ?

Rõ ràng là không thể, phải tìm một lý do nào đó để che giấu.

Kỷ Vãn nhìn trái nhìn phải, cuối cùng cũng lấy ngọc thạch trong túi ra, suy nghĩ tính toán một hồi, vừa rồi Vệ Độ tự tay chạm vào viên đá này, bản thân mình cũng chạm qua, Tiểu Bạch liền bắt đầu điên cuồng.

Kỷ Vãn cẩn thận kiểm tra bề mặt, dường như không có gì bất thường, suy nghĩ một hồi ném viên ngọc thạch này vào tảng đá.

Ngọc thạch bị đập mạnh rồi nứt ra, lộ ra bên trong viên ngọc màu xanh rất đẹp! Chỉ là trông không có gì kỳ lạ, chính xác thì y đã làm gì?

Hừm, Kỷ Vãn đứng dậy, lát nữa nói ngọc thạch này vô tình đập trúng đầu Vệ Độ nên y ngất đi.

Đang nghĩ đến đây, phía trước truyền đến tiếng cưỡi ngựa, có người đang kêu lớn tên của cậu.

Tướng quân đại nhân nào đó đang tìm kiếm cậu ở khắp nơi, Kỷ Vãn giơ tay hét lên: “Sở Nam Trúc!”

Sở Nam Trúc xoay người xuống ngựa, bỏ Tiểu Hắc sang một bên. Hắn gần như loạng choạng chạy tới, ôm Kỷ Vãn vào lòng, chặt đến mức thở không nỗi.

Hơi thở nặng nhọc của Sở Nam Trúc đập vào vai Kỷ Vãn, tim hắn đập rất nhanh, "thịch thịch thịch" xuyên thấu qua lớp áo của hai người họ, cứa vào trong lòng Kỷ Vãn.

“Ngươi không sao, ngươi không sao.” Sở Nam Trúc vừa run vừa ôm cậu chặt hơn.

Kỷ Vãn trấn an vỗ vỗ lưng Sở Nam Trúc, cười nói: “Ta một chút cũng không có sao, là do ông trời phù hộ.”

Sở Nam Trúc buông cậu ra một chút, từ trên xuống dưới kiểm tra vết thương trên người của Kỷ Vãn, bao gồm cả những vết thương trên người do cơn thịnh nộ trước đó của Tiểu Bạch gây ra khiến cho Sở Nam Trúc không khỏi đau lòng.

Sau khi Tiểu Hắc đặt Sở Nam Trúc xuống, nó tiếp tục tìm kiếm lão bà mình là Tiểu Bạch, chỉ sau khi theo mùi tìm kiếm đến mép vách đá, con ngựa này mới nhận ra rằng lão bà Tiểu Bạch sẽ không bao giờ quay về được nữa.

Tiểu Hắc ở bên rìa vách núi điên cuồng, âm thanh gào rống lên đầy khổ sở lại bi thương.

Lúc này đột nhiên Sở Nam Trúc cảm thấy có chút cảm kích, khóe miệng cười châm chọc.

Kỷ Vãn thấy kỳ lạ hỏi: “Ngươi cười gì vậy?”

Sở Nam Trúc nói: “Ta đang nghĩ, nếu ta giống như Tiểu Hắc, có lẽ ta sẽ càng điên cuồng, càng biến thái hơn nó, ta sẽ không chút do dự đi tìm ngươi."

"Nam Trúc ca ca..." Trái tim Kỷ Vãn dường như nảy một cái, nhưng ngoài miệng vẫn cố tình không buông tha: "Liễu phu nhân giới thiệu cô nương cho ngươi, như thế nào rồi? Không hài lòng mới đi tìm ta?"

Sở Nam Trúc: "Ừ."

Mắt Kỷ Vãn trừng lớn: "Ngươi thực sự đã nhìn qua những cô nương đó! Còn muốn thấy ai tốt thì giữ!?"

Sở Nam Trúc: "Ừ."

Đệt! Kỷ Vãn tức giận đến mức muốn gạt Sở Nam Trúc ra ngoài, nhưng lại bị hắn kéo trở lại đè vào trong lòng.

Véo cằm cậu, đầu lưỡi cùng đầu lưỡi quấn chặt nhau, tựa như nút thắt, nỗi sợ sắp mất đi này khiến hắn có chút điên cuồng.

Ban đầu Kỷ Vãn tiếp nhận một cách thụ động, nhưng sau đó cậu chủ động trở nên tích cực hơn.

Kỷ Vãn chủ động ấn lên, giữa hai người có chút quên mình.

Vì vậy, khi nghe thấy tiếng bước chân lần nữa, họ không phản ứng lại ngay, cũng không tách ra ngay lập tức.

Sở Nam Trúc là người mở mắt trước, thấy người phía sau đằng đằng sát khí, dùng thanh nhuyễn kiếm nhanh chóng đâm tới.

Sở Nam Trúc chỉ có thể ép Kỷ Vãn đẩy cậu ra để cậu lăn sang một bên, người nọ bịt mặt, xuống tay rất tàn nhẫn, Sở Nam Trúc trở tay nhặt thanh kiếm của Vệ Độ mà Kỷ Vãn vừa lấy.

"Keng keng" vài cái, đao quang kiếm ảnh, khi cao thủ so chiêu có thể có được rất nhiều thông tin mà không cần ngôn ngữ.

Sở Nam Trúc nhất thời khiêu khích đối phương, hắn vội vàng bảo vệ Kỷ Vãn phía sau, trong lòng hắn kinh ngạc: Võ công của người này có lẽ không dưới hắn, hơn nữa xuất chiêu cùng đồng môn. Nói cách khác, người này là do Sở gia bồi dưỡng.

Người áo đen cầm kiếm, mũi kiếm hướng phía trước biểu thị Sở Nam Trúc có thể bắt đầu rồi.

Sở Nam Trúc không chịu thua, nheo mắt lại, rút kiếm bắt đầu thêm vài hiệp chiến đấu.

Chỉ là đánh đánh, Sở Nam Trúc dần dần rơi vào thế hạ phong, bởi vì người áo đen thường xuyên thừa cơ khoảng trống chuyển mũi kiếm nhắm vào Kỷ Vãn, buộc Sở Nam Trúc phải phá vỡ chiếu thức của mình, mạnh mẽ ngăn chặn gã.

Cơ thể Sở Nam Trúc đã bắt đầu nhuộm đỏ.

Kỷ Vãn không muốn trở thành gánh nặng của Sở Nam Trúc, hay là trở ngại của hắn. Vì vậy, cậu lại cầm viên ngọc bích lên, trong lúc hai người đang đối chiến, cậu vẫn luôn sẵn sàng tận dụng mọi thứ.

Nhưng làm gì dễ dàng như vậy? Người mặc đồ đen chú ý tới cử động nhỏ của Kỷ Vãn, lắc mình một cái hướng cậu đâm tới, là Sở Nam Trúc dùng thân thể của mình bảo vệ Kỷ Vãn.

Trên người hắn có một lỗ thủng lớn, máu chảy ra như tiền.

Thanh kiếm này còn đau lòng hơn là chém vào người Kỷ Vãn, người mặc đồ đen rút thanh kiếm của mình ra, lưỡi kiếm dính đầy máu của Sở Nam Trúc, từng giọt từng giọt rơi trên những chiếc lá phong đỏ.

Sở Nam Trúc đè Kỷ Vãn dưới thân, hai tay chống hai bên sườn Kỷ Vãn, gương mặt vì đau đến toát mồ hôi hột, đôi môi tái nhợt, vẫn như cũ bảo vệ Kỷ Vãn thật chặt.

Đôi mắt Kỷ Vãn trừng rất lớn, cậu cảm thấy có phải mình đang gặp ác mộng không? Nước mắt rơi lã chã từ khóe mắt, phải làm sao đây? Làm thế nào bây giờ?

Sở Nam Trúc cúi đầu, dùng đôi môi hơi lạnh liếm đi nước mắt của cậu.

Lông thối thúc thúc! Lông thối thúc thúc! Cứu mạng, cứu mạng!

Nhưng lông thối vừa mới được sử dụng một lần, lúc này có kêu gọi cũng không có phản ứng, hắn chìm vào giấc ngủ say.

"Nam Trúc ca ca, Nam Trúc ca ca, ngươi đừng bỏ ta, được không?” Kỷ Vãn khóc nức nở: "Ngươi đừng bỏ ta."

Sở Nam Trúc suy yếu cười với cậu: “Ta sẽ không rời bỏ ngươi, ngươi đi đâu ta sẽ đi theo đó.”

Nhưng Kỷ Vãn nhìn thấy rằng thanh kiếm đằng sau không cho họ cơ hội... Không muốn Nam Trúc ca ca bị thương!

Kỷ Vãn trở mình bảo vệ Sở Nam Trúc, giữa tiếng gầm thét điên cuồng của Sở Nam Trúc, cậu đột nhiên tự hỏi, nếu còn có kiếp sau, làm thế nào để tìm thấy hắn? Hẳn là vẫn có thể gặp được đi?

______________________________________

Trời ơi con tui ༼;´༎ຶ ۝ ༎ຶ༽,